Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 156: Ghost Tên Miền





"Giúp anh ta làm gì? Liên Quân Thành làm nhiều việc sai trái, chính anh ta tự gây ra chuyện này, dựa vào cái gì muốn chúng ta giải quyết giúp!" Giọng điệu Lăng Vũ Dương lạnh như băng, hai mắt anh đen nhánh nhưng dường như hiện lên một tia lo lắng.

Theo tôi thấy, Lăng Vũ Dương cũng không có hận thù như trong tưởng tượng, ngược lại anh cũng có chút quan tâm đến Liên Quân Thành.

"Ông chủ, tôi đã theo sắp xếp của anh, đã kiểm tra mọi thứ. Trước ngôi nhà đã có Ngũ Quỷ Vận Tài* với cái chết thương tâm của người thân của họ. Hôm nay anh nói xem chuyện này có liên quan gì đến chuyện trước đó không?"

* Ngũ Quỷ Vận Tài: tức là năm con quỷ được bày trận trong phong thủy của ngôi nhà

"Ngũ quỷ vận tài?" Chẳng lẽ ngọn lửa đó là do có người cố ý... Khi đó Liên Quân Thành còn nhỏ, chắc hẳn là không phải anh ta. Lúc tôi nghe được bốn chữ này, liền cảm thấy tim đập nhanh hơn nữa nhịp, khẩn trương nhìn về phía Lăng Vũ Dương.

Tôi sợ trận hỏa hoạn năm đó, có liên quan đến ngũ quỷ vận tải của nhà họ Liên, như vậy ngay cả quan hệ giữa Quân Thành và Lăng Vũ Dương càng thêm căng thẳng.

Trong đôi mắt thâm thúy của Lăng Vũ Dương lạnh như băng, lại khó có thể làm cho người ta nhìn ra sự vui mừng hay tức giận.

Tôi nghe nói ngũ quỷ vận tài kỳ thật chính là mượn Ngũ Quỷ Phù, đem Ngũ Quỷ Phù đặt ở vị trí cụ thể trong nhà, triệu tập và điều chỉnh năm quỷ nhỏ đó đến giúp nhà ở. Tất cả các tài lộc, tiền bạc bên ngoài, đều được chuyển vào nhà, làm cho chủ nhà được phát tài, thịnh vượng. Nhưng đây là sự giàu có không chính đáng, chủ nhà kiếm được bao nhiêu thì phải trả giá bấy nhiêu. Đợi đến khi những quỷ nhỏ đó đòi thù lao, nhẹ thì xui xẻo quấn thân, nặng thì tán gia bại sản, đoạn tử tuyệt tôn.

Như vậy, ngũ quỷ vận tài liền trở thành việc kinh doanh không có lãi. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Tôi nghe nói có một cách như vậy để linh hồn của người sử dụng chúng được đặt vào trong trang trí ngôi nhà. Sử dụng các kỹ thuật tập hợp tài chính cụ thể để thu hút tài lộc, do đó, gia đình sẽ ngày càng phát tài, tài sản nhận được nhiều hơn là những thứ mà quỷ nhỏ mang đến. Hơn nữa, bọn họ cũng không cần lo lắng về sự phản bội.

Ngẫm lại cảnh nhà họ Liên nhiều năm trước muốn thiêu chết Lăng Vũ Dương cùng mẹ anh, còn có phong thủy trong nhà từng động đến ngũ quỷ vận tài, chuyện này đã làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.


Tôi không dám suy nghĩ, cơ thể run rẩy không ngừng.

Nếu đó là sự thật, điều này... Thật tàn nhẫn.

Đối với Lăng Vũ Dương mà nói, cũng quá tàn khốc rồi.

Lăng Vũ Dương cảm lấy cánh tay đang run rẩy của tôi, anh kéo đầu tôi lên vai mình, giọng điệu lạnh lẽo hỏi tôi: “Bé con, có phải em nhớ lại ký ức trước bảy tuổi không? Nếu em cảm thấy sợ hãi, vậy thì em hãy ôm tôi thật chặt."

Những ký ức đã biến mất khỏi tâm trí đó luôn là chỗ trống trong cuộc đời tôi, cho dù tôi có nghĩ về chúng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nghĩ ra một chút thông tin liên quan. Lúc này Lăng Vũ Dương lại hỏi tôi có phải nhớ tới cái gì không, tôi lắc đầu: "Không có gì, em... Em chỉ cảm thấy vì tiền tài, hy sinh tính mạng của người thân mình, thật sự... Thật sự có chút tàn nhẫn! Lăng Vũ Dương... Em..."

Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Tôi có nên nghĩ về điều đó không? Bản thân Lăng Vũ Dương từng nói qua, anh chỉ có thể lấy được quyển sách sự sống và cái chết ghi tên tôi, thì những ký ức bị mất của tôi trước đó mới có thể trở lại. Chẳng lẽ là cuốn sách sự sống và cái chết đã được tìm thấy?

Trong đầu tôi có quá nhiều nghi vấn, ngẩng đầu nhìn biểu tình lạnh như băng trên mặt Lăng Vũ Dương, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về. Nếu anh có được cuốn sách đó, chắc chắn anh sẽ cho tôi biết ngay từ đầu.

"Tàn nhẫn? Ngay cả người trong gia đình cho tới bây giờ chưa từng coi anh là người thân. Bé con, nếu không phải vì em và bảo bối, căn bản anh sẽ không đến nơi này." Lăng Vũ Dương xoa xoa gáy tôi, giọng điệu uy nghiêm mà lạnh như băng.

Tôi đột nhiên ngạc nhiên khi anh ta nói rằng anh sống ở đây vì tôi và em bé của mình? Trái tim tôi đập mạnh, nhưng vẫn nói đùa bằng giọng điệu đùa giỡn, mỉm cười và hỏi anh: "Chồng à, có phải cuốn sách sự sống và cái chết của em ở trong nhà phải không?"

"Bé con, em thông minh như vậy, anh nên làm gì với em đây?" Anh đột nhiên hôn lên dái tai của tôi.

Tai tôi rất nhạy cảm, bị anh trêu chọc, cả người đều run rẩy.


Tôi chỉ cảm thấy lạc mất hồn một chút, bóng đen của con chó lớn trong tầm mắt vẫn đang nhìn chúng tôi một cách hung dữ. Trong miệng nó có nước bọt thối, dường như nó có thể lao vào chúng tôi bất cứ lúc nào.

Tôi có chút sợ ánh mắt đó, nhịn không được ôm chặt eo Lăng Vũ Dương, vùi mặt vào ngực anh: “Lăng Vũ Dương, anh đoán xem? Em... em tìm thấy cuốn sách sự sống và cái chết của em, vậy còn mẹ em thì sao? Tên mẹ ruột của em có ở trên đó không?"

“Cuốn sách ấy tuy rằng không tìm được, nhưng tên của em và bảo bối chỉ cần tiến vào gia phả nhà họ Liên, nghĩ đến tên trong sổ sinh tử cũng có thể chuyển tới chỗ anh." Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng đẩy bả vai tôi ra, trong mắt mang theo vẻ vui mừng nhàn nhạt: "Sổ sinh tử viết tên toàn bộ gia tộc nhà họ Liên, đều trong tay anh."

Tôi che miệng lại: "Điều đó... Ngay cả mạng của Quân Thành, anh cũng nắm trong tay sao?"

“Sự sống của con rệp đó không đáng để anh ra tay." Lăng Vũ Dương để ý đến mái tóc rối loạn trước trán tôi, sắc mặt lại tái nhợt hơn vừa rồi, khiến trong lòng tôi đau đớn như vậy.

Tôi cúi đầu nhìn, vết thương trên đùi Lăng Vũ Dương, dấu răng bị chó cắn rõ ràng, máu vẫn còn cuồn cuộn chảy xuống. Trong lòng tôi có đau lòng nói không nên lời, lại nhất thời không tìm được biện pháp cầm máu, có lẽ anh đã bị ngấm độc. Muốn dùng gạo nếp rút độc tố trên người trước, mới có thể băng bó lại.

Tôi nói: "Cần phải xử lý vết thương ngay."

"Vết thương không cần xử lý khẩn cấp, bé con, đến đây." Vẻ mặt Lăng Vũ Dương trở nên có chút nghiêm túc, anh ôm tôi chậm rãi ngồi xổm xuống, để cho lưng tôi dựa vào cơ ngực rắn chắc của anh. Sau đó, nằm lấy tay tôi và nhẹ nhàng đặt bàn tay của tôi trên đầu của con chó.

Tay chạm vào đầu chó lạnh như băng, lỗ chân lông trên cả người tôi đều dựng đứng lên, cơ thể cũng run rẩy theo. Tôi sợ muốn bỏ tay ra, lại bị Lăng Vũ Dương nắm chặt, trong mắt đều nghẹn nước.

Cũng không phải tôi sợ con chó điên này, mà là trên người con chó đó lạnh lẽo, dường như có thể ảnh hưởng đến cảm xúc trong lòng người, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Lăng Vũ Dương tựa cằm nhọn của mình vào vai tôi, nghiêng mặt cũng dán vào mặt tôi, dịu dàng dỗ dành: "Bé con, đừng sợ, anh sẽ che chở cho em."


Không biết vì sao, nghe được những lời này của Lăng Vũ Dương, trong lòng tôi đang thấp thỏm đột nhiên an tĩnh lại. Đầu óc trở nên đặc biệt tỉnh táo, thấp giọng hỏi anh: "Em... Em sẽ đọc kinh Phật, để vượt qua nó, phải không?”

Đại khái là bởi vì có được trái tim Lăng Vũ Dương, không biết vì sao trong bóng tối tôi lại có thể biết rõ ràng suy nghĩ của anh như vậy. Nhất là khi cơ thể dán vào người anh, càng cảm thấy linh hồn hai người có sự liên hệ. Nhưng tôi không tự tin, bởi vì trước đây tôi chưa bao giờ là một người bình thường. Đọc qua vài câu Phật kinh, nhưng chưa từng học được bản lĩnh thật sự của Phật giáo.

Công lao duy nhất đáng khen ngợi là, tôi đã từng nghe lời của anh qua điện thoại, cầm dao dứt khoát cắt đứt một con yêu quái. Làm công việc không phải là giết lợn, nhưng có khác gì đâu.

Anh giống như dỗ dành một đứa trẻ, giọng điệu mềm mại, từng từ một nói: "Em là một người đời sau của Âm phái, trên cơ thể của em mang nhiệm vụ của Bắc Đẩu Bội Tinh. Em còn nhớ không? Nam Cung Trường Mặc nói qua điện thoại, em có thể ra hỗ trợ. Anh không biết liệu em có thể đối phó với chó này hay không, nhưng có anh, em cũng có thể thử cố gắng làm nó.”

Bị môi lạnh lẽo của Lăng Vũ Dương chạm vào hai má, tôi cảm thấy cả người có chút nhẹ nhàng phiêu phiêu, trên mặt càng nóng như trứng gà nấu chín. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh tâm thần, chậm rãi niệm ra kinh Phật: "Vô lượng Phật thổ đều nghiêm tịnh. Những người có kiến thức của họ là tốt. Chưa có tác dụng cũng không sao. Nếu như tất cả công đức đều có đủ danh tiếng thì chờ quan bồ tát..."

Đó là khoảng thời gian lúc chiều nay tôi đã nghe nội dung của kinh thư.

Tôi đã từng ghét sự chứng thực nhất, bởi vì bộ não của tôi vô cùng ngu ngốc và không nhớ tốt. Nhưng không biết vì sao, hiện tại nghe được Kinh Phật, chỉ cần lưu ở trong tai một lần là có thể đảo đọc lại như dòng chảy.

Vào thời điểm đó, tôi không biết rằng những gì bản thân mình đã học được là "Kinh phật", còn được gọi là "Kinh Thánh". Là thứ mà Quân Thành muốn cầu phật pháp che chở, lại muốn đại phú đại quý, cho nên anh ta mới muốn sư thầy tụng kinh ở trong biệt thự.

Khi tôi đọc kinh, tôi chạm vào đầu ngón tay vào lông chó lạnh như băng và chậm rãi xuất hiện ánh sáng trắng. Cơ thể giống như bóng đen của con chó bị ánh sáng trắng tiếp xúc, giống như bị lửa thiêu đốt, nó liều mạng giãy dụa. Lại giống như trên người dính keo, chỉ là dữ tợn vặn vẹo lưng, mà không thể chạy trốn.

Trong chốc lát, cơ thể liền chậm rãi giống như sương đen, từng chút từng chút tàn đi vào trong bóng tối. Đợi đến khi nó hoàn toàn biến mất, tôi mới có chút mờ mịt nhìn lòng bàn tay mình, trong lòng có cảm giác thành tựu không nói nên lời.

Cái này... này là sức mạnh siêu việt của tôi sao?!

Tôi ôm lấy cổ Lăng Vũ Dương, cao hứng nhảy như một đứa trẻ: "Lăng Vũ Dương, sau này nếu tốt nghiệp không tìm được việc làm, không có cơm ăn, có phải anh có thể đặc biệt cho em đi cùng trừ yêu bắt quỷ hay không?"

"Bé con, đến lúc đó, có phải em muốn bắt chồng không?" Lăng Vũ Dương cười xấu xa hỏi tôi.


Đột nhiên lúc này, từ hướng biệt thự, liên tục liên tục có tiếng chó kêu: "Gâu gâu..." cắt ngang câu chuyện của chúng tôi.

Tiếng kêu này quá đặc biệt, hình như có mấy chục con đang kêu loạn về phía cửa lớn nhà họ Liên. Hơn nữa, có tất cả những loại âm thanh ở đó, dường như trộn lẫn với rất nhiều âm thanh khác nhau.

Tôi lập tức buông cổ Lăng Vũ Dương ra: "Không tốt, hình như là... bị chó bao vây. Lăng Vũ Dương, những con chó đó lợi hại như vậy, ngay cả anh mà nó cũng cắn, em sợ người trong nhà sẽ xảy ra chuyện."

Trong phòng đó cũng không chỉ có Giản Tâm và Liên Quân Thành, còn có rất nhiều người giúp việc nhà họ Liên. Những người giúp việc này là vô tội, phải không?

“Bọn họ và chúng ta đều không phải là cùng một con đường, ngàn năm qua cũng không có chút tình cảm qua lại, cũng không đảo được tính cách bọn họ. Chỉ nghe nói có rất nhiều quỷ quái không đi được U Đô, ông chủ, tôi cảm thấy chúng ta vẫn làm vách tường xem, không nên chủ động trêu chọc là tốt nhất." Tư Mã Thanh là người đặc biệt lý trí, lúc này cô ta lựa chọn đối nghịch với tôi, đề nghị Lăng Vũ Dương không nên quan tâm.

Lăng Vũ Dương cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía biệt thự nhà họ Liên ở phía xa xa, ánh mắt thâm trầm mà lạnh như băng.

Tôi theo tầm mắt Lăng Vũ Dương, nhìn thoảng qua biệt thự cách đó không xa, dưới bầu trời đen tối, dinh thự kia nhìn thật giống như bị dã thú bao vây vậy.

Chuông đồng trong nhà đã bị lấy đi, và những đồ trang trí phong thủy cũng đã bị phá vỡ. Lúc này nếu không đưa chuông đồng về, người trong nhà sẽ gặp nguy hiểm, tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lăng Vũ Dương, không biết anh sẽ quyết định như thế nào. Trong trái tim tôi, tôi không muốn bất cứ ai trong nhà bị tổn thương.

Trong chốc lát, Lăng Vũ Dương nhìn thoáng qua Giản Dương bị ngã xuống đất, nói: "Tư Mã Thanh, đem anh ta mang về đi. Thời gian người sống ở Quỷ Vực đã lâu, ba hồn bảy vía sẽ bị chậm rãi khoá lại, đến lúc đó sẽ không ra được."

Tư Mã Thanh gật đầu, giống như mổ thóc, đưa Giản Dương đi ra ngoài.

Tôi nhìn bóng lưng Tư Mã Thanh yểu điệu, trong lòng bội phục vô cùng, sức lực của cô ta thật lớn. Có thể khiêng được Giản Dương, cho dù là hai người thì tôi cũng không làm được như thế. Sau đấy tôi luôn cảm thấy, Lăng Vũ Dương cố ý nói Tư Mã Thanh.

Tôi nhìn Lăng Vũ Dương trong mắt: "Thật sự mặc kệ người trong nhà sao?"

- ---------------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.