Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 167: Chuyện Cũ Của Không Minh





Liên Quân Thành phải chịu nỗi nhục lớn, rõ ràng là tức muốn chết, ngay cả mạng sống của Giản Tâm cũng không thèm quan tâm.

Giờ đây nghe thấy Liên Quân Thành gọi Giản Tâm là Tâm Tâm, lòng dạ này khiến người khác phải sợ hãi.

Không hiểu sao tôi lại có chút căng thẳng, thậm chí còn cảm nhận được tên Liên Quân Thành này đang muốn giở trò gì đó.


Hiện giờ bị Liên Quân Thành bắt gặp mình nhìn trộm trước cửa phòng nhà người ta, đúng là đen như chó thui, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo tôi nói: “Đúng vậy, em và Quân Dương còn mượn áo cà sa của đại sư Không Minh để trừ Cẩu Sát nữa, chuyện này, em thấy nên nói rõ cho anh biết.”
Người tên Không Minh chính là vị cao tăng thon gầy kia.

Trước đây tôi không quen ông, lúc mượn áo cà sa mới biết ở thành phố Ngọc Lan này ông rất có tiếng.

Nghe nói tất cả trụ cầu vượt ở thành phố Ngọc Lan đều từ xi măng màu xám, không có tác dụng thẩm mỹ nào hết.

Chỉ duy có một cột trụ màu vàng kim dưới chân cầu vượt ở phía bắc thành phố là được điêu khắc hình rồng, màu sắc rực rỡ.

Con rồng được khắc lên sinh động như thật, giống như kiến trúc cung điện của các vị vua cổ đại vậy, mà nguồn gốc của cây trụ này có liên quan mật thiết đến cao tăng Không Minh.


Nghe nói giai đoạn đầu thiết kế, thành phố Ngọc Lan có một đoạn đường cần xây dựng thêm cầu vượt nhưng không thể nào làm móng được.

Còn có tin đồn là đóng mấy cái cọc đều bị hỏng hết, không thể đóng được cái nào, mà dưới đất cũng chẳng tìm ra cái gì kỳ lạ.


Lúc bấy giờ nhân viên công trình nghĩ đến nát cả óc đều không có tác dụng, đành phải ôm mộng gặp may đến tìm cao tăng Không Minh.


Khi đó, Không Minh chỉ nói rất mơ hồ, bảo rằng dưới đất có một con bạch xà ngàn năm, nhất định phải có rồng mới áp được nó.

Xã hội thời đó rất ít người tin mấy trò mê tín này, đến khi không còn cách nào khác, đành phải khắc một con rồng vàng thay cho xi măng cốt thép, thế nên mới có câu chuyện này.


Còn một chuyện mơ hồ hơn nữa là, đêm đó có một cao tăng chết ở ngoài chùa của Không Minh.

Mọi người đồn rằng cao tăng đấu với bạch xà, cả hai đồng quy vu tận.


Lúc đầu tôi còn tưởng rằng người chết là Không Minh, hôm nay nhìn thấy người còn sống sờ sờ ra mới nghĩ ngày xưa người đấu với bạch xà không phải ông.


Quay lại chủ đề chính, tôi không nói thẳng với Liên Quân Thành chuyện gài bẫy quỷ khuyển từ trên người Giản Tâm.

Dù sao thì đứa trẻ trong bụng Giản Tâm không phải con anh ta, sợ rằng nói ra anh ta sẽ không đồng ý.

Hơn nữa, chắc chắn việc tôi gài bẫy ở nhà họ Liên, lại còn nhờ cả người giúp việc và cao tăng đến phối hợp sẽ truyền đến tai Liên Quân Thành.

Anh ta không hề ngăn cản có nghĩa là đang ngầm đồng ý rồi.


“Không Minh đã nói chuyện này với anh rồi.

Chỉ là anh không biết quan hệ của em và Giản Tâm thân thiết thế nào mà em lại bất chấp tất cả để giúp cô ta như vậy?" Ánh mắt lạnh lùng của Liên Quân thành mang theo vài tia dò xét, lúc đầu là lạnh lùng, sau đó là sửng sốt và phẫn nộ.

Đột nhiên anh ta nắm lấy cằm tôi, ánh mắt mang theo khí thế đáng sợ: "Không đúng...!cô nhóc này, sao anh lại thấy em quen quen như vậy?”
Anh ta dám đổi từ em dâu thành Tô Mộng tôi không chấp, bây giờ lại dám gọi tôi là “cô nhóc"?!
Tôi cảm thấy da đầu sau gáy nóng ran, toàn thân nổi hết cả da gà da vịt lên, đành gượng gạo nói: “Anh hai là đại gia giàu nhất đất Ngọc Lan này, em chỉ là con nhà thường dân thôi, anh nghĩ anh em mình có thể gặp em ở đâu đây?
Anh ta khẽ chau mày, khuôn mặt lạnh như tiền tạo cho người đối diện một áp lực vô hình: "Ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng giống y hệt cô ta, nhưng tiếc là cô ta đã không còn nữa rồi..."
"Cô ta là ai? Có phải anh hai nhận nhầm người rồi không?" Đây không phải lần đầu tôi gặp Liên Quân Thành, ánh mắt anh ta nhìn tôi lúc này giống hệt với lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt của mình.


Lúc trước còn ở nhà của Lăng Vũ Dương tôi cũng chưa từng thấy anh ta có thái độ thế này.


“Đột nhiên thấy em rất giống cô ta.

Lần cuối cùng gặp nhau là lúc cô ta tám tuổi, tính toán một chút có lẽ cũng bằng tuổi em hiện giờ.” Anh ta nói đến câu cuối cùng giọng nói ngày một lạnh, giống như lúc nào cũng có thể nhả ra băng vậy: “Thế giới này không thể có chuyện trùng hợp như vậy được.

Rốt cuộc là ai phái cô đến đây? Ở bên Quân Dương có mục đích gì?"
Cằm tôi sắp bị anh ta bóp nát đến nơi rồi, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.


Tôi nghiến răng, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.


Tuy đang vô cùng tức giận nhưng vẫn phải nhịn lại, không hét lên.

Nếu mà chuyện này bị người khác hiểu lầm chắc chắn sẽ khiến cho Lăng Vũ Dương và Liên Quân Thành càng thêm xa cách.


Hơn nữa tôi đang ở nhà họ Liên, ăn nhờ ở đậu thì phải biết điều một chút.


Anh ta thấy tôi không nói gì, giọng điệu càng lạnh lùng: “Sao không nói chuyện? Em là cô ta đúng không? Chẳng trách anh lại thấy em quen như vậy...!Bao nhiêu năm nay em đã đi đâu? Anh còn tưởng rằng em đã chết rồi..."
Mấy lời kỳ quái của Liên Quân Thành khiến tôi không biết phải làm gì bây giờ, tôi cũng lờ mờ đoán được cái gì đó, nhưng chính xác là cái gì thì không rõ, càng nghĩ đầu càng đổ đầy mồ hôi.

Trong đầu toàn là những mảnh ký ức vỡ nát, từng mảnh từng mảnh, nhưng không thể nào liên kết logic lại với nhau được.


Tôi đã quên mất ký ức từ năm bảy tuổi trở về trước.

Nếu trước năm bảy tuổi tôi đã quen biết Liên Quân Thành, thậm chí còn cứu anh ta.

Vậy bố mẹ đẻ của tôi và nhà họ Liên có quan hệ gì? Có phải tôi đã từng gặp Liên Quân Thành không?
Vậy nên anh ta mới thấy tôi quen mắt...!
Từng vấn đề một đều khiến tôi sợ hãi, tôi đoán rằng chắc chắn Liên Quân Thành biết bố mẹ đẻ của tôi đang ở đâu.


Nhưng mà trước đây đã trải qua bao nhiêu chuyện, có những bí mật, tôi sẽ không dễ dàng nói ra nhưng hồi trước nữa.

Nếu Lăng Vũ Dương đã không nói cho Liên Quân Thành biết về thân phận thật của tôi, thì tôi cũng chẳng có lý do để nói ra.


Tôi nhăn mày lại, tách từng ngón tay đang nắm lấy cằm tôi của Liên Quân Thành: “Em không biết là anh thấy em giống ai.

Mặt em như thế nào đều là ông bà bố mẹ cho hết.

Còn ở bên Liên Quân Dương với mục đích gì anh không cần biết.


Còn nữa, từ nhỏ em đã lớn lên cùng Giản Dương sao mà có thể quen biết với người thừa kế tập đoàn Liên thị được? Anh hai, anh đang làm em đau đó."
Anh ta nghe thấy lời này, lông mày hơi nhếch lên, tuy đã buông tay không nắm cằm tôi nữa nhưng đôi mắt ấy vẫn tràn đầy nghi ngờ, cùng với đó là ánh mắt dịu xuống: “Chắc vậy rồi.

Em lớn lên cùng em trai của Tâm Tâm.

Hơn nữa lúc ấy cô ta mới tám tuổi, bây giờ hẳn đã thay đổi nhiều rồi.

Chắc là anh nhận nhầm người rồi."
Điều khiến tôi sợ hãi là, ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút gì đó gọi là say đắm.


Không ngờ, người đứng đầu vốn mạnh mẽ, điềm tĩnh của tập đoàn Liên thị nay lại dễ bị kích động như thế này mà trước mặt mọi người, anh ta luôn lạnh lùng, bình tĩnh.

Xem ra tôi phải mau chóng nghĩ cách để giải quyết chuyện này mới được, không thì sẽ không thể xoay sở kịp.


Chưa đợi tôi mở miệng, anh ta đã quay lại trạng thái lạnh lùng, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Vậy anh vào trong chăm sóc cho Tâm Tâm trước đây.

Tuy là đã muộn rồi nhưng anh vẫn muốn mời em và Quân Dương ở lại dùng bữa."
Tôi gật đầu như một con robot, khẽ xoa xoa cằm, đến bây giờ cằm tôi vẫn âm ẩm đau, bộ dáng vừa rồi của Liên Quân Thành như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Lúc tôi đang định đi thì trong phòng ngủ, Giản Tâm đã tỉnh dậy.


“Tâm Tâm, anh đã ký xong đơn ly hôn rồi.

Theo như hợp đồng trước khi kết hôn đã ghi rõ, em không nhận được một chút tài sản sản cả." Lúc này Liên Quân Thành không hề tỏ ra tức giận, mà chỉ không mặn không nhạt nói một câu, tựa như người ngoại tình là vợ ông hàng xóm vậy, không có bất kỳ liên quan gì đến Liên Quân Thành cả.


Sau đó, trong phòng ngủ truyền ra tiếng khóc lóc của người phụ nữ, tiếng khóc này vô cùng bi thương ai oán, khiến người khác không nỡ nghe tiếp.

Tôi chỉ có thể lắc đầu, tự nhắc bản thân không nên nghĩ nhiều.

Dù sao đây cũng là chuyện vợ chồng nhà người ta, nếu là tôi, tôi cũng không thể tha thứ được.


Về phòng đọc sách tôi như người mất hồn, chỉ thấy Thái Bạch đại nhân đang hút Hoàng Hạc Lâu, vẻ mặt hài lòng như một bước lên mây vậy.

Khói thuốc tản ra khắp phòng khiến người khác buồn nôn, tôi phải bịt chặt mũi mới dám bước vào.


Phòng đọc sách đã được người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, tàn hương bùa chú gì cũng được dọn đi hết.



“Sao rồi, tình hình của Giản Tâm không ổn sao?" Vốn dĩ Lăng Vũ Dương đang cúi đầu đọc sách nhưng lại thấy tôi sa sút tinh thần liền dùng tay áo dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho tôi.


Tôi chỉ lắc đầu, tựa đầu lên vai anh, hỏi: "Giản Tâm không sao cả, quỷ khuyển đã bị ép khỏi người cô ta rồi.

Lăng Vũ Dương, em...!em hỏi anh một chuyện.

Có phải bố mẹ đẻ của em có quen biết với nhà họ Liên không? Nếu không thì tại sao hồi nhỏ em lại quen biết anh?"
"Đúng là trước đây nhà họ Liên và bố mẹ em có quen biết nhau." Anh vuốt ve mái tóc dài sau gáy tôi, tựa như đang an ủi vậy: "Có phải con rệp Liên Quân Thành kia đã nhận ra em rồi không? Lúc ấy em mới tám tuổi, anh ta chỉ gặp em có vài lần mà có thể nhận ra, xem ra anh đã đánh giá thấp con rệp đó rồi..."
Quả nhiên, Lăng Vũ Dương là người hiểu tôi nhất trên đời, tôi mới chỉ nói hai ba câu anh đã biết rõ chuyện phiền muộn của tôi rồi.

Nhưng mà tim tôi cứ như mất đi nửa nhịp ấy, run rẩy không thôi.

Quả nhiên từ "cô nhóc" mà Liên Quân Thành gọi đó, chính là gọi tôi.

Rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì? Lúc tôi vẫn còn nhỏ mà đã có cảm tình với Liên Quân Thành rồi chăng?!
Những chuyện rắc rối phức tạp này khiến tôi hơi choáng váng, có những chuyện càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt.

Tôi hít sâu một hơi, hai tay ôm lấy tấm lưng mát lạnh của anh: “Hình như anh ta nhận ra em rồi.

Nhưng mà, em...!em nói với anh ta là, anh ta nhận nhầm người rồi.

Lăng Vũ Dương, rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì? Nghe giọng điệu của anh ta giống như là em đã chết rồi ấy..."
“Nhóc con, số phận của em từng vì anh mà thay đổi.

Còn anh ta tưởng em chết có thể là do anh ta không tìm được em thôi" Ngón tay anh lướt nhẹ vào lưng áo tôi, dịu dàng nói: “Nhưng mà có những chuyện anh không nên nói cho em biết, em nên tự nhớ lại thì hơn."
Mắt thấy Thái Bạch đại nhân vẫn còn ở trong phòng, tôi vội vàng giữ bàn tay đang làm loạn của Lăng Vũ Dương lại: “Nhưng mà, em đã vào nhà họ Liên, sao bây giờ vẫn chưa nhớ ra cái gì nhỉ?"
Tôi thừa nhận bản thân đang có chút nóng vội, mà chuyện gặp Liên Quân Thành vừa rồi khiến tôi càng muốn nhớ lại chuyện trước kia.


Anh nhẹ nhàng buông tay ra, không tiếp tục làm loạn nữa, thay vào đó là ôm tôi vào lòng: “Chỉ cần nhà họ Liên chấp nhận em, sớm muộn gì tên họ em cũng sẽ được ghi vào gia phả.”
Đột nhiên, Thái Bạch đại nhân chen lời: “Tô nha đầu, nếu cô muốn ghi tên vào gia phả nhà họ Liên, một mình cô tiến vào vẫn chưa đủ, phải làm thế nào để Liên Quân Thành đồng ý cho đứa nhỏ trong bụng cô vào gia phả ấy.”
Chuyện Thái Bạch đại nhân hiểu không hề ít, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến việc đặt tên cho bé con.

Thời gian nhóc này ở trong bụng vẫn chưa lâu, tôi chưa kịp tính đến chuyện này.


Lúc này, vẻ mặt Lăng Vũ Dương nghiêm lại, anh chau mày nhìn Thái Bạch đại nhân với ánh mắt dò xét: "Thái Bạch đại nhân, rốt cuộc ông có thân phận thế nào mà ngay cả bí mật của U Đô cũng biết? Người biết những chuyện này ở U Đô chỉ đếm trên đầu ngón tay."
- ---------------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.