Lý Mạn Như là trưởng phòng thiết kế, vừa trẻ tuổi vừa có trình độ chuyên môn cao.
Ngày thường, cô ta được mọi người xung quanh săn đón, tính tình kiêu ngạo và háo thắng, vì vậy không thể chịu được có ai giỏi hơn mình.
Hôm qua cô ta ©ố ý nói xấu Thời Ngọc Diệp trước mặt Phong Thần Nam, không những không làm mất uy tín của cô mà ngược lại còn giúp cô nhận được quyền phụ trách của dự án.
Lý Mạn Như rất tức giận.
Tổng giám đốc Phong ngay cả người còn chưa gặp được, vậy mà đã quyết định người phụ trách cho dự án.
Trong lòng Lý Mạn Như vô cùng bất bình đến mức nói lời không hề khách khí với cô: “Đừng tưởng rằng cô đi vào bằng cửa sau là giỏi. Vụ hợp tác này rất quan trọng đối với công ty chúng ta, nếu cảm thấy không đủ năng lực thì hấy tìm Tổng giám đốc Phong từ chối đi, chúng tôi sẽ tìm người thích hợp hơn thay thế cô.”
Cô ta vừa nói vừa quan sát Thời Ngọc Diệp từ trên xuống dưới.
Dáng người này đúng là có chân thực, mặc dù tướng mạo không phải loại hồ ly quyến rũ, nhưng rất nhiều đàn ông lại đặc biệt thích phong cách trong sáng thuần khiết này.
Hừ. Trời sinh chính là một con hồ ly tinh xảo quyệt.
Thời Ngọc Diệp có thể cảm nhận được cái nhìn ác ý của Lý Mạn Như.
Nghe những lời cô ta nói không những không giận mà ngược lại bật cười.
“Thay thế? Cô muốn thay thế tôi không phải sao?”
“Cô… Nếu đúng là vậy thì sao? Tôi đã hỏi mấy người bên phòng nhân sự, bọn họ căn bản chưa từng nhận được sơ yếu lí lịch của cô. Người như cô tôi từng gặp rất nhiều, đại học hạng ba, lý lịch không có, dùng quan hệ để vào công ty thì năng lực có gì ghê gớm? Tôi lo rằng sau khi công ty giao cho cô phụ trách dự án này, sớm sẽ phải đối mặt với thua lỗ”
Lý Mạn Như ăn nói rành mạch, đem giá trị của Thời Ngọc Diệp dẫm đạp không đáng một đồng.
Gô ta cố ý mở cửa để những người bên ngoài nghe thấy lời này, khiến Thời Ngọc Diệp phải bẽ mặt.
Tuy nhiên, Thời Ngọc Diệp không hề tức giận như cô ta mong đợi. Hơn nữa còn cười rất tươi khiến cô ta hận không thể xé nát khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Việc này không do cô quyết định được.
Trưởng phòng Lý, dù sao cũng là cấp trên chỉ định tôi phụ trách, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh, tôi đi làm việc ngay đây.”
“Tôi sẽ hoàn thành mọi việc ổn thỏa, cô cứ yên tâm chờ đợi đi”
Muốn thay thế Thời Ngọc Diệp cô sao?
Không có cửa đâu.
Dứt lời, cô mỉm cười cầm tập tài liệu đầu tư rời đi, Lý Mạn Như tức đến giậm chân.
Khi bước ra khỏi phòng thiết kế, nụ cười trên mặt Thời Ngọc Diệp dần tắt.
Cô không tức giận vì những lời nói khó nghe của Lý Mạn Như, mà lo lắng về việc đến tập đoàn Phong thị.
Rõ ràng chưa từng gặp mặt, tại sao lại chọn cô làm người phụ trách vụ hợp tác?
Chẳng lẽ bên kia đã điều tra trước thân phận của cô và biết được thông tin về sáu đứa trẻ?
Ôm một bụng đầy nghỉ ngờ và lo lắng, Thời Ngọc Diệp một đường đi thẳng đến tập đoàn Phong thị.
Phong thị cách Bảo Thắng chưa đầy mười lăm phút lái xe.
Tòa nhà cao ốc của công ty được trang trí theo phong cách rất hiện đại, cảm giác khoa học kỹ thuật cao.
Tập đoàn này có các công ty con tham gia vào tất cả các lĩnh vực, Thời Ngọc Diệp đã hỏi lễ tân về tầng thương hiệu thời trang Phong thị, đang muốn đi lên thang máy thì lúc xoay người lại đụng phải ai đó.
“A” Đối phương truyền tới một tiếng thét chói tai.
Cánh tay của Thời Ngọc Diệp bị đụng một cái, tập tài liệu trong tay lập tức rơi xuống đất.
“Tôi xin lỗi”
ô vội vàng xin lỗi, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt danh mục đầu tư.
Người phụ nữ đi giày cao gót màu vàng lông ngỗng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Người trợ lý bên cạnh tức giận mắng.
“Cô đi đứng không có mắt sao? Nếu làm Cẩm Tú nhà chúng tôi bị thương, mất mát hư tổn, cô đền nổi sao?”
Thời Ngọc Diệp nhặt xong danh mục đầu tư đứng dậy.
Đập vào mắt cô là người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, nước da trắng ngần và mịn màng, kính râm gác trên sống mũi, cộng với quần áo trang sức hàng hiệu đang mặc, trông đặc biệt sành điệu.
Nhiều người xung quanh hội trường lặng lẽ lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Thời Ngọc Diệp nhíu mày có vẻ như cô đã vô tình đụng phải một ngôi sao lớn.
Cô quyết định xin lỗi một lần nữa.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?”
Tô Cẩm Tú ngàn vạn lần không ngờ tới người phụ nữ trước mặt mình lại giống hệt Hoắc Băng Tâm.
Khuôn mặt khiến cô ta hận thấu xương.
Cơ thể Tô Cẩm Tú run lên, chấn động không nói nên lời.
Đây là Hoắc Băng Tâm? Không thể nào.
Năm đó Hoäc Băng Tâm đã chết trong vụ hỏa hoạn và bị thiêu rụi thành tro.
Người chết không thể sống lại, người phụ nữ này nhất định không phải là Hoắc Băng Tâm.
“Làm sao có thể không sao chứ? Tô Cẩm Tú nhà chúng tôi, da thịt mềm mại, cô đụng phải cô ấy như vậy, trên người chắc chẳn sẽ để lại vết bầm. Tôi hỏi cô, cô đền nổi không?”