Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 149: Tiểu Quỷ Uống Rượu





Duy Ma Cật tôi biết, là vị Bồ Tát mà từ thời nhà Đường mà những người có tiền rất thích bái lạy.

Có rất nhiều nhà có tiền lưu truyền thỉnh Thần về để tránh tà, chính là để tránh những thứ không sạch sẽ đi vào nhà. Người Mân Nam có tiền thì lại thích thỉnh Mẹ Tổ, cũng có khi thành những vị thần liên quan Võ Hành.

Thích thỉnh Quan Công nhưng người có tiền tin phật, có người còn thỉnh Duy Ma Cật.

Câu chuyện của Duy Ma Cật được nhân gian lưu truyền không ít, ví dụ như là phép thuật của Duy Ma Cật. Tương truyền pháp lực của ngài vô biên, trí tuệ và sự lĩnh ngộ phật pháp con lợi hại hơn cả Văn Thủ Bồ Tát. Nhưng bản thân vẫn duy trì cuộc sống hưởng lạc, chứ không giống như những người phật môn khác khổ tu, nhưng lại có thể thâm nhập trợ giúp độ hóa con người thoát khỏi khổ ải.

Cách tín ngưỡng này rất thu hút những người có tiền. Vừa có thể một lòng cầu xin phật bảo hộ, vừa có thể tiếp tục cuộc sống hưởng lạc.

Bắt đầu từ thời nhà Đường đã có không ít người có tiền thỉnh Duy Ma Cật về nhà cung phụng, ngay cả thương nhân nhà Đường tự hiệu là Vương Duy cũng lấy từ Duy trong Duy Ma Cật. Chỉ có điều đến hôm nay thì những người biết về Duy Ma Cật đã không còn nhiều nữa, hơn nữa cũng ít người thỉnh về cung phụng tại nhà.

Liên Quân Thành thỉnh Duy Ma Cật về trấn giữ nhà cửa, nếu như thật sự có thể dẫn được thần tượng có Phật pháp, vậy họa quỷ, Đào Đào là những linh thể mang tính chất âm tà sợ là không có cách nào có thể đi vào được.

Những lời nói này chính là muốn nói cho những tiểu quỷ nghe, nhưng tôi ngược lại cảm thấy giống như là đang uy hiếp Lăng Vũ Dương. Thân phận của Lăng Vũ Dương đến từ U Đô, hiển nhiên không hợp đi đến nhà của Liên Quân Thành.

Trong bụng của tôi có thai âm, nếu đi sợ là sẽ gây tổn hại đến cơ thể.

Trong lòng tôi rất khẩn trương, sợ Liên Quân Thành có âm mưu quỷ kế gì, không ngờ gương mặt Lăng Vũ Dương vẫn trầm ổn. Anh đã làm được tới mức hỉ nộ ái ố cũng không biểu hiện ra, hình như không nghe thấy Liên Quân Thành và con tiểu quỷ đó nói vậy. Tự tiểu phi tiểu ngồi, cũng không bị Liên Quân Thành chọc tức.


Kêu họa hồn lấy rượu đỏ trong ngăn kéo, đổ ba ly rượu trên bàn, thích ý thưởng thức.

Tôi không thích uống rượu lắm nên khi rượu nho nồng hương này đến trước mặt thì liền muốn thử xem vị bên trong là gì, nhấp một ngụm từ ly đế cao, vị ngon, cũng rất tốt.

Tôi không biết phẩm rượu, thế nhưng tôi cũng biết loại rượu nho này được xem là bộ mặt thành phố, hơn mấy trăm, khi uống vào rất ngon.

Đào Đào ghé vào cánh tay của tôi, nhìn rượu nho trong lỵ, trông rất thèm thuồng. Cô bé nhõng nhẽo nói: “Em cũng muốn uống."

Thật ra có rất nhiều quỷ hồn thích uống rượu, hoặc là uống nước luộc trứng gà. Đó là lý do vì sao bọn tôi cung phụng tổ tiên đều chuẩn bị rượu nhạt và trứng gà. Tôi hỏi họa hồn: "Có lư hương và nhang không?"

Họa hồn gật đầu, đáp: “Có." Rồi lấy lư hương và nhang cho tôi.

Đốt hương, cắm vào trong lư, sau đó đặt lư hương trước cốc đế cao, nhắm mắt lại, tay tạo thành hình chữ thập vái, như này là Đào Đào có thể uống rượu rồi, chẳng qua bởi vì linh thể Đào Đào, chắc là ly rượu này sẽ không giảm, chất lượng sẽ vẫn là giống như cũ. Chỉ là cô bé uống rồi thì người khác không thể uống, nếu không sẽ bị tiêu chảy không chừng.

Đào Đào từ trong lòng tôi nhút nhát đi ra ngoài, tiểu quỷ quần yếm ở trong tay Liên Quân Thành có biểu cảm rất thật thà, hình như không có ý định đi ra tổn thương cô bé.

Nhưng cô bé lại thận trọng nhìn Liên Quân Thành, vẻ mặt Liên Quân Thành cực kỳ bình tĩnh, đại khái cũng không có ý định làm tổn thương cô bé. Hình như là cảm thấy tiểu quỷ quần yếm này không có uy hiếp đối với mình rồi Đào Đào mới từ trong lòng tôi bay ra, đôi mắt nhỏ sáng lên nhìn ly rượu nho màu hồng phía sau lư hương.

Cô bé nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh ngửi thử mùi rượu của ly rượu đó, cảm thấy chỉ mới đó mà đã say lòng người, bèn vươn một ngón tay vào trong ly nhẹ chấm một cái, sau đó bỏ vào miệng liếm.

Bình rượu vang đỏ này không hề trải qua giai đoạn lọt đường, vị có chút ngọt, lại khiến người ta lúc vừa uống thì cảm thấy vui vẻ, mùi vị ngọt ngào đó chính là vị mà trẻ con rất thích.


Tôi vốn dĩ là thích uống nước ngọt, uống phải hương vị này khiến tôi không thể dừng lại được nữa mà muốn uống thêm. Chứ đừng nói tới Đào Đào chỉ là một cô nhóc lần đầu tiên uống loại rượu ngon này, cô bé nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhìn thấy tôi gật đầu với cô bé thì mới nhón chân lên cầm lấy ly đế cao trong suốt, đổ vào trong miệng mình dáng vẻ nghiêm túc say mê rất chi là đáng yêu.

Tôi cảm thấy đầu nhỏ của cô bé sắp lọt vào trong chén luôn rồi, rượu trong ly lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng nhiệm lên màu đỏ ửng của trời chiều.

Tươi đẹp như vậy, xinh đẹp tới thế. Dáng vẻ này nhìn sao cũng không thấy giống quỷ, ít nhất đây là quỷ có nhân tính giống con người nhất mà tôi thấy, nhìn dáng vẻ của cô bé, thật sự giống như cô em ruột của mình, vui mừng khó nói thành lời.

“Tôi... cũng muốn, tôi uống!"

Đầu tiểu quỷ quần yếm kia nhìn Đào Đào uống rượu cũng biết thèm rồi, đột nhiên xoay người rồi nói một câu chả ai hiểu. Trên đầu còn có vết sẹo to như miệng chén rất dọa người, đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đỏ ửng của Đào Đào. Tuy rằng dáng vẻ rất khủng bố nhưng thật sự giống như là bị dáng vẻ say sưa của Đào Đào làm cho say theo.

Đào Đào đang uống rượu, thân thể bé bỏng lung la lung lay, cực kỳ ngây thơ đáng yêu.

Nghe lời mà tiểu quỷ quần yếm vừa nói, suýt chút nữa là bị ly rượu này làm cho sặc chết rồi. Trong nháy mắt bị hù tới mức co lại trong lòng tôi: “Chị ơi, em... Em sợ nó, nó thật là khủng khiếp. Hu hu hu... Đào Đào sợ lắm... Đào Đào không muốn nhìn thấy nó, nó chung phe với tên xấu xa kia, bọn họ cầm lửa thiêu Đào Đào... Đào Đào sợ đau!"

“Đào Đào... Đào Đào..." Tiểu quỷ quần yếm kia nói chuyện cứng ngắc giống như người máy, máu khi bị đụng bể đầu đã khô lại trên mặt. Nhưng nó lại không hề biết rằng mình đáng sợ cỡ nào, vươn tay muốn nắm Đào Đào trong ngực của tôi: " Đào Đào... Đào Đào... theo tôi về đi, về đi..."

Hóa ra thằng nhóc này còn muốn bắt Đào Đào về làm tiểu quỷ cho Nam Cung Trường Mặc, bàn tay nhỏ tàn khốc khiến cho da đầu người ta run lên đang vươn ra. Liên Quân Thành hoàn toàn không có ý định muốn ngăn cản, mà còn có vẻ muốn giúp đỡ con tiểu quỷ đó.

Anh ta buông lỏng bàn tay nắm tiểu quỷ quần yếm, rất hứng thú nhìn tiểu quỷ quần yếm từ từ bay đến, bàn tay máu bẩn thỉu đó sắp tới gần tôi và Đào Đào rồi.


Đào Đào sợ tới mức khóc lên rồi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn run tới mức giống như sàng trấu.

Cô bé ôm cổ của tôi, không dám nhìn những thứ bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trong lòng tôi. Tôi có thể cảm nhận được Đào Đào đang sợ hãi, cô có ký ức từng bị đốt cực kỳ đau đớn nên đối với con tiểu quỷ từng tra tấn cô bé thì càng biểu hiện sự bài xích cực kỳ mãnh liệt. Với tôi mà nói, tôi đã sớm xem Đào Đào là người thân của mình rồi, ai dám bắt nạt Đào Đào thì chính là đối nghịch với tôi.

Tôi trừng mắt liếc tiểu quỷ mặc quần yếm, tay của nó lơi rụt lại, hình như là muốn rút về rồi nhưng trong con mắt không có tiêu cự lấp lánh sự cố chấp, cắn răng, tin trong kẽ răng nặn ra từng chữ một, gọi tên Đào Đào:" Đào Đào... Đào Đào... Đào Đào, Theo tôi đi... theo tôi đi!

Đào Đào càng thêm run rẩy hơi, xem ra là đã vô cùng sợ rồi

“Anh hai, anh... thế này là có ý gì!" Trên mặt tôi là sự lạnh lẽo, tôi hỏi liên quân Thành,

Liên Quân Thành giống như chẳng để ý cái gì, uống một ngụm rượu, thản nhiên nói: "Là tiểu quỷ này có hứng thú với Đào Đào chứ đâu phải là anh bày mưu đặt kế đâu. Nếu như có thích. thì anh lấy gì để ngăn cản, dù sao đây cũng là tiểu quỷ do nhà họ Nam Cung nuôi.”

Giọng điệu chối đây chối đẩy này khiến cho người ta chán ghét nhất, rõ ràng chính anh ta dung túng cho con tiểu quỷ quần yếm này làm chuyện xấu.

Dưới tình huống này tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi không định cho Liên Quân Thành mặt mũi. Tôi ôm chặt thân thể chia Đào Đào niệm kinh Phật, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào con tiểu quỷ quần yếm, đem nó làm mục tiêu duy nhất của mình.

Chỉ thấy bàn tay nhỏ gần trong gang tấc của con tiểu quỷ bốc khói đen nhè nhẹ, thịt trên tay nó giống như là bị nướng cháy, nhanh chóng biến thành màu đen xám rồi sau đó biến mất không còn thấy gì.

Lần này nó rụt mạnh tay về, không dám vươn ra thêm lần nào nữa với tôi.

Bàn tay này rõ ràng đã bị Phật quang ở ban ngày khó thấy của tôi làm tổn thương rồi, các ngón tay đều bị tan hết, chỉ còn lại bàn tay trống không và xương trắng lành lạnh.

Liên Quân Thành thấy vậy, chậm rãi nhíu mày. Anh ta khẽ vẫy tay một cái, gọi con tiểu quỷ quần yếm bị thương lại bên cạnh mình, nhíu mày nhìn vào tổn thương ở tay của tiểu quỷ quần yếm, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, chậm rãi nói ra hai chữ "Phật hiệu?"


Liên Quân Thành biết rõ sức mạnh của Phật hiệu nên cũng không thấy kỳ lạ bất ngờ, nhà của anh ta sớm đã mời Duy Ma Cật pháp lực vô biên rồi, có lẽ đã sớm chứng kiến sự lợi hại của Phật hiệu.

“Anh hai, em đã sớm nói rồi, em ấy là truyền nhân của Âm phái mà anh còn không tin. Em ấy chính là xương cứng còn khó gặm hơn em. Liên Quân Thành, đã trôi qua nhiều năm thế rồi mà anh vẫn tự cho là đúng." Lăng Vũ Dương xoa tóc tôi, trên mặt hiện vẻ cưng chiều, hôn bên má tôi: "Tiểu quỷ mày trêu chọc cô ấy, đây chẳng phải là muốn chết sao?"

Trong mắt Liên Quân Thành hiện lên một tia khác lạ, nhưng rất nhanh đã bị bình tĩnh thay thế.

Anh ta từ trong hộp kim loại lấy thuốc lá ra, đặt dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, đôi mắt thâm trầm lướt qua tôi và Lăng Vũ Dương, giọng nói vẫn bình tĩnh như một: “Hai người các em cũng không phải con nít nữa, ra tay đối phó một con tiểu quỷ, đây là có ý gì?”

Nghiêm trang nói lời bịa đặt, thế mà mặt anh ta không đỏ.

Trong lòng của tôi thì tức giận: “Nếu nó không làm tổn thương Đào Đào thì sao em lại đi đánh nó chứ? Anh hai, anh vẫn nên quản nó cho tốt đi, chỉ cần có em đây thì ai cũng không được bắt nạt Đào Đào của em, và càng không ai có thể mang Đào Đào đi."

Lúc nói ra lời này, họa hồn đang từ cửa dẫn một người vào.

Người đó mặc đạo bào màu vàng sáng, trên đầu là kiểu đầu định. Dáng người cao lớn, dưới áo chàng là ống tay áo rộng, vẫn là gương mặt tuấn tú như ánh mặt trời, hai má còn có hai lúm đồng tiền tuấn tú không ai sánh bằng, có thể nói là không nén được muốn nhìn lần hai.

Anh ta đeo một cái bao vải nhỏ, bên hông treo một cái la bàn, phong trần mệt mỏi chạy đến, khi đến trong miệng vẫn còn đang thở hổn hển.

Bộ đồ này cực kỳ quen mắt, không ngờ chính là đạo trưởng Mã, Lạc Thần Tuấn. Không phải đã nói trước người đến chính là thiếu niên tóc trắng Nam Cung Trường Mặc sao? Sao bây giờ lại là Lạc Thần Tuấn tới chứ?





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.