Ta vốn không phải Chu vương, sau khi ca ca chết, ta thành Chu vương.
Nhưng ta tình nguyện không làm Vương, chỉ cầu ca ca có thể tiếp tục vỗ về đầu của ta nói tiểu Chiêu thật ngoan.
Ta nguyện làm đệ đệ của huynh ấy cả đời, ta không hề yêu cầu xa vời có thể cùng huynh ấy, chỉ cần huynh ấy còn sống.
Nhưng ta lại vì huynh ấy mà xây lăng tẩm, là ta ôm xác chết lạnh như băng của huynh ấy bước vào mộ, là ta, nhìn lăng tẩm đóng cửa từng chút một.
Ta biết huynh ấy không bao giờ … hồi tỉnh.
Thế giới không có ca ca, cũng là thế giới không còn có tiểu Chiêu, ta chỉ là Cơ Chiêu, Chu Vương Cơ Chiêu.
Ca ca không biết thật ra ta rất oán hận mẫu thân. Nhưng ta biết ca ca yêu nàng nên rất ít khi nhắc tới nàng trước mặt huynh ấy. Mẫu thân, nàng thật ích kỷ. Cũng vì nàng, ca ca luôn ở trong cung điện này, ta biết ca ca đã hứa với nàng sẽ trở thành Đại Chu Vương.
Đó là giấc mộng lớn của dòng họ mẫu thân. Cho dù bị diệt cả nhà, giấc mộng này cũng càng ngày càng nghiêm trọng, cho đến khi thành công.
Nguyện vọng của nàng thực hiện được, ca ca đã trở thành Đại Chu Vương, giá phải trả là sinh mệnh của ca ca.
Nhưng ta biết ca ca sẽ không hối hận. Đối với ca ca mà nói, có một số việc, cho dù trả giá bằng sinh mệnh cũng không đáng tiếc.
Khi ca ca chết, nhi tử Cơ Hạ của huynh ấy chỉ có năm tuổi, không hiểu rõ bây giờ mình đã bơ vơ không nơi nương tựa, ăn nhờ ở đậu, mỗi lần thấy ta đều vô cùng thân thiết.
Ta cười gọi nó là tiểu Hạ, nội tâm lại vô cùng chán ghét đứa bé này, ta không quên được đứa bé này là ca ca, là ca ca và một nữ nhân sinh hạ.
Điều này, đứa trẻ tên Cơ Hạ so ra kém mẹ của nó.
Người đàn bà kia, mỗi lần thấy ta đều tỏ thái độ xa cách, còn nhìn ta bằng ánh mắt trào phúng khiến cho ta nhịn không được muốn giết nàng.
“Ta là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng ấy, ta có thể lấy danh nghĩa của chàng ấy làm bất cứ chuyện gì, thế nhân chỉ biết ta yêu chàng vô cùng, ta và chàng còn có một nhi tử, những thứ này, ngươi vĩnh viễn không bao giờ có được.”
Đúng, nàng nói không sai, nàng có thể tuyên cáo khắp thiên hạ nàng yêu ca ca, nhưng ta thì không được.
Một lần cuối cùng nhìn thấy nữ nhân kia, là vào một đêm khuya.
Nàng thực tiều tuỵ.
Ta biết, nàng cũng yêu ca ca.
Nữ nhân này thực kiên cường, có lẽ nàng không xinh đẹp nhất, không thông tuệ nhất, nhưng ta vẫn ghen tị nàng, ta biết, đáy lòng ca ca có nữ nhân này.
Nàng nhờ ta chăm sóc con trai của nàng và ca ca.
Ngày hôm sau, ta được tin nàng tự sát.
Thật tốt. Ta thở dài, thật tốt, nàng có thể đi cùng ca ca, mà ta không được, ta còn có Đại Chu, đây là thứ duy nhất ca ca để lại cho ta.
Ca ca, huynh ác độc biết bao nhiêu? Để lại vách tường giang sơn lạnh như băng này, để một mình ta thừa nhận hư không vô chừng mực.
Ta biết Phùng Hồng Minh không thể tin. Ca ca cũng từng cảnh cáo ta không thể tin tưởng y. Nhưng mà, nhưng mà còn nửa điểm hi vọng, ta chắc chắn sẽ không buông tha.
Y lấy bí trận của Quỷ Phương ra, đó là bí trận có thể khiến huynh và ta đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau.
Ta thừa nhận, ta động tâm.
Ta làm theo lời của y, thi công xây dựng lăng tẩm của huynh, đào bới mộ của phụ thân lấy Quỷ Giao Ngư ra.
Phùng Hồng Minh nói cần sáu dị xà trấn thủ lăng tẩm.
Vì thế ta suất binh đi bắt dị xà. Sáu cuộc chiến tranh, Đại Chu ta tổn thất thảm trọng. Nhưng ta không thèm để ý, những thứ đó so với ca ca, tất cả đều không đáng được nhắc tới.
Minh Xà cần ngọc thạch, cần những thứ chúng ta không xử lý được ( Kim Ngân ), ta liền phái con dân Đại Chu đem Đại Chu đào sâu ba thước tìm chúng nó.
Số mệnh của Đại Chu bị ta xài hết. Nhưng cũng không sao, nói đến cùng, là Đại Chu hại chết ca ca của ta, là Đại Chu phá hủy tình yêu của ta.
Ta xây cho ca ca một tòa mộ, trong mộ là số mệnh của Đại Chu. Đây là Đại Chu thiếu chúng ta.
Phùng Hồng Minh đắc chí, y cho rằng ta không biết mục đích của y, nhưng không sao, ta trói lấy Phùng Hồng Minh, xuất chinh Quỷ Phương.
Phía trước là chiến trường Tu La, ta lại ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay, có phải lúc trước ca ca cũng từng nhìn về nơi xa hay không. Ta cúi đầu xem, đất này, có phải lúc trước ca ca cũng từng bước qua hay không, ta uống nước suối quanh đây, ta ăn rau dại nơi này, ta bắt giết động vật nơi này, lúc trước có phải ca ca cũng từng làm vậy hay không. Ta vung đao chặt bỏ đầu địch nhân, ta vui vẻ khi cảm nhận được sợ hãi chán ghét trong mắt người Quỷ Phương. Ca ca, nếu Quỷ Giao Ngư của Quỷ Phương cầm đi tính mạng của huynh, ta sẽ khiến cho cả Quỷ Phương chôn cùng huynh!
Tộc nhân của Quỷ Phương, không một ai may mắn thoát khỏi.
Ta ở trước mặt Phùng Hồng Minh, chặt bỏ đầu một đám nam nhi Quỷ Phương, ta để Phùng Hồng Minh tận mắt thấy, là y, là tế tự của Quỷ Phương, người duy nhất biết sử dụng Quỷ Giao Ngư nhìn thấy, Quỷ Phương bị y hại mà diệt tộc.
“Kẻ điên, ngươi là một kẻ điên!”
Đúng vậy, ta là kẻ điên. Một khắc khi ca ca nhắm mắt lại, ta đã điên rồi!
Trên thế giới này đã không còn Cơ Khang, còn Cơ Chiêu thì có ý nghĩa gì?
Nhưng rất nhanh, ca ca, đợi ta xây xong lăng tẩm của huynh, đợi ta táng xác chết của người Quỷ Phương dưới lăng tẩm của huynh, ta đã có thể đi tìm huynh rồi, chúng ta có thể đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau.
Cuối cùng, ta chặt bỏ đầu Phùng Hồng Minh, đặt đầu của y lên chỗ cao nhất núi đầu người. Ta tìm thần y, giúp ta giữ một hơi thở khi ta cho máu toàn thân chảy hết. Ta vẫn nhớ rõ ca ca, huynh muốn ta giúp huynh thủ hộ Đại Chu này, ta sẽ đáp ứng mong muốn của huynh trở thành Đại Chu Vương, tuyệt không tự sát.
Lăng tẩm chậm rãi khép kín, móng tay của ta hung hăng bấm vào lòng bàn tay, từng đợt đau đớn khiến ta không xúc động chạy vào lăng tẩm. Một bước cuối cùng, liền luyện chế độc xà bỏ vào bên trong kết giới, cuối cùng ta nhìn thoáng qua, dứt khoát kiên quyết rời khỏi nơi này.
Cả đời ta chưa lập gia đình. Đại thần nào khuyên can ta cưới vợ đều bị ta dùng trượng đập chết. Dần dà, không còn ai dám nói chuyện để ta cưới vợ sinh con.
Cơ Hạ chậm rãi trưởng thành. Ta thường xuyên nhìn hắn đến xuất thần. Bộ dạng của hắn càng lúc càng giống ca ca.
Nhưng hắn chung quy không phải ca ca.
Ta phong hắn làm thái tử hạ. Có lẽ trở thành Chu vương, là tác dụng duy nhất của Cơ Hạ.
Nhưng khiến ta ngoài ý muốn là, Cơ Hạ thế mà lại biết ta có cảm tình với ca ca. Buồn cười nhất là hắn dám lột sạch quần áo nằm ở trên giường của ta.
Ta lạnh lùng nhìn Cơ Hạ toàn thân trần trụi nằm ở trên giường, mặt mày hắn rất giống ca ca, vóc người cũng cực kỳ tương tự. Nhưng cho dù hắn giống ca ca như đúc, hắn cũng không phải ca ca.
Ta chậm rãi nhếch khóe miệng. Thích bị nam nhân thượng sao? Thực dễ dàng, ta gọi tới mười mấy tên thị vệ, để cho bọn họ hầu hạ tốt thái tử một chút.
Ta đứng ở bên cửa sổ, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cầu xin tha thứ, nhưng vẫn không quay đầu lại. Ta nhớ bảy ngày thủ quan tài mẫu thân năm ấy, ca ca quỳ gối bên ngoài tẩm cung của phụ thân khóc hô cầu xin phụ thân nhìn mẫu thân một lần cuối cùng, nhưng cửa tẩm cung của phụ thân luôn luôn đóng chặt, sau đó, ca ca bị một tên nô tài vác lên ném ra ngoài cửa.
Ta từ cao nhìn xuống Cơ Hạ đang khóc rống, giống như nhìn một con kiến hèn mọn nhất. Cơ Hạ, ngươi cho ngươi là ai? Nếu phụ thân của ngươi không phải là ca ca, ngươi cảm thấy ngươi có thể là thái tử Đại Chu, thậm chí Đại Chu Vương sao?
Cái gì ngươi cũng không cần làm, chỉ cần im lặng ngồi lên ngai vàng là tốt rồi. Chờ ta đi rồi, Đại Chu này sẽ là của ngươi. Nhưng trước đó, tốt nhất ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt ta.
Ta sợ gặp ngươi nhìn mặt ngươi, sẽ nhịn không được mà giết ngươi.
Một khắc lúc ta nhắm mắt lại, ta nghĩ những ngày không có ca ca, có lẽ cũng không khó chịu như vậy
Ta hạ lệnh chờ sau khi ta chết thì mở lăng mộ của ca ca ra, đồng táng ta và ca ca. Ta nghĩ như vậy, nhưng mà ta đã quên, nếu ta chết rồi, Đại Chu này vẫn nghe lời ta nói sao?
Cơ Hạ bác bỏ mệnh lệnh của ta, mai táng ta ở bên cạnh phụ thân.
Những điều này sau khi chuyển kiếp ta mới biết được.
Nhưng điều này cũng không thể thay đổi quyết tâm tìm kiếm ca ca của ta. Ta nghĩ, ta sẽ tìm được ca ca, sau đó sẽ cùng huynh ấy. Bây giờ giữa chúng ta đã không có Đại Chu, đã không có huyết thống, chúng ta nhất định sẽ cùng một chỗ.
Chỉ tiếc thế giới này quá lớn, ta tìm không thấy ca ca.
Nhưng ta tuyệt đối không buông tha. Ta tìm khắp nơi trong thiên hạ vẫn không thấy ca ca, lại tìm được cách hoàn thiện bí trận.
Ta phải tìm được hậu duệ của Quỷ Phương, đi tới lăng mộ của ca ca, giết hậu duệ của Quỷ Phương ném vào lăng tẩm, lại để máu toàn thân chảy hết, tiếp tục chờ ta đầu thai, chúng ta đã có thể cùng một chỗ.
Ta dùng thời gian thật dài thật dài mới tìm được hậu duệ của Quỷ Phương. Ta thực may mắn, lúc trước còn có một người Quỷ Phương trốn khỏi sự giết chóc của ta, nếu không thì bây giờ có thể làm gì?
Ta bày một thế cục thật lớn, ta biết rõ lấy năng lực của mình bây giờ không có cách nào tiến vào cổ mộ, dù sao trên thế giới này không phải ai cũng quen thuộc tình huống trong cổ mộ như ta. Tuy rằng ta có thể né qua độc xà, nhưng ta vẫn cần người để phân tán lực chú ý. Nhưng vừa mới đầu những người kia thật sự quá yếu, ta lại đợi rất lâu mới đến thời cơ thích hợp nhất.
Cho dù ngoại giới hấp dẫn ta xa xa không bằng ca ca, nhưng ta không thể không thừa nhận, thế giới này thay đổi nhiều lắm, nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ có thể duy trì ở bên trong kết giới càng lâu, như vậy ta sẽ có nhiều thời gian để chạy tới lăng tẩm của ca ca hơn.
Nhóm người này không khiến ta thất vọng, chỉ là, nếu bọn họ đến trộm mộ của ca ca thì chỉ có thể lưu lại mạng của bọn họ.
Người ta lựa chọn làm vật hiến tế là một người tên Phùng Uyên.
Cuối cùng, ta thuận lợi vào trong cổ mộ.
Khiến ta có chút căm tức là, cổ mộ có người tiến vào! Nhưng điều này lại bị ta lãng quên lúc nhìn thấy ca ca.
Ca ca! Ca ca của ta! Làm sao huynh lại ở trong này! Thì ra ta tìm huynh không được, là vì nguyên nhân này sao? Phùng Hồng Minh chết tiệt, thì ra cuối cùng ta vẫn bị ngươi lừa sao?
Nhưng tất cả vẫn không tính là muộn, ta thành công lưu tại trong cổ mộ.
Ca ca, không có cách nào chuyển sang kiếp khác cũng không sao, không có cách nào bước ra khỏi nơi này cũng không có gì, chỉ cần huynh ở bên cạnh ta. Chỉ là, ta thật xin lỗi không thể mang huynh đi xem phong cảnh nơi khác, thật xin lỗi không thể để huynh cảm nhận độ ấm của thân thể, thật xin lỗi, để huynh chờ mấy ngàn năm ở chỗ này.
Nhưng cuối cùng có thể cùng một chỗ với huynh, ta thật vui vẻ.
Ngày cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua. Vừa nghĩ tới sau khi có thể vĩnh viễn ở cùng ca ca, ta sẽ rất vui vẻ.
À, đúng rồi, ở trong này ca ca cũng có bạn, là một nhân loại biến thành xà, tên là Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu sinh thật nhiều ấu xà, mỗi lần tới nơi này đều oán hận có quá nhiều hài tử, nhưng ta vẫn nhìn ra nó rất vui vẻ vì có thể có nhiều hài tử như vậy. Nhưng bạn lữ của nó – Mặc Lão Đại, nhìn có vẻ không quá thích hài tử.
Ta nghiêng đầu nhìn ca ca, phát hiện trong mắt ca ca mang ý cười, ta biết ca ca luôn thích hài tử.
Ta bá đạo từ phía sau lưng ôm ca ca, ca ca, huynh trời sinh nhất định phải thuộc về ta, vĩnh viễn đừng vọng tưởng sẽ có hài tử.
Chúng ta sẽ giống Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại, đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau, vĩnh viễn sẽ không tách ra.