Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 105: Tro Cốt





Tôi nhìn chằm chằm vào quan tài nhíu mày một hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định đi đến xốc lều trại lên, kêu Tống Tâm ở bên trong ra. Làm gì có ai ban ngày ban mặt lại trốn trong “Quan tài” màu trắng để ngủ bao giờ.

Tôi muốn đánh thức cô ấy và hỏi cho rõ ràng.

Chỉ là khi tôi đi tới và nhìn nó, mới phát hiện mảnh vải bố trắng được chống đỡ bởi những thanh gỗ, từ tính chất thoạt nhìn có vài phần thô ráp, bên trên còn có những vết màu vàng. Tuy rằng từng mảnh từng mảnh rất nhạt, nhưng nhìn giống như vết nấm mốc rất ghê tởm.

Dựa theo tính tình sạch sẽ của Tống Tâm đến nay, không thể dễ dàng lấy một tấm vải dệt dơ như thế để dựng ra “Quan tài" được.

Sau khi ghé sát mũi vào, trên tấm vải lại bốc lên một mùi hôi thối kỳ lạ, còn có một mùi khét khiến người ta buồn nôn. Giống như giấy vệ sinh sau khi bị đốt thành tro, cảm giác rất khó chịu.

Đây là cái quái gì thế?


Cô ấy để chăn vào lửa và đốt nó sao?

Tôi vừa định vươn tay sờ vào tấm vải bố trắng kia thì nghe thấy một giọng nói trẻ con truyền đến bên tai: “Mẹ ơi, đừng chạm vào thứ đó, trên đó có dính tro cốt."

Giọng nói này rất quen thuộc với tôi, là bảo bối trong bụng đang nhắc nhở tôi.

Sau khi nó và tôi giao tiếp với nhau, nó đã dùng sự cảm ứng giữa mẹ con chúng tôi, có lẽ chỉ có hai chúng tôi mới có thể nghe được.

Tro cốt?

Trong lòng tôi kinh hoảng, nhón mũi chân nhìn quanh giường của Tống Tâm một hồi, mới phát hiện ra quả thực có một thứ bột màu trắng trên giường. Đó là thứ bột khiến người ta cảm thấy giống bột mì, nhưng cũng giống như thứ dạng hạt như thủy tinh trộn lẫn trong đó.

Cả đời này tôi chưa từng nhìn thấy tro cốt trông ra sao, nhưng dựa theo tình huống trước mắt thì đây chắc là tro cốt rồi.

Cuối cùng là tro cốt của ai lại bị Tống Tâm bôi lên trên vải bố trắng, chính cô ấy còn chui vào để ngủ.

Tuy rằng tôi và Lăng Vũ Dương ở bên nhau, nhưng tôi cũng không biết nhiều về chuyện liên quan đến những thứ không sạch sẽ này. Trong đầu tôi hỗn loạn một mảnh, chỉ có một mục đích rất rõ ràng, đó là giúp đỡ Tống Tâm.

Nhưng tôi nên giúp cô ấy như thế nào đây?

Nếu nói tình huống của Tống Tâm là trúng tà thì chi bằng nói là bị tà thuật nào đó khống chế, giống như tà thuật hàng đầu của Nam Giang. Tuy rằng tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi đã nghe ông nội của Tống Tâm nhắc đến một ít.


Nếu xử lý không tốt, để Tống Tâm tiếp tục như vậy thì có thể cô ấy sẽ bị vật ma quái đó làm hại.

"Chị về lấy đồ sao? Đồ của chị để ở đây lâu lắm rồi, chúng tôi cũng không chạm vào đồ của chị." Đột nhiên có một nữ sinh nhút nhát sợ sệt gọi tôi một tiếng.

Hình như cô ta đang muốn khuyên tôi lấy đồ rồi nhanh chóng rời đi, đừng ở lại đây.

Tuy rằng tôi đưa lưng về phía các cô ấy nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt không thân thiện của bọn họ đối với tôi: “Tôi không phải về lấy đồ, nơi này là ký túc xá của tôi, tôi đã ở gần một năm rồi. Tại sao tôi phải lấy đồ rồi rời đi?"

Tôi thừa nhận rằng tôi nói chuyện có hơi vội vàng, nhưng tất cả đều vì quá lo lắng cho sự an nguy của Tống Tâm.

Đối với thái độ không chào đón tôi của hai người này, tôi hoàn toàn không giao tiếp với các cô ấy cho nên càng không quan tâm đến thái độ của các cô ấy đối với tôi.

Các cô ấy dường như cũng không muốn tùy tiện đắc tội với người khác, một người khác vội vàng hòa giải: "Cô ấy không phải có ý đó, cô ấy cho rằng chị lấy đồ rồi sẽ đi. Hóa ra chị... Chị ở cùng phòng với chúng tôi, phải biết rằng chị và anh Giản đã xảy ra chuyện như vậy..."


Nữ sinh nhắc tới ân oán giữa tôi và Giản Dương ở đám cưới, nói một nửa thì hình như cảm thấy không ổn cho nên đã im lặng. Tôi quay đầu nhìn các cô ấy, trên mặt hai nữ sinh này tràn ngập sự vô tội.

Có lẽ là bọn họ cảm thấy tôi gặp phải chuyện này nên sau đó không có mặt mũi về trường nữa.

Tôi mỉm cười: "Chuyện này... Các cô cũng cảm thấy là Giản Dương làm đúng phải không?"

“Không... Đương nhiên không phải..." Một nữ sinh trong đó đã sợ tới mức xanh mặt, sợ hãi nhìn tôi.

Một nữ sinh khác cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm: “Đàn chị, chị... Chị nói cho tôi biết... Có phải chị thật sự mang âm thai không? Tôi... Tôi nói cho chị biết, nếu chị thật sự mang âm thai, tôi... Tôi chắc chắn sẽ không ở cùng phòng với một người đáng sợ như vậy đâu!”

- ---------------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.