Có Một Châu Như Trên Thế Giới Này

Chương 41: Chương 41




Bà Dương tiến vào bên trong
Phía sau lưng là một cô gái trẻ với mái tóc vàng xoăn nhẹ dài đến ngang lưng, ngũ quan ưa nhìn không mấy đặc sắc nhưng điểm đáng chú ý của cô chính là chiếc body bốc lửa, vòng 1 và vòng 3 đẩy đà căn cứng khiến người đối diện không khỏi thèm thuồng, nhưng đó là đối với người khác thôi chứ đối với gia đình nhà học Dương thì còn xa lạ gì nữa
Đến nhà người lớn cũng nên ăn mặc lịch sự một chút chứ, sau có thể mặc váy body ngắn củn cỡ như vậy, đã thế vòng một còn phơi hết ra ngoài : trong lòng Châu Tiểu Như thầm nghĩ
Cuối cùng cô chốt hạ một câu, " Chả biết là đến ăn hay muốn được ăn nữa " nhìn thấy liền không có thiện cảm rồi
Giản Nghiên đi vào liền lên tiếng trước
- Chào bác Dương, dạo này bác vẫn khoẻ chứ ạ
Nghe được có người hỏi mình ông liền đáp lại
- Cũng khoẻ, chưa có chết được
- Bác Dương đây phải sống lâu trăm tuổi mới đúng, cháu thấy dạo này trông bác phong độ hẳn ra
- Vậy à, cảm ơn cháu
Giản Nghiên vui vẻ nói với ông, nhưng thái độ của ông vẫn điềm tĩnh đến lạ thường
Ánh mắt Giản Nghiên quét qua người cô khẻ nhăn mặt, sau đó quay lại hỏi bà Dương
- Bác gái đây là ai vậy ạ? Trước giờ cháu chưa gặp qua có đúng không?

Bà Dương niềm nở đưa tay ra giới thiệu
- Như Như, đây là Giản Nghiên bạn thân lúc nhỏ với Dương Thừa Quân
Chưa đợi bà nói hết câu Giản Nghiên liền chạy đến ngồi cạnh Dương Thừa Quân, quàng tay ôm lấy cổ anh, sau đó là hôn lên má anh một cái chụt
Bà Dương đứng đó há hốc mồm kinh ngạc
Châu Tiểu Như gương mặt vẫn không biến sắc
Dương Thừa Quân bất ngờ bị Giản Nghiên hôn lên má liền nhanh chóng đẩy ả ta ra, sau đó liên tục dùng tay lau đi lau lại nơi vừa rôid đã bị Giản Nghiên hôn
- Thừa Quân à, người ta về nước mà anh cũng không đến đón người ta, biết người ta nhớ anh lắm không
Giản Nghiên không ngừng dựa sát vào người anh, đôi cặp đào căng mọng khẻ cạ cạ lên cánh tay rắn chắc của anh
Dương Thừa Quân không tự chủ được cả người liền toát mồ hồ lạnh
Đột nhiên như nhớ ra gì đó Giản Nghiên liền quay qua hỏi bà Dương
- Bác Dương người này là!
- Là!.

- Là vợ tôi
Chưa để bà Dương kịp trả lời, Dương Thừa Quân liền lên tiếng
Giản Nghiên nghe anh nói vậy thì sắc mặt liền trở nên khó coi, ánh mắt hướng về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống
- Thừa Quân anh trêu em có phải không
Giản Nghiên dựa hẳn vào người anh nũng nịu
Dương Thừa Quân không chịu được liền đẩy cô ả ngã nhào ra đất
- Tôi không có khái niệm trêu chọc, tôi nhắc lại một lần nữa cho cô biết, cô ấy hiện giờ là vợ của tôi
Mẹ Dương thấy con trai đẩy ngã Giản Nghiên liền ngồi xuống đỡ cô ả dậy
Thật ra bà cũng không phải thương xót gì Giản Nghiên này, chỉ là bà không muốn mối quan hệ của hai nhà xảy ra xích mích
- Dương Thừa Quân con không nhẹ tay chút được à? Con bé dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu đuối

Bà Dương nói ra câu đó liền muốn lập tức đi vào nhà vệ sinh nôn ra
Giản Nghiên này trước nay chưa hề yếu đuối như bà nói
Năm Giản Nghiên lên 10 tuổi, chỉ vì có một cô bé lại bắt chuyện với Thừa Quân nhà bà mà liền bị Giản Nghiên đánh đến nhập viện, đợt đó Giản gia phải làm thủ tục chuyển trường cho Giản Nghiên, chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà hại con trai bà cũng bị liên luỵ phải chuyển trường theo
Về sau Thừa Quân nhà bà cũng cảm nhận được tính tình Giản Nghiên mưu mô độc đoán, không muốn dây dưa nhiều liền nhờ bà giúp anh cắt đứt liên lạc
Tưởng chừng sau hai năm Giản Nghiên sẽ thay đổi, nhưng không ngờ vẫn chứng nào tật nấy khiến bà chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm
- Con chỉ làm những việc mà con nên làm thôi
Anh nói rồi đi lại ngồi xuống nhẹ nhàng lắm bàn tay cô
Gương mặt Châu Tiểu Như vẫn không thay đổi, cô nhìn những gì nảy giờ xảy ra cũng liền hiểu được, chỉ là lúc nảy vì sao mẹ Dương nói đỡ cho người phụ nữ kia thì cô vẫn chưa suy nghĩ ra
- Dương Thừa Quân anh lấy vợ lúc nào sau không nói cho em biết?
Cô ả cáu gắt nhìn anh
- Chuyện tôi lấy vợ cũng phải thông báo với cô nữa sau? Vậy thì! chuyện vợ chồng tôi có cần thông báo với cô luôn không
Anh nói rồi quay sang cuối xuống đặt lên môi cô một nụ hôn trước mặt mọi người
Ba mẹ Dương thấy cảnh này chỉ biết quay mặt đi chỗ khác
Giản Nghiên nhìn thấy cảnh này liền nổ đôm đốm mắt, lửa giận trong người như sắp trào ra đến nơi
Cô á tức giận đứng dậy
- Bác trai bác gái cháu xin phép về trước, hôm nay cháu thấy trong người không khoẻ muốn về nghĩ ngơi

Sau đó liền xoay người đi ra cổng
Bà Dương thấy vậy liền nói với theo
- Để bác ra tiễn cháu
Sau khi Giản Nghiên rời đi bà liền ôm bụng cười ngặt nghẽo đi vào trong nhà
- Hai con khá lắm
Bà Dương đưa ngón tay cái về phía cô và anh, ông Dương ngồi đó cũng bật cười thành tiếng
Lúc này cô mới kịp hoàn hồn
- Anh nói yêu nữ thành tinh ý là chỉ cái cô Giản Nghiên vừa rồi sao
Ngây ngốc nhìn anh hỏi
- Chứ em nghĩ anh nói ai? Ngốc này
Anh lấy ngón trỏ chọc chọc lên trán cô dịu dàng nói
Cô cũng không ngốc đến nổi như anh nói, chỉ là người phụ nữ lúc nảy xinh đẹp như vậy, giọng nói cũng ngọt ngào lại còn biết lấy lòng ba mẹ Dương Thừa Quân, tại sao cả nhà anh có vẻ ghét Giản Nghiên ra mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.