Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 165: Là Người Hay Ma





Tôi lắng nghe những lời chồng mình vừa nói, cách này đơn giản là việc bôi dầu thơm và tro thơm trên người con gia cầm, giả làm một món được chiên rán.

Sau đó, buộc con gia cầm này vào cần câu để thu hút bọ con quỷ khuyển đến ăn.

Cuối cùng, bọn họ sẽ có thể bắt được bọn quỷ khuyển.


Từ thời cổ đại, chim sống đã được sử dụng để đối phó với những thứ nham hiểm.

Tôi cũng không biết mấy con chó yêu có thích ăn thịt gà hay không, nhưng tôi biết con quỷ khuyển sẽ chú ý đến những loài chim sống giống như gà và vịt, những thứ này có một sự cám dỗ chết người đối với những thứ loài như chó.


Ngẫm lại lời Lăng Vũ Dương vừa nói là chắc phải khiến Thái Bạch đại nhân chịu ủy khuất một chút, mà Thái Bạch đại nhân không phải là một con chim sống hay sao?
Chậc chậc, bắt Thái Bạch đại nhân đi dụ con quỷ khuyển, vừa có thể thiết lập được một cái bẫy quỷ khuyển có tác dụng, lại có thể giáo huấn con súc sinh đầy lông lá này một chút, để nó bớt suốt ngày không có việc gì làm, hoặc là đi cua gái, không thì lại đi xem náo nhiệt rồi cười trên nỗi đau khổ của người khác.


Tôi thật sự cảm thấy mình và Lăng Vũ Dương có tâm tư tương thông, trong đầu tôi còn có chút đắc ý cho nên tôi lập tức làm ra bộ dáng khó xử nhíu mày nói: "Nhưng trong nhà họ Liên lại không có những thứ gà hay vịt còn sống, như vậy thì làm sao để cứu chị Giản Tâm của em được chứ?"
Nói xong, tôi còn cố ý quét ánh mắt tham lam về phía Thái Bạch đại nhân.


Có vẻ như, Thái Bạch đại nhân cũng cảm giác được có chuyện gì đó không ổn, cho nên nó đã lập tức liều mạng giãy dụa trong tay Lăng Vũ Dương.

Nó hoảng sợ hét lên: "Sao tôi có thể so sánh với chim sống bình thường được chứ? Tôi là Thái Bạch đại nhân.

Tôi là Thái Bạch đại nhân học sâu biết rộng.

Hơn nữa, nếu các người muốn hấp dẫn loại súc sinh này thì cũng phải dùng gà vàng để có kết quả tốn hơn...!Tô nha đầu, Tô nha đầu, mẹ nó, đừng có nhìn tôi như vậy.

Nếu cô còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hét lên cho mọi người biết chuyện mấy người đối xử không lịch sự với tôi đây.”
Con chim ngốc này còn muốn lấy thân phận của mình ra mà ngồi lầm bầm trong phòng suốt một buổi chiều mà nó cũng không biết thu lại cảm xúc của mình.


Trước mắt, nếu bọn họ còn không giáo huấn nó một chút thì sẽ để cho con gà mái béo này tự ý làm càn, sau này, bọn họ cũng không thể nói nó được nữa.


Ngón trỏ và ngón cái của Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng xoắn lông vũ của Thái Bạch đại nhân, mà biểu cảm trên mặt anh lúc này vẫn là sự vô hại như cũ: “Chim sống chính là chim sống, còn có thể chỉ ra sự khác biệt hay sao? Tôi lại cảm thấy, Thái Bạch đại nhân và mấy con gà vàng cũng không có gì khác nhau, phải không vợ?"
"Ừ." Tôi nhẹ nhàng ừm một tiếng.


Chắc là Thái Bạch đại nhân đã cảm thấy quá sợ hãi nên không ngừng vẫy cánh, làm cho lông rơi xuống đất.

Lúc này, nó đang điên cuồng giãy dụa trong tay Lăng Vũ Dương: "Ngươi...!Ngươi đường đường là một nhân vật lớn của U Đô, chỉ cần ngươi thoát ly khỏi cơ thể của mình thì chắc chắn ngươi sẽ trở nên vô cùng mạnh.

Nếu ngươi muốn lấy quỷ khuyển kia ra khỏi bụng của người phụ nữ đó thì tại sao lại phải dùng cách kém cỏi mà người sống sẽ dùng như vậy chứ? Hơn nữa, thân phận của ngươi lại cao quý như vậy, việc gì ngươi cần phải làm ra chuyện tự đánh mất thân phận của mình như này..."
"Thái Bạch, ông thật sự ngốc hay là đang giả ngốc vậy.

Ông vậy mà còn muốn tôi gọi linh thể của mình xuất hiện ở đây sao? Căn nhà này đã bị Duy Ma Cật trấn giữ rồi, có thể dung túng bất kỳ linh thể nào ở bên trong hay sao?" Ánh mắt của Lăng Vũ Dương trở nên lạnh lùng với một vài tia sát khí lạnh lẽo.


Cơ thể mập mạp của Thái Bạch đại nhân chợt run rẩy, nó cũng không gọi Lăng Vũ Dương là Quân Dương Nhãn nữa mà trực tiếp phẫn nộ hỏi: "Lăng Vũ Dương, vậy ngươi đang muốn ta tự mình đi chịu chết có đúng không?"
"Không phải là chết, mà là tạo ra một cái bẫy." Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng sửa chữa câu chữ cho Thái Bạch đại nhân.

Lúc này, trên mặt anh còn lộ ra một nụ cười giống như hồ ly, làm cho người ta cảm giác giống như nhìn thấy nụ cười của ác ma vậy.


Nếu nói là gan của Thái Bạch đại nhân nhỏ thì cũng không phải là nhỏ, nó còn ra vào quán bar rồi theo dõi nhà mình, nhưng mà nói lớn thì thật đúng là không lớn.


Lúc này, nó đã bị dọa một phen mà lập tức ngất xỉu.



Tôi nghe Thái Bạch đại nhân nói đến việc muốn linh hồn của Lăng Vũ Dương rời khỏi cơ thể thì anh sẽ khôi phục thực lực vốn có.

Đột nhiên tôi nhớ tới ngày đó tôi không cẩn thận nghe được tiếng lòng Lăng Vũ Dương, biết nếu linh hồn của anh trở về cơ thể Quân Dương Nhãn thì anh có thể sẽ chết.


Tôi nắm lấy ống tay áo của Lăng Vũ Dương: "Anh...!Sau khi anh hấp thụ những linh hồn đó, linh thể của anh thế nào rồi? Anh đã hồi phục chưa? Sau khi anh khôi phục, có phải anh sẽ có thể tự động rời khỏi cơ thể này hay không? Anh sẽ không cần cơ thể này để ổn định hồn phách, không để cho hồn bay phách lạc nữa đúng không?"
Trong lòng tôi biết rất rõ, sở dĩ Lăng Vũ Dương tìm một cơ thể để ở tạm, mà nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì lúc trước ba hồn bảy vía của anh không được ổn định.

Nếu như ba hồn bảy vía đã ổn định lại, có lẽ anh sẽ có thể rời khỏi cơ thể này.


Thái Bạch đại nhân nói không sai, Lăng Vũ Dương chỉ cần thoát ly khỏi cơ thể này thì sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều so với hiện tại.

Thật giống như người đại diện của âm dương như Tư Mã Thanh.

Tuy nhiên, từ sau khi anh hấp thụ những linh hồn đó, tôi lại chưa từng thấy qua linh thể của anh rời khỏi cơ thể này.


Đầu ngón tay của Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, anh nhìn tôi với đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy mà lại có chút mê hoặc: "Anh đã khôi phục, em buông trái tim của anh xuống là được rồi.

Nhưng mà...!Cô bé à, em có muốn ở bên anh không?"
"Em..." Tôi chợt có chút nghẹn lời nhưng ngay sau đó tôi đã có thể phản ứng lại và trả lời anh: "Em mặc kệ anh là người hay là ma, chỉ cần là anh là được rồi."
"Nếu như anh nói cơ thể này cũng không thể chống đỡ được bao lâu nữa, một khi linh thể của anh rời đi một lát, anh sẽ thật sự chết.

Em...!Em muốn làm gì? Em vẫn muốn anh lại trở về với bộ dạng hồn ma trước đây của mình sao?" Anh nhìn chằm chằm vào tôi, lúc này, chúng tôi đang bốn mắt nhìn nhau.


Cảm giác nhìn chằm chằm vào người mình yêu thật kỳ lạ.

Mọi người cũng có thể thử việc này.


Nhìn nhau chưa đến mười giây, tôi đã không thể khống chế được tuyến lệ của mình, hốc mắt của tôi lập tức dâng lên một vòng sương mờ, nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống, tôi ôm chặt lấy cơ thể Lăng Vũ Dương.

Tất nhiên tôi hy vọng anh còn sống.

Không ai trên thế giới này muốn người mình yêu chết.

Nếu không có Thái Bạch đại nhân nhắc nhở, tôi đã quên rằng anh chỉ là một hồn ma.

Nhưng anh đã rất vất và mới có một cơ thể, nhưng rồi anh lại đem trái tim cho tôi.

Mà tôi có thể cho anh điều gì đây?
"Cô gái nhỏ, anh lại làm em khóc rồi.

Có phải anh đã nói sai điều gì đó rồi không?" Anh ôm lấy gáy của tôi rồi nói với giọng điệu trầm thấp nhưng lại rất mê người, khiến cho người khác khó mà cưỡng lại: "Anh cho em trái tim vì muốn em có thể sống một cách thật vui vẻ, hiểu không? Nếu em không vui vẻ thì đứa nhỏ trong bụng em cũng sẽ không vui.”
Tôi cau mày, vội vàng lau nước mắt đi, rồi cố gắng chôn sự áy náy và nỗi buồn sâu sắc trong trái tim mình xuống.


Tôi đưa tay lên sờ vào bụng mình và nói với giọng sụt xịt: "Hiện tại nó có thể cảm giác được không?”
Sau khi nó vào nhà họ Liên thì lập tức bị chút phật pháp làm ảnh hưởng, cho nên nó sẽ khcậu chủ động tỉnh lại mà vẫn luôn ngủ say.


Anh hôn lên trán tôi rồi nở một nụ cười nhàn nhạt nhẹ nhàng như ánh trăng trong gió: "Đương nhiên là có thể.

Nếu em khiến nó cảm thấy không vui, tính cách sau này của nó sẽ rất u sầu đó.

Nó có khả năng sẽ trở thành đứa hay khóc nhè lại ẻo là, đến lúc đó, sẽ không có cô gái nào thích thằng bé nữa.


Hơn nữa, trái tim của anh là do Ác Nguyệt dùng thủ đoạn lấy đi, chứ không phải vì em, hiểu không?"
Nghe Lăng Vũ Dương nói vậy, cả người tôi đều có chút kinh ngạc.


Tôi...!tôi không biết.


Đây là lần đầu tiên tôi mang thai, mà tôi cũng chưa từng nghe nói trong y học có trường hợp người mẹ nào thích khóc thì đứa bé cô ta sinh ra sẽ biến thành một người thích khóc nhè giống như thái giám.


Tuy rằng kinh ngạc, nhưng tôi vẫn máy móc gật đầu: "Em hiểu mà."
Lăng Vũ Dương nở một nụ cười: “Thật là ngoan! Cô gái nhỏ, em có thể giúp anh tìm một sợi dây thừng không?"
"Một sợi dây thừng sao? Anh tìm sợi dây thừng để làm gì?" Lúc đầu tôi còn cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng sau khi tôi nhìn thấy thân hình béo phì của Thái Bạch đại nhân bằng đôi mắt ướt đẫm của mình, tôi lập tức có thể hiểu một phần suy nghĩ lúc này của anh.


Tuy nhiên, Thái Bạch đại nhân lại không phải là một chú chim bình thường, đầu óc của nó rất thông minh.

Nếu như nó chỉ là giả vờ ngất xỉu, hoặc là trong chốc lát nó sẽ tỉnh lại thì chắc chắn nó sẽ lập tức bỏ chạy.


Tôi tìm một sợi dây thừng màu đỏ ở ngăn kéo trong phòng đưa cho Lăng Vũ Dương.

Lăng Vũ Dương vừa cầm lấy trong tay, đã lập tức nhanh chóng dùng thế không kịp trở tay để trói Thái Bạch đại nhân một cách rắn chắc.

Sau khi trói Thái Bạch đại nhân xong, hai chúng tôi bắt đầu chia nhau ra để chuẩn bị công việc.


Kế dụ quỷ khuyển này nhất định là không thể để cho con quỷ khuyển biết trước, nếu không con quỷ khuyển chắc chắn sẽ trốn vào thai nhi trong bụng Giản Tâm mà không chịu đi ra.

Cho nên toàn bộ kế hoạch gài bẫy, chỉ có thể giấu Giản Tâm làm.

Nhưng, tốt hơn hết là chúng tôi nên chọn một vị trí tương đối gần phòng Giản Tâm.


Nếu không đợi thêm một thời gian nữa, quỷ khuyển sẽ bị Phật pháp trong phòng làm cho thương tổn mà sợ hãi chạy ngược trở lại.

Nếu chuyện này xảy ra, cái bẫy này sẽ thất bại.


Con quỷ khuyển có tính cảnh giác rất cao, hơn nữa, tính tình của chúng lại còn đa nghi và giảo hoạt.

Nếu như lần gài bẫy đầu tiên thất bại mà muốn dùng cách thứ hai để dụ nó ra thì gần như là khó khăn như lên trời.


Tôi và Lăng Vũ Dương chỉ có một cơ hội, nếu như thất bại, chỉ sợ Giản Tâm sẽ phải đối mặt chính là hai biện pháp tương đối khắc nghiệt kia.


Tôi đi tìm người giúp việc trong nhà để lấy chìa khóa phòng làm việc bên cạnh phòng của Giản Tâm.

Sau đó tôi bôi dầu thơm và tro thơm lên người Thái Bạch đại nhân rồi buộc nó vào cái cần câu cá.

Trước đây, tôi cũng chưa bao giờ thử câu cá một cách chính thức mà chỉ nhìn thấy cần câu trên TV.

Nghe nói, cái cần câu của nhà họ Liên có giá mấy trăm triệu, chắc là nó được nạm vàng bạc quý giá lên đó a?!
Sau đó tôi đã phải dùng hết sự thông minh của mình mà cân nhắc nửa ngày mới tìm ra cách sử dụng cơ bản.


Đúng là chỉ có những người hay làm mới thật sự biết chơi.


Tiếp theo, tôi rải tro thơm xuống mặt đất thành một hình vòng cung tương đối tròn, trong đó, tôi đặt Thái Bạch đại nhân làm mồi nhử.


Lăng Vũ Dương cắt một đầu ngón tay của mình rồi lấy máu vẽ một vòng tròn dọc theo vòng tròn tro thơm đó.

Trên không trung, anh còn vẽ mấy bùa chú có hình dạng cổ quái.

Trong không khí lập tức hiện ra một lời nguyền có màu đỏ hơi sáng như ánh sáng, sau đó, ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng đẩy xuống, lời nguyền đó lập tức rơi xuống bên ngoài vòng tròn đó rồi hình thành một trận pháp cổ quái màu đỏ.


Bằng cách này, những thứ đi vào vòng tròn chỉ có thể vào mà không thể ra.

Chỉ cần con quỷ khuyển tiến vào thì nó chắc chắn không thể đi ra ngoài.

Chiếc áo cà sa đã được sắp xếp ở phía trên, sau khi con quỷ khuyển đi vào, chiếc áo cà sa này sẽ phủ lên người nó.

Phương pháp này hơi giống cách chúng tôi đi bắt chim sẻ khi chúng tôi còn nhỏ, dùng một nhánh cây để chống một cái rổ bên trên, ở dưới cái rổ đó cũng có cất kỹ lương thực.

Chỉ cần có một con chim sẻ đến mổ thì kéo cái nút thắt buộc trên nhánh cây bằng dây thừng, sau đó, cái rổ sẽ lập tức rơi xuống và bắt được con chim sẻ đang ăn.


Khi tôi và Lăng Vũ Dương chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì cũng đến sáu bảy giờ tối rồi.

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, người của cảnh sát cũng đã rời đi mà chỉ để lại hai người canh gác trong phòng khách của nhà họ Liên để bảo vệ hiện trường.

Hơn nữa, bọn họ còn phải tiến hành điều tra thêm, nếu như không phải vụ án này xảy ra trong một gia tộc có tiếng tăm ở thành phố Ngọc Lan thì một khi có vụ án lớn như vậy xảy ra, tất cả những người có liên quan đến sẽ phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.


Đám quỷ khuyển sẽ xuất hiện vào ban đêm, vì vậy, tính ra lúc này chính là thời điểm nó đi ra ngoài kiếm ăn.


Tôi và Lăng Vũ Dương trốn trong một góc nhỏ trong phòng làm việc, cửa ra vào và cửa sổ trong phòng làm việc đều đã được đặt để bẫy, tất cả đều đã sẵn sàng.

Gió đêm mát mẻ đang lưu thông khắp nơi, làm cho bầu không khí không quá ảm đạm và khô nóng.


Lăng Vũ Dương phụ trách việc cầm cần câu trong tay, tôi sẽ phụ trách một lát khi con quỷ khuyển tiến vào cái bẫy thì kéo sợi dây thừng, để cho chiếc áo cà sa mà chúng tôi chuẩn bị ở phía trên rơi xuống vòng tròn.

Tôi cũng không biết vì sao tôi lại cảm thấy rất sợ việc không bắt được con quỷ khuyển giảo hoạt kia, cho nên, trong toàn bộ quá trình tôi đều dồn toàn bộ sự tập trung của mình vào việc này.


Nhưng con quỷ khuyển giống như biết có người đang muốn bắt nó, tôi càng tập trung chú ý, nó càng không chịu ra khỏi bụng của Giản Tâm.


Sau hơn một giờ, tôi như bị mắc kẹt, và bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

Con quỷ khuyển bé nhỏ đó sẽ không đi ra, phải không?
Ngược lại, Lăng Vũ Dương tỏ ra rất bình tĩnh.

Lúc này, anh lười biếng dựa vào tường, ánh mắt hờ hững nhìn từ trong khe tường ra ngoài.

Sau đó, anh còn vô tình mà đưa ngón tay lạnh lẽo của mình sờ lên lưng của tôi mà nhẹ nhàng vuốt ve từ trên xuống dưới.


Tôi cảm thấy một dòng điện đang chạy trên cơ thể của tôi khiến cho tôi gần như nhảy dựng lên.


Ai biết được, hành động của anh càng ngày càng thêm táo bạo hơn, ngón tay của anh cũng càng trở nên không an phận hơn.

Anh vậy mà lại lần theo quần áo của tôi mà chậm rãi vuốt ve da thịt dưới áo tôi.

Anh lại thừa dịp lúc nguy hiểm như vậy mà làm ra mấy hành động này, dù sao việc bắt con quỷ khuyển cũng không phải là trò đùa bình thường.


Trong lòng tôi cảm thấy có chút tức giận vì Lăng Vũ Dương lại chọn thời điểm không thích hợp như này mà động chân động tay.


Khi tôi đang định thoát khỏi trận địa của anh thì lại nghe thấy một tiếng chó kêu vô cùng yếu ớt truyền từ bên ngoài vào: "Gâu gâu gâu..."
Lúc đầu, tiếng sủa này còn khá yếu ớt, nhưng dần dần âm thanh mà chúng tôi nghe thấy đã trở nên lớn hơn, con quỷ khuyển sau khi thoát chết đang đến gần.

Khi tôi còn đang đặt hết tâm sức để lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ngón tay của Vũ Dương đã xâm phạm đến ngực tôi.


Tôi bị anh tra tấn khiến cho cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa là phát ra âm thanh.

Tôi lại chỉ có thể dùng cách đè ép lên quần áo để tay anh không di chuyển lung tung.


Trước mắt, bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể làm cho con quỷ khuyển đang dần dần đến gần cạm bẫy bị kinh hãi mà chạy trốn.

Vì vậy, trước tiên tôi chỉ có thể cắn chặt răng mà chịu đựng trước.

Nhưng anh lại như được nước mà lấn tới, anh cứ vậy mà ôm tôi vào trong lòng rồi hôn nhẹ lên trán tôi một cái.


Khi tôi thấy một bóng đen giống như đồ vật đang bước gần đến vị trí của Thái Bạch đại nhân.


Nhưng, có vẻ như Thái Bạch đại nhân vẫn đang trong trạng thái hôn mê không biết gì, hoặc là nó đang giả vờ nằm ngủ trên mặt đất để con quỷ khuyển tới gần nó.

Tuy rằng nó không thể lập tức đứng dậy, nhưng toàn bộ cơ thể mập mạp của nó đang không ngừng run rẩy.


Tuy Thái Bạch đại nhân cũng được coi là dân chuyên nghiệp, dù nó đã bị dọa thành như vậy, nhưng nó vẫn cứng rắn nằm trên mặt đất mà không giãy dụa tỏ vẻ muốn đứng dậy.


Nghĩ đến việc tầm nhìn của con quỷ khuyển màu đen kia cũng bắt đầu gần thì Thái Bạch đại nhân lại càng run rẩy hơn.

Lúc này, bước chân của nó đang dần nhỏ lại, nó cũng không hề có ý thức đề phòng mà trực tiếp bước qua vòng tròn trên mặt đất rồi đi tới bên cạnh Thái Bạch đại nhân.


Ngay từ đầu, nó đã không có ý trực tiếp gặm nhấm Thái Bạch đại nhân mà nó chỉ muốn dùng móng vuốt để đùa giỡn vài cái để xem tình hình.

Xem ra thứ này thật sự là chỉ số thông minh không hề thấp, độ cảnh giác cũng rất mạnh, tùy thời mà nó có thể toát ra sát khí.

Đúng là nó vẫn không thể thay đổi được tính cách đa nghi của loài.


Theo bóng dáng màu đen đùa giỡn vài cái với Thái Bạch đại nhân.

Sau khi, cảm thấy không có vấn đề gì, cuối cùng nó mới an nhàn bước tới, nhưng khé môi vẫn nhếch lên bụng phần bụng, có vẻ như nó muốn nuốt Thái Bạch đại nhân chỉ với một ngụm.


Khi thấy Thái Bạch đại nhân sắp bị nuốt chửng, tôi vội vàng rút mình ra khỏi vòng tay Lăng Vũ Dương và muốn đoạt cần câu từ trong tay Lăng Vũ Dương để giúp anh kéo Thái Bạch đại nhân trở về.

Chúng tôi lấy Thái Bạch đại nhân làm mồi nhử, cũng không phải thực sự muốn Thái Bạch đại nhân sẽ chết.

Chẳng qua là chúng tôi muốn dạy cho nó một bài học, để hù dọa nó một chút mà thôi.


Có Lăng Vũ Dương ở bên cạnh nhìn, cho nên chắc là nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Nhưng lúc này, ánh mắt dịu dàng lại mập mờ của Lăng Vũ Dương đã lập tức biến thành vẻ lạnh lùng mà nhìn về phía Thái Bạch đại nhận.


Hình như anh đang chờ đợi cái gì đó, nhưng lúc này, tôi lại không thể đoán được.

Chẳng lẽ anh thực sự hy vọng con gà mái mập mạp Thái Bạch đại nhân này sẽ đột nhiên biến thành một con đại bàng mà cắn ngược lại con quỷ khuyển một nhát sao?
Thái Bạch đại nhân vẫn không nhúc nhích, nhưng cơ thể của nó lại không ngừng run rẩy.

Lúc này, phân chim trên mông nó trực tiếp sản ra ngoài, răng chó đều đã chạm vào lông vũ của Thái Bạch đại nhân, bị phân chim trên mông Thái Bạch đại nhân làm cho giật mình mà đột nhiên muốn lùi về phía sau để chạy trốn.


Cả người tôi lúc này thật sự là đổ rất nhiều mổ hôi: "Lăng Vũ Dương, anh còn do dự cái gì vậy?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.