Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 171: Mê Quỷ Chú





Nam Cung Trường Mặc vừa dứt lời thì Giản Tâm cũng nể tình mà cắn vào cổ cậu ta một cái.

Hàm răng sắc nhọn của cô ta cắn ngập vào làn da trắng nõn mềm mại như trứng gà bóc của Nam Cung Trường Mặc, máu tươi bắn ra tung tóe khắp nơi.


Chẳng mấy chốc chiếc áo trắng tinh đã biến thành màu máu, loang lổ như những bông hoa đào đang nở rực trên đất.

Cảnh tượng này khiến người ra phải rùng rợn, tôi không nhịn được mà nắm chặt mười đầu ngón tay lại.


Cái tên nhóc này thật sự không sợ chết à? Không phải cậu ta là đạo sĩ sao? Tại sao lại cứ thích bị Giản Tâm cắn vậy? Mau tỉnh rượu đi, mau phản kháng lại đi!
Chết đến nơi rồi nhưng cậu ta vẫn say quắc cần câu, cười tươi như gió xuân, nói với tôi: "Cô gái, tôi bảo vệ cô...!ha ha ha ha ha...”
Nam Cung Trường Mặc say rượu mà cứ như uống phải thuốc lú vậy, hình như cổ cậu ta không hề thấy đau chút nào hết.

Nếu là tôi thi đã đau đến kêu cha gọi mẹ rồi, làm gì còn tâm tình ngồi đấy mà cười nữa.


Cậu ta cứ ngồi cười ngu ngơ một mình như là gặp được chuyện gì vui vẻ lắm.

Thế nhưng tôi lại cảm nhận được nụ cười ấy có chút gì đó rất thê lương.

Gương mặt anh tuấn càng lúc càng trắng, nhợt nhạt như một tấm giấy bạc.

Lòng tôi lại nóng như lửa đốt, may mà cuối cùng cũng sờ thấy tập bùa trong ngực áo cậu ta.


Cái tên ăn hại này đã không giúp tôi tìm bùa khống chế Giản Tâm thì thôi, lại còn dùng cánh tay ướt đẫm máu tươi giữ lại tay tôi, nói linh tinh một hồi: “Cái cô gái già này, đừng sỗ sàng thế này, muốn gì thì cậu đây chiều cô hiểu không?"
Cậu...!Cậu đây?
Cậu đây cái đầu cậu ấy, sắp bị cắn chết đến nơi rồi mà vẫn không chịu giác ngộ.

Nếu mà sự việc không gấp gáp tôi đã đạp cho cậu ta một cái rồi.


Nhìn thấy cánh tay đẫm máu của cậu ta tôi cũng có chút không nỡ, dù sao tôi cũng là người tốt bụng mà, đành nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, Trường Mặc, không phải cậu muốn tôi dè dặt một chút sao? Vậy cậu bỏ tay ra đi...!tay tôi để ở ngực cậu thế này...!người ta ngại lắm đó!"
Nói đến đây tôi tự chính mình cũng thấy buồn nôn luôn.


“Thôi được rồi, cậu đây cũng không để ý việc bị cô sàm sỡ nữa, cô cứ để tay ở ngực tôi đi." Khi Nam Cung Trường Mặc nói những lời này, giọng điệu bắt đầu có chút hổn hển rồi.

Xem ra đây không phải là nhiễm độc toàn thân mà là mất máu quá nhiều dẫn đến suy nhược.



Tôi vừa nhẹ nhàng dỗ dành, vừa gỡ tay cậu ấy ra, sau đó nhanh chóng rút tay về: "Vẫn là nên thôi đi, cậu chủ Nam Cung này, cậu đừng để một cô gái già như tôi vấy bẩn sự trong sạch của cậu chứ."
Tôi đã nói ra những lời độc ác nhất rồi đó.

Điều quan trọng nhất bây giờ là giúp Nam Cung Trường Mặc thoát khỏi cái miệng đầy răng của Giản Tâm.

Nhưng khổ nỗi là cái tên Nam Cung Trường Mặc này không chịu thua kém gì cả, say rượu liền xem lời nói của tôi là thật, lại bắt đầu giữ chặt lấy eo tôi: “Đừng giận mà, dù cô có là cô gái già thì cũng là cô gái già đẹp nhất trên đời này.

Cô đừng rời xa cậu đây...!có được không..."
Mấy chữ cuối cùng như đang cầu xin vậy, còn mang theo chút run rẩy.

Tôi lại bắt đầu mềm lòng rồi, chỉ nhăn mày không nói gì cả.


Tôi rút từ trong ngực áo cậu ta ra một xấp bùa, trong đó một nửa đã bị máu nhuộm mất mấy góc, chỉ còn một nửa là nhìn ra hồn.

Không biết chỗ máu này có ảnh hưởng gì đến công dụng của lá bùa không nữa.


Hơn nữa, mỗi lá bùa đều không giống nhau, tôi lại chẳng biết một lá nào cả.

Loại bùa chú duy nhất tôi biết là Tam Thanh Phá Tà, ngoài ra cũng chỉ nhìn thấy mấy lá bùa bình an hằng ngày thôi.

Còn mấy cái để chiến đấu hay phòng ngự thì tôi không có một chút kiến thức nào hết.

Nhưng thời khắc chỉ có thể làm liều thôi, được bước nào hay bước đó vậy.


Tôi nhắm mắt lại, rút ra từ trong xấp bùa một lá màu vàng, lại hít sâu một cái, ngẩng đầu lên dán lên trán Giản Tâm.

Cô ta vốn đang cắn cổ Nam Cung Trường Mặc, cả cơ thể bị biến dị đang bò trên người cậu ta, bị tôi dán bùa lên trán thì đột nhiên dừng lại.

Không động đậy nữa rồi!
Tôi còn nghĩ lá bùa này có tác dụng khiến đối phương không động đậy được cơ, đang định kéo tên nát rượu Nam Cung Trường Mặc này chạy.


Không ngờ rằng, đột nhiên Giản Tâm xé một cái, xé một miếng thịt từ cổ của Nam Cung Trường Mặc.


Hình như...!Hình như cậu ta bị cắn vào động mạch rồi.


Khuôn mặt lúc nào cũng tự phụ của cậu ta đột nhiên cứng lại, giống như một tượng gỗ mất đi linh hồn mà ngã lăn ra đất, đôi mắt không còn tiêu cự ngây ngốc nhìn lên trần nhà.

Cảnh tượng này khiến người ta phải tan nát cõi lòng.

Từng tia máu nóng hổi bắn lên tung tóe, rơi xuống mặt tôi, tôi ngây ngốc đưa tay chạm lên gò má mình.


Lại thấy Giản Tâm rơi vào trạng thái thù hận điên cuồng một lần nữa, hai tay ôm lấy đầu, quỳ trên mặt đất: “Liên Quân Thành, tôi hận anh, tôi hận anh...!Sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy, tôi ở bên anh bao nhiêu năm, không ngờ anh lại không có một chút tình cảm nào..."
Đây...!Đây là loại bùa chú gì? Mà lại có thể khiến con người ta điên cuồng đến vậy?
Tôi không thể nào hiểu được tình trạng hiện tại của Giản Tâm, càng không hiểu trong lúc cấp bách mình đã lấy ra loại bùa gì, chỉ cảm thấy chính bản thân mình đã hại Nam Cung Trường Mặc.


Tôi quỳ xuống đất, ngay cạnh Nam Cung Trường Mặc.

Tuy rằng cậu ta sở hữu một gương mặt anh tuấn sắc cạnh nhưng ngũ quan non nớt không thể che giấu được hơi thở tuổi trẻ.

Tôi mất khống chế, giang tay ôm lấy cơ thể cậu ta, hai hàm răng va vào nhau cầm cập: “Cậu đừng chết, tỉnh lại đi, Nam Cung Trường Mặc."
Hình như nước mắt đã cạn rồi, tôi không khóc nổi nữa, điều này càng khiến cho lòng tôi đau như cắt.


Bên cạnh là tiếng khóc ai oán của Giản Tâm, lá bùa trên trán cô ta nhuốm đầy máu tươi, miệng thì dùng những lời độc ác nhất để chửi rủa Liên Quân Thành, chửi rủa từng thành viên trong nhà họ Liên, bao gồm cả đứa bé chưa ra đời đang nằm trong bụng tôi.


Tôi dùng bàn tay run rẩy của mình đưa lên mũi cậu ấy xem còn thở không thì lại cảm nhận được có một bàn tay đang nắm lấy góc áo, bên tai truyền đến giọng nói yếu ớt của Nam Cung Trường Mặc: “Tô Mộng, sao chúng ta lại ở đây?"
Nghe thấy Nam Cung Trường Mặc gọi tôi là "Tô Mộng” thì tôi cũng biết cậu ta đã tỉnh rượu rồi, chịu đựng một màn như vậy, lại còn đi gặp Diêm Vương trở về không tỉnh rượu mới lạ ấy.


Hơn nữa tôi đoán rằng, những sự việc xảy ra lúc say rượu, cậu ta đều quên sạch rồi.

Không thì sẽ không trợn tròn mắt, lúng túng hỏi tôi đây là nơi nào thế này đâu.

Vừa nãy chính miệng cậu ta nói với tôi đây là Quỷ Vực bây giờ lại quay ra hỏi ngược rồi.


Tôi đỡ tấm lưng lạnh toát yếu đuối của cậu ta, không để cậu ấy nằm trên đất lạnh nữa, tóm tắt về tình hình hiện tại: “Cậu...!vừa nãy cậu uống say, nên không nhớ gì cả.

Tôi...!tôi và cậu bị rơi vào Quỷ Vực, bây giờ đang không tìm được cách để ra đây.”
“Tôi không bao giờ say rượu!" Tên nhóc này mới ngoan được một lúc lại bắt đầu làm loạn rồi, cứ luôn miệng nói mình không say.


Còn không nhìn xem lúc say biến thành cái dạng gì.


Nhìn thấy bộ dạng thoi thóp của cậu ta tôi cũng chẳng thèm tính toán nhiều nữa, vào thẳng vấn đề luôn: "Bây giờ chúng ta ra bằng cách nào?"
"Giết cô ta!" Nam Cung Trường Mặc bám vào người tôi, cắn chặt răng nhịn đau ngồi dậy.

Cậu ta híp mắt nhìn vào lá bùa trên trán Giản Tâm, quay qua hỏi tôi: “Mê quỷ chú trên trán cô ta là do cô dán lên à?"
Mê quỷ chú? Tôi đã từng nghe Tống Tâm nhắc về cái thứ này rồi, đến bây giờ vẫn còn ấn tượng.


Nghe nói rằng, lấy cảm hứng từ việc quỷ mê hoặc người, người ta đã dựa theo đó để tạo lôi bùa chú để mê hoặc quỷ, khiến cho quỷ bị giày vò bởi những chấp niệm của chính bản thân mình, sinh ra ảo giác...!
Nghĩ đến đây, da gà da vịt của tôi đều nổi hết lên.


Giản Tâm...!Giản Tâm chết rồi sao?
Vốn dĩ tôi chỉ muốn dùng bùa để khống chế con quỷ khuyển trong người cô ta, không ngờ rằng bộ dáng hiện tại của cô ta chính là nữ quỷ.

Mà nữ quỷ này được sinh ra từ lúc mời Duy Ma Cật vào nhà, đã miễn dịch với Phật pháp từ lâu rồi.


Tôi đang vắt óc nghĩ về tiền căn hậu quả nhưng chẳng nghĩ ra một cách nào, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Nam Cung Trường Mặc: “Đây là trong lúc cấp bách, tôi...!tôi lấy từ trong ngực áo của cậu.

Tôi là người của Âm Minh phái, không hiểu gì về bùa chú cả, nên không biết nên dùng cái nào..." Tôi vội vàng giải thích mà quên mất thời gian đang trôi qua từng giây từng giây một.


Lúc này mạng sống của Nam Cung Trường Mặc đã rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hơi thở yếu ớt vô cùng nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo, cậu ta nhanh chóng cắt ngang lời tôi: “Mê quỷ chú chỉ có tác dụng trong năm phút.

Cô dùng Phật pháp siêu độ cho cô ta.

Chúng ta..."
Mới nói được một nửa thì trán Nam Cung Trường Mặc đã đổ đầy mồ hôi lạnh, trong phút chốc, hai mí mắt nặng trĩu khép lại.

May mà đầu cậu ấy vẫn chưa ngoẹo xuống, chứng tỏ cậu ấy vẫn đang tỉnh, chỉ là không còn chút sức lực nào để nói chuyện nữa.

Tôi tự bình tĩnh lại, liếc nhìn bộ dạng điên cuồng của Giản Tâm một cái.

Từ nãy đến giờ chắc cũng hết năm phút rồi nhỉ.


Nhưng tôi cũng không chắc mình có thể siêu độ cho Giản Tâm được hay không, điều đầu tiên và cũng là điều cơ bản nhất của kinh Phật chính là tôi phải tiếp xúc gần với Giản Tâm, còn phải có đủ thời gian để đọc hết kinh Phật.

Nếu mà tôi bị Giản Tâm làm thịt trong lúc niệm kinh, thì tôi và Nam Cung Trường Mặc phải làm sao đây.


"Tâm thường an trú, vô ngại giải thoát: niệm, định, tổng trì, biện tài bất đoạn." Đây là đoạn kinh trích trong “Kinh của Duy Ma Cật" mà tôi thuộc nhất, cũng là đoạn kinh mà các hòa thượng thường niệm.



Lần này, ánh sáng xuất hiện rất yếu, nhưng tôi vẫn liều mình chạm lên ấn đường của Giản Tâm.


Giản Tâm điên cuồng hoa chân múa tay, tay tôi vẫn còn cách cô ta một đoạn chỉ đành cắn răng tiến lại từ từ.

Cô ta đang bị bùa chú mê hoặc, tạm thời không phát hiện ra có người đang đến gần.


Khi đầu ngón tay chạm vào đám lông mềm mại giữa hai lông mày của Giản Tâm, lá bùa vàng hơi gợn sóng, sau đó thì tan thành mây khói.

Ngón tay tôi như bị điện giật vậy, tê liệt mất hết cảm giác, cả cánh tay không còn một chút sức lực nào khiến cho người ta cảm thấy khổ sở khó tả.


Sau khi bị dọa sợ, tôi vội vàng rút tay lại, nhưng lại không thể nào không chế được tay mình nữa, cánh tay thõng xuống bên váy tôi, run lên từng hồi.

Chỉ có thể dùng cánh tay khác tiếp tục thôi.


Thôi xong rồi! Giản Tâm cũng miễn dịch với Phật pháp của tôi luôn rồi.


Năng lực của cô ta còn mạnh hơn cả Ác Nguyệt ư?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì cô ta chạy nhanh như một cơn gió tiến gần đến chỗ tôi.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là tự mình trốn thoát.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng suy nhược của Nam Cung Trường Mặc, tôi không nỡ lòng, lại cúi xuống dìu cậu ta đi.

Bên tai truyền đến giọng nói yếu ớt của Nam Cung Trường Mặc: "Tô Mộng, tôi là đàn ông, để tôi đi ứng phó với cô ta, cô cứ trốn vào một góc đi."
Nam Cung Trường Mặc cố gắng dựng cơ thể yếu ớt của mình lên, xiêu xiêu vẹo vẹo chắn trước mặt tôi, nhưng cơ thể cậu ta không đứng dậy nổi.

Giản Tâm cũng không để ý đến Nam Cung Trường Mặc, lúc đi qua chỉ dẫm lên ngực cậu ta một cái, khiến Nam Cung Trường Mặc phun ra một ngụm máu.


Tôi vội vàng đưa ra quyết định, dùng sức đẩy Giản Tâm đang giẫm chân lên ngực Nam Cung Trường Mặc ra, khom lưng xuống ôm lấy cơ thể của Nam Cung Trường Mặc, tôi nhắm chặt hai mắt, quyết tâm bảo vệ cậu ta.


Giờ phút này tôi đã nghĩ rằng mình thật sự sắp chết rồi.

Nhưng vì cứu tôi nên Nam Cung Trường Mặc mới bị thương.

Tôi...!Tôi không thể bỏ rơi cậu ta được!
Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy Giản tâm cắn mình, chỉ cảm thấy sau lưng đang được một vòng tay lạnh buốt nhẹ nhàng ôm lấy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.