Có Một Cánh Bồ Công Anh

Chương 30



Bữa ăn sáng cũng nhanh chóng qua đi, Kỷ Huyền nhìn thấy Tiết Cẩn vẫn chung thủy nhìn mũi giày không khỏi dở khóc dở cười.

"Cẩn."

"A?"

Kỷ Huyền dịu dàng nói: "Chị chính là mua trà sữa cho em ở chỗ này, hôm khác nếu muốn uống chị lại dẫn em đến đây."

Tiết Cẩn ngượng ngùng gật đầu, trong lòng vui vẻ như được ai cho tiền.

Thanh toán xong, Kỷ Huyền không quên mua cho Tiết Cẩn một ly trà sữa nữa.

Khi bước ra khỏi quán, ánh mặt trời chói chang phủ lên người Kỷ Huyền, tỏa ra một thứ hào quang kỳ diệu.

Tiết Cẩn ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Kỷ Huyền, tim đập rộn ràng, dù là bóng lưng cũng đẹp đến kinh tâm động phách. Nguyên lai nữ nhân nàng yêu có dáng vẻ như vậy, đẹp đến mức khiến nàng khó lòng tin tưởng được, nhưng đó lại chính là sự thật.

Kỷ Huyền xoay lại, nói: "Cẩn, em muốn đi đâu?"

"A, em..." Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Đến thư viện đi."

"Hảo."

Ngay cả Kỷ Huyền cũng muốn đến thư viện, vì nơi đó chính là nơi đầu tiên nàng và Tiết Cẩn gặp nhau.

Dưới nắng hạ, các nàng cùng nhau bước đi, mái tóc dài đan vào nhau.

Tiết Cẩn hồi hộp không thôi, đây là lần đầu tiên nàng cùng Kỷ Huyền đi chung với nhau như vậy, có chút mạc danh kỳ diệu.

Phát hiện mọi người xung quanh đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, Tiết Cẩn mới chợt nhận ra Kỷ Huyền chính là nữ thần của trường Hoàng Đức, nàng đi chung với nàng ấy nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

Tiết Cẩn vội vàng vén mái tóc dài ra trước che mặt mình lại, cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm, các ngươi không thấy mặt ta~ các ngươi không thấy mặt ta~

Kỷ Huyền lại nghĩ Tiết Cẩn sợ nắng, liền vươn tay ôm lấy nàng ấy vào lòng, để nàng ấy dựa vào ngực mình tránh nắng.

Tiết Cẩn kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Chị..."

Kỷ Huyền cúi đầu xuống, khóe môi hơi nâng lên: "Dựa sát vào chị sẽ không nắng nữa."

Gương mặt Tiết Cẩn liền chuyển sang màu hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng vẫn ở trong lòng Kỷ Huyền tránh nắng.

Những học sinh đi trên đường nhìn thấy cảnh đó liền lấy điện thoại ra chụp lại càng nhiều hình ảnh càng tốt, xung quanh cũng bắt đầu nổi lên tiếng xì xào.

Nhưng hai nhân vật chính vẫn không quan tâm, tiếp tục đi về phía thư viện.

Tiết Cẩn dựa hoàn toàn vào trong ngực của Kỷ Huyền, xấu hổ cúi đầu, nàng còn mơ hồ ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên cơ thể nàng ấy. Mặc dù có chút bất ngờ khi biết Kỷ Huyền là Huyễn Diệp Chí, nhưng dù gì nàng ấy cũng là người mà nàng yêu, không khó để có thể tiếp nhận, còn cảm thấy hạnh phúc khi được nàng ấy ôm như vậy.

Cảm thấy Tiết Cẩn đang cọ trong lòng mình, Kỷ Huyền liền vươn tay sờ đầu nàng, nở một nụ cười tuyệt mỹ.

Tiết Cẩn ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười tuyệt mỹ của Kỷ Huyền, gương mặt cũng đỏ lựng.

Kỷ Huyền đặt lên trán Tiết Cẩn một nụ hôn, nói khẽ: "Cẩn, không còn giận nữa sao?"

Tiết Cẩn hơi cười, lắc đầu, nàng muốn giận nàng ấy cũng không được, rõ ràng là nàng hiểu lầm nàng ấy kia mà.

Không cần nói gì cả, nhìn cần nhìn vào mắt đối phương thiên ngôn vạn ngữ cũng vô dụng.

Không mất nhiều thời gian các nàng đã đến được thư viện, khi các nàng vừa bước vào, những người có mặt trong thư viện đều ngây ngốc ngắm nhìn, có người kịp phản ứng lấy điện thoại ra chụp hình.

Tiết Cẩn có chút không thoải mái, cúi đầu vén tóc che mặt lại.

Kỷ Huyền vừa nhìn đã biết, liền xoay người chuẩn xác che chắn ống kính đang hướng về phía Tiết Cẩn.

Tiết Cẩn ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Huyền, kinh ngạc không nói nên lời.

"Họ không được phép chụp hình em." Kỷ Huyền nói nhỏ vào tai của Tiết Cẩn: "Vì em là của chị."

Gương mặt Tiết Cẩn thoáng chốc đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, dáng vẻ e lệ này không biết có bao nhiêu khả ái.

Kỷ Huyền nắm lấy tay của Tiết Cẩn, dẫn nàng đi vào bên trong.

Tiêu sư tỷ đứng ở trong quầy kinh ngạc đến mắt chữ a mồm chữ o, suýt chút đã leo lên quầy túm lấy Tiết Cẩn hỏi cho ra lẽ.

Vị trí cũ không có người ngồi, Kỷ Huyền liền dẫn Tiết Cẩn đến chỗ đó, khi ngồi xuống liền cảm giác như mọi chuyện xảy ra như chỉ mới như ngày hôm qua.

Lần đầu gặp nhau, lần đầu lướt qua nhau, luôn để lại một dấu ấn khó phai trong lòng, trở thành kỷ niệm đẹp như tranh vẽ. Còn nhớ ánh mắt người lướt qua, chỉ còn ánh nắng ngoài song cửa, cùng với mái tóc đen dài tung bay trong gió. Ngẫm lại mọi thứ trôi qua như thế nào, phát sinh ra sao, tất cả đều đã không còn quan trọng. Chỉ cần đối phương còn ngồi ở đây, mắt đối mắt, tay trong tay, như vậy đã là đủ rồi.

"Chị chính là gặp em lần đầu ở đây." Kỷ Huyền chậm rãi kể lại: "Khi đó em ngồi ở chỗ này đọc sách, chăm chú đến mức chị đến em cũng không biết. Đến khi chị gọi em, em lại lướt qua chị, lúc đó chị đã nghĩ, rốt cuộc bản thân mình có cái gì không tốt mà em ngay cả liếc mắt cũng không liếc nhìn chị?"

Tiết Cẩn tỉ mỉ nhớ lại, cũng không nhớ đã gặp Kỷ Huyền ở đây, có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Lúc vào trường em cũng chỉ gặp chị có một lần, làm sao có thể nhớ người nào là chị kia chứ!?"

"Vậy à." Kỷ Huyền tựa tiếu phi tiếu nói: "Nhưng người khác vừa gặp liền nhớ chị, còn nhớ cả tên họ nữa."

Tiết Cẩn cúi đầu uống trà sữa, nàng công nhận là trí nhớ của nàng có chút kém~

Kỷ Huyền khẽ cười, nói tiếp: "Cũng ở đây, chị biết được em là Bồ Công Anh."

"Vậy là chị biết em từ lâu rồi?" Tiết Cẩn bất mãn nói: "Sao chị lại không nói?"

"Lúc đó chị cũng định nói ra, nhưng vì em gái của em..."

Tiết Cẩn ngẩn người ra, đúng, nàng quên mất trước đây Kỷ Huyền cùng Tiết Hân có chút quan hệ khó nói ra lời.

Thấy Tiết Cẩn trầm mặc, Kỷ Huyền vội lên tiếng: "Cẩn em cũng đừng hiểu lầm, chị với cô ta không có chuyện gì cả, chị..."

"Em hiểu mà, chị không cần giải thích." Tiết Cẩn dùng ống hút khoáy ly trà sữa trong tay, nói: "Chẳng phải bây giờ Tiết Hân cùng Thiên Hương là một đôi rồi sao?"

Kỷ Huyền thở hắt ra, may mắn Tiết Cẩn không có trách nàng.

Tiết Cẩn ngẩng đầu lên, nói: "Em có chuyện muốn hỏi, có phải chị là người đăng ký tham gia vài cuộc thi viết truyện cho em không?"

Kỷ Huyền không giấu diếm, gật đầu: "Phải."

"Nga, sao chị không nói cho em biết?" Tiết Cẩn bất mãn nói: "Lúc người ta đến trao giải thưởng em còn nghĩ bản thân bị đùa giỡn nữa."

"Chị cũng không biết chuyện này, cũng không phải cố ý."

"Không sao, chỉ là..." Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Em cũng có chuyện muốn xin lỗi chị."

"Em nói đi."

"Chuyện là..." Tiết Cẩn cúi thấp đầu xuống, lí nhí nói: "Em vốn là đã viết phần tiếp theo cho truyện của chị, chỉ là em... em cảm thấy có chút không ổn nên đã... đã xóa hết rồi... cũng không có gửi cho chị..."

Kỷ Huyền bình tĩnh đến lạ thường, nàng chống cằm, nghiêng đầu cười nói: "Cũng nhờ em mà chị bị nhà sản xuất mắng một trận."

"A? em không có cố ý đâu, em chỉ là..." Tiết Cẩn vội vàng giải thích, nhưng vẫn không cách nào nói nên lời: "Em... em sợ nếu mình gửi phần cuối cho chị rồi chị sẽ không muốn gặp em nữa... cho nên em mới..."

"Nga, như vậy là xóa truyện của chị?"

"Em đã nói là không cố ý mà."

"Thật sự là không cố ý?"

Tiết Cẩn cúi đầu, giương cờ trắng: "Là em có chút cố ý được chưa? Nhưng chỉ có một chút thôi, cũng không phải cố ý thật sự!!!"

"Một chút?"

"Chị xấu tính quá đi!"

Người trước mặt chính xác là Huyễn Diệp Chí, cứ lúc nào cũng chọc cho nàng sinh khí mới vừa lòng!!!

Tiết Cẩn sinh khí đứng dậy, muốn đi về phòng!

Kỷ Huyền liền nắm lấy cổ tay nàng, nắm nàng kéo trở về.

Tiết Cẩn mất đà, ngã vào lòng của Kỷ Huyền, bốn mắt vô tình chạm nhau.

Hơi thở của đối phương nhẹ nhàng phả lên cổ, cảm giác nhồn nhột khó tả, trong người dâng lên một cỗ nhiệt khí, lưu chuyển không ngừng.

Kỷ Huyền rướn người về phía Tiết Cẩn, dùng gò má mình cọ vào gò má của nàng, làm như vậy vài lần, hơi thở cũng đã bắt đầu gấp gáp, nóng đến mức cả cơ thể đều như bị thiêu đốt.

Tiết Cẩn đỏ mặt, vội vàng nâng tay che mặt lại: "Kỷ Huyền, chị xấu tính quá!"

Kỷ Huyền khẽ cười, gỡ tay của Tiết Cẩn ra, hôn lên mặt nàng một cái, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: "Cẩn, em thật đáng yêu..."

Tiết Cẩn càng thêm xấu hổ, gương mặt trướng hồng như quả cà chua chín: "Chị xấu tính!"

Kỷ Huyền nhẹ nhàng để Tiết Cẩn dựa vào vai mình, nâng tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, trong lòng cảm thấy dị thường ấm áp.

Tiết Cẩn vùi đầu vào hõm cổ của Kỷ Huyền, yên tĩnh lắng nghe nhịp thở đều đều của nàng ấy, cảm giác này rất yên bình, rất hạnh phúc.

"Kỷ Huyền."

"Hửm?"

"Có người muốn xuất bản truyện của em."

"Vậy à, em chấp nhận hay không?"

"Nga, em vẫn chưa quyết định, em muốn hỏi truyện của chị là được xuất bản ở đâu?"

"Công ty BB."

"Hình như công ty đó cũng gọi cho em." Tiết Cẩn ngẩng đầu lên, nói: "Em có nên xuất bản không?"

"Tùy em cả." Kỷ Huyền hôn lên đỉnh đầu Tiết Cẩn một cái, nói: "Nếu được đợi truyện của chị xong, chúng ta cùng xuất bản, thế nào?"

Tiết Cẩn gật đầu: "Bộ thứ hai của em vẫn chưa xong, em sẽ đợi chị."

"Hảo."

Nói xong, Tiết Cẩn lại tiếp tục dựa vào vai Kỷ Huyền, nàng thích cảm giác được, bản thân như được bảo bọc bởi vòng tay ấm áp của người mình yêu.

Kỷ Huyền hôn lên tóc của Tiết Cẩn, rồi đến gò má, đôi khi dùng mũi của mình cọ vào gò má của nàng ấy.

Tiết Cẩn vì nhột mà bật cười khanh khách, đẩy Kỷ Huyền ra: "Không được cọ, nhột quá đi."

Kỷ Huyền tiếp tục cọ vào cổ của Tiết Cẩn, còn cố tình để tóc cọ vào.

"Nga, nhột quá!" Tiết Cẩn nghiêng người né tránh, nói: "Chị không về nhà sao?"

"Em muốn chị về rồi sao?"

"Ách... cũng không phải, nhưng em nghe chị nói chị sẽ không ở lại ký túc xá."

"Cái này phải xem ở em rồi."

"Xem ở em?"

"Nếu em muốn chị về sớm thì chị sẽ về sớm." Kỷ Huyền tựa tiếu phi tiếu: "Còn nếu em muốn chị về trễ thì chị sẽ về trễ."

Tiết Cẩn bật cười, nói: "Chị thật sự nghe theo em sao?"

"Phải."

Tiết Cẩn mím môi cười, nói: "Vậy bây giờ chị về đi."

"Thật?"

"Ân, thật."

Và sau đó, Kỷ Huyền thực sự đứng dậy, muốn đi về.

Tiết Cẩn vội giữ lấy tay nàng: "Kỷ Huyền chị đi thật sao?"

"Không phải em bảo chị về sao?"

Tiết Cẩn che miệng cười, nói: "Chị muốn cứ như vậy mà về?"

Kỷ Huyền quay lại, chồm người về phía Tiết Cẩn, phả hơi thở tràn ngập mùi bạc hà vào mặt nàng: "Vậy em muốn thế nào?"

Tiết Cẩn xấu hổ nhìn sang chỗ khác: "Em không biết."

"Thật không biết?"

Tiết Cẩn trừng mắt: "Chị xấu tính quá đi!"

Kỷ Huyền khẽ cười, xoa đầu Tiết Cẩn, dịu dàng nói: "Chiều nay chị có tham gia thi bắn cung, em phải đến xem đó."

"Tại sao em phải đến xem?" Tiết Cẩn khoanh tay, phồng má: "Em cũng không muốn đi."

"Vậy sao?" Kỷ Huyền chồm người đến, mờ ám cười: "Vậy chị phải làm gì thì em mới chịu đi?"

"Chị... chị..." Tiết Cẩn đẩy Kỷ Huyền ra, xấu hổ nói: "Em đến để làm gì chứ? chẳng phải chị có người cổ vũ rồi sao? còn cần đến em sao?"

"Em đến đương nhiên là để xem chị chiến thắng như thế nào rồi." Kỷ Huyền ở bên tai Tiết Cẩn thấp giọng nói: "Trong mắt chị chỉ có em, còn những người khác đều là vô hình, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng ta."

Nghe những lời ngọt ngào này, Tiết Cẩn ngượng ngùng cúi đầu, đưa tay sờ mặt mình, như thế nào lại nóng như vậy a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.