Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 198: Tôi Muốn Báo Thù





U Đô có lưu hành tiền âm phủ được làm ở trần gian không thì tôi không biết, tôi chỉ biết rằng những con ma sau khi chết vẫn giữ nguyên bản tính tham lam.

Rất nhiều ma quỷ có một niềm tham lam chấp mê bất ngộ, vì vậy thành phố Ngọc Lan mới có một câu nói phổ biến: “Thà cướp ngân hàng còn hơn chạm vào tiền tài của người chết.”
Thợ làm giấy đứng phía trước đội tung tiền giấy, được coi là hối lộ ma quỷ và linh hồn xấu xa.

Nhưng tôi chưa từng thấy một tay nào đơn giản và thô lỗ như vậy, cầm tiền trực tiếp mua chuộc ma nữ.

Những con ma thường thiếu tinh thần và trí tuệ như lúc còn sống, nó sẽ không lý luận với bạn.

Chúng thường hành động theo bản năng và ngang nhiên cầm tiền mà không cần biết tác dụng.

Đối mặt với tờ tiền giấy trắng mà người thợ làm giấy đưa cho, cô gái nghiêng đầu nhìn lướt qua, cái đầu chỉ được bọc bằng một lớp da liền rơi xuống trên vai cô.

Có vẻ như cô ấy không hiểu ý nghĩa của số tiền trong tay của người thợ làm giấy.

Cô ấy cũng không có ý định rời đi, cơ thể gầy gò đầy máu của cô ấy đã chặn đường chúng tôi khi đoàn đi vào chính giữa ngã tư.

Nếu cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, chỉ cần đi vòng qua cô ấy là được.

Nhưng cô ấy là ma nữ, là ma nữ ác linh luôn tìm kẻ thay thế hồn ma đã chết của cô ấy.

Nếu đi ngang qua cô ấy lúc này, nó sẽ gây rắc rối cho cả đoàn.

Chẳng qua là cô ấy không cầm tiền người làm giấy đưa cho, cũng không biết phải làm gì tiếp theo bây giờ.

Trong đội khiêng quan tài, toàn là các Âm Dương sư đứng đầu thành phố Ngọc Lan.

Tất cả đều có thể nhìn thấy ma nữ này, họ nhìn với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Một người trong số họ thậm chí còn nhắc nhở Nam Cung Trường Mặc: “Thời gian cho thiếu tông chủ đã quá muộn.”

Nam Cung Trường Mặc không trả lời ngay lập tức, cậu ta đang đeo một chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đeo đồng hồ.

Chiếc đồng hồ này là đồng hồ Cartier, nhưng mặt đồng hồ rất khác so với những cái chúng ta thường đeo.

Có sáu mặt đồng hồ phụ trên mặt đồng hồ, tôi không nhìn ra tác dụng.

Mặt đồng hồ chính hẳn là đại diện cho mười hai thiên can địa chi trong phong thuỷ, dùng cái này chỉ có thể xem canh giờ cụ thể chứ không thể xem đó là mấy giờ.

Nhìn vẻ ngoài của nó, rõ ràng đã được sửa đổi hoặc đặc biệt làm theo yêu cầu.

“Chờ cái gì mà chờ, trực tiếp tiêu diệt chướng ngại này đi, tính ở đây hại người sao.” Đạo sĩ kia rõ ràng là tính tình hung bạo, sắc mặt đỏ bừng, giữa hai ngón tay đã kẹp sẵn một lá bùa.

Cảm giác rất giống với tạo hình của Yến Xích Hà trong phim, tinh thần chính nghĩa bùng nổ, dường như có thể bắt ma nữ yếu ớt này đi bất cứ lúc nào.

Oan hồn đi tìm kẻ chết thay hình thành ở ngã tư kiểu này nói chung là do diện tích và phong thủy của ngã tư đó quyết định.

Nói cách khác, ngã tư này là một bàn cờ do ai đó đặt ra.

Sử dụng phong thuỷ tại ngã tư này để cướp đi một phần sinh mệnh mỗi năm.

Bàn cờ giống như vậy, người ngoài không thể can thiệp vào.

Chỉ cần cô gái này không tìm được linh hồn để thay thế mình, sẽ không thể rời khỏi đây, kết cục tồi tệ nhất chính là bị xóa sổ.

Ngày mai, sẽ có linh hồn người chết khác ở lại đây, tương đương ngã tư này có nhiều thêm một vụ tai nạn giao thông.

Giết ma nữ này chỉ có thể đủ cho chúng tôi tạm thời đi qua, nhưng thật sự nó lại rất tàn nhẫn, để cho một vong hồn thiếu nữ vô tội bị đánh tan.

Ngày mai sẽ có thêm một vụ tai nạn giao thông, và một người nữa sẽ chết.

Nam Cung Trường Mặc xoè bàn tay ra làm động tác từ chối: “Đừng hấp tấp, chọc tức cô ấy không tốt.


Sát khí ở đây rất nặng, cẩn thận giết cô ấy rồi được không bù nổi mất đâu.”
Khuôn mặt của cô gái kia mang vẻ thanh khiết và ngọt ngào, bị ngược đãi nhiều lần trong lúc dòng xe chạy qua lại, tuy có chút đáng sợ nhưng cũng sẽ khiến người ta xót xa.

Nghe mọi người bàn tán, cô chậm rãi mở cái miệng nhỏ nhắn.

Khóe miệng ngày càng mở rộng, cuối cùng hai má nứt ra, vết nứt chảy đầy chất nhầy màu vàng đỏ có mủ.

Răng nanh trong miệng đan chéo vào nhau, hàm răng còn mang theo chút da thịt có thể khiến người sống nhìn chết ngất.

Chỗ má nứt ra, không biết tại sao chỉ trong chốc lát đã bị thối rửa rất kinh khủng.

Ngay lập tức, giòi bọ màu trắng bò ra từ bên trong, bao phủ toàn bộ khuôn mặt của cô như một tấm thảm dày lúc nhúc.

Những con giòi này bò lổm ngồm, căn bản không giống như người chết trong một vụ tai nạn xe hơi.

Phải biết nếu có người chết trong một vụ tai nạn xe hơi, thi thể của cô ấy sẽ được tìm thấy ngay lập tức và đưa đến bệnh viện, thay vì xuất hiện trong tình trạng phân hủy nặng như thể này, cơ thể linh hồn nhìn chung sẽ thể hiện trạng thái trước khi chết.

Mà dấu hiệu thối rữa không thể giải thích được xuất hiện trên cơ thể cô gái này, khiến người ta có chút không hiểu nổi.

Cô ấy gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, ngón tay gầy gò nắm lấy hai bên khuôn mặt, hai tròng mắt rớt ra khỏi hốc mắt: “Tôi! Tôi đã nói, tôi không muốn những thứ này! Tôi… tôi muốn báo thù, tôi muốn… Tôi muốn báo thù…”.

Một lúc sau, hai tay cô gái nổi giận siết chặt cổ người thợ làm giấy, ánh mắt tối mịt của cô ấy trông thật đáng sợ trong hoàn cảnh ánh sáng mờ mịt như thế này.

“Báo thù, tôi muốn báo thù!” Cô hét lên lặp đi lặp lại, như thể đã phải chịu đựng một nỗi oan uổng lớn khi còn sống.

Gã thợ làm giấy đó thật sự xui xẻo, bỗng nhiên bị bóp cổ hoàn toàn không khống chế được, thậm chí anh ta còn không có cơ hội phản kháng.

Mặt anh ta tái xanh ngay lập tức, tiền giấy trong tay anh ta rơi lả tả trên đất.


Những vong hồn xung quanh khác vốn rất tham lam, nhao nhao bay đến với linh thể mờ mờ, trên miệng chảy ra nước miếng, thi nhau nhặt những tờ tiền giấy trên mặt đất.

“Cút ngay!” Cô gái giận dữ hét lên, những con ma tham tiền hốt hoảng sợ hãi tới mức chạy ngay.

Mấy con ma bò lổm ngổm chạy trốn còn chưa được mấy bước đã bị đôi mắt đen kịt của cô gái hút vào.

Có ít nhất năm hoặc sáu con ma tham lam tiền bạc trên đất, và tất cả chúng đều bị tiêu hóa trong chốc lát.

Mẹ của tôi ơi, trong cuộc đời tôi chưa từng nghe nói ma này có thể hấp thu ma khác.

Phải biết rằng theo như lời ông cụ Tống nói với tôi thì số lượng linh hồn trên đời là có hạn, nếu thực sự biến mất thì chúng ta sẽ vĩnh viễn mất đi linh hồn này.

Vì vậy, Đạo giáo chú trọng đến việc diệt ma, trừ hại vô cùng khắt khe, có vi phạm đạo đức của con người.

Đặc biệt là một linh hồn phạm sai lầm bị đánh tan, nó sẽ biến mất vĩnh viễn, vì vậy rất dễ phá vỡ sự cân bằng tự nhiên.

Đạo Phật thì quan tâm đến nhân quả hơn, nhẹ nhàng hơn và chủ trương siêu độ linh hồn người chết, cho tất cả các linh hồn có cơ hội hối cải để làm người.

Dù trong lòng tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi vẫn cắn răng đi lên.

Cổ của người làm giấy sắp bị gãy, không biết bây giờ cứu có quá muộn không, nhưng nếu không cứu anh ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta chết.

Tôi đã lớn đến chừng này rồi, không có thói quen thấy chết không cứu.

Vừa định niệm kinh tụng phật bắt ma nữ buộc phải lui ra ngoài, mới giải cứu được thợ làm giấy, lúc này một người mặc đồ đen từ trong đội khiêng quan tài bước ra.

Người này ăn mặc như một vệ sĩ của nhà họ Liên, trông rất trang trọng, nhưng hành động của anh ta lại rất buồn cười.

Cái mông của anh ta vặn vặn vẹo vẹo, như thể bị vật gì cắn, bước đi trông giống như con cua.

Anh ta nắm lấy tay ma nữ và nhỏ giọng hét lên: “Thanh Cầm, là anh, Lưu Vũ Năng, em có thể đừng làm tổn thương anh ta không.

Anh ta… anh ta vô tội.

Em có điều gì oan ức có thể nói với anh không.”
Tôi nói, tại sao cái mông kỳ lạ như vậy.


Hóa ra đó là mông của Lưu Vũ Năng, mặc dù vết thương trên mông của anh ta cũng lâu rồi nhưng đáng tiếc là anh ta bị cắn trong mơ, cho nên tới giờ vẫn chưa thấy khá hơn.

Khi đi lại thì khập khiễng, lúc ngồi xuống thì càng đau đớn hơn, giống như bị trĩ vậy.

Tuy nhiên, Lưu Vũ Năng lại thực sự có thể nhìn thấy cô gái này! Hơn nữa dường như còn quen cô ấy, biết cô ấy tên là gì.

Giờ phút này, bộ dáng kinh khủng của cô gái này khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng Lưu Vũ Năng lại tròn xoe mắt nhìn cô, nghiêm túc mà kiên định.

Cô gái sững sờ một lúc, máu đen chảy ra từ hốc mắt không có tròng: “Đừng nhìn em… Đừng nhìn em, em rất xấu…”
“Em còn nhận ra anh sao?” Lưu Vũ Năng tưởng chính mình buồn cười, không ngờ đến giờ phút này người mình thương dính đầy máu, đầu vặn vẹo trên vai anh ta, ôm lấy cánh tay của anh ta: “Thanh Cầm, anh tin em sẽ không làm ra chuyện giết người.

Ở đây có rất nhiều đạo sĩ, sẽ giúp em đi đầu thai chuyển thế.”
Khi cô ấy bước vào vòng tay của Lưu Vũ Năng, tôi chợt nhận ra cô gái này mỏng manh và yếu đuối đến nhường nào.

Toàn bộ linh thể trông rất nhỏ nhắn lộ ra dưới cơ bắp dày đặc của Lưu Vũ Năng, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa phẫn uất khiến người ta rất đau lòng.

Việc bóp chết có được tính hay không, thực sự cần thời gian để chứng minh.

“Nhưng nếu em không rời đi như thế này thì có ích lợi gì? Chỉ làm tăng thêm đau đớn.” Đường đường là một người đàn ông, trên mặt Lưu Vũ Năng hiện rõ hai hàng lệ.

Cảm giác như một kẻ cứng rắn đang rơi lệ, trong lòng hẳn đầy đau khổ và khó khăn.

“Hừm, nếu cô ấy không đi, đừng trách Đạo gia tôi không khách khí.

Chàng trai, cậu nên thuyết phục cô ta nên đi về nơi cô ta cần đi đi.” Đạo sĩ nhà họ Nam Cung lại bắt đầu lên tiếng gay gắt.

Anh ta vừa la hét vừa chửi bới, vị đạo sĩ lo lắng nhìn đồng hồ, như thể xem xét thời gian có bị chậm trễ hay không.

Nhưng tôi thấy rằng chỉ cần các đạo sĩ mũi trâu kia nói năng thêm mắm thêm muối chút, thì ma nữ tên Thanh Cầm kia sẽ thay đổi vẻ mặt bình thường kia chứ?!
Nhìn thấy ánh mắt của Thanh Cầm trở nên dữ tợn, tôi đành phải tìm cách can thiệp: “Tôi… tôi là truyền nhân của Âm phái, Đạo trưởng.

Tôi biết thời gian rất gấp, nhưng tôi có thể làm thử được không?”
- ---------------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.