Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 206: Dầu Xác Khống Quỷ





Cô ấy trước kia rất nhát gan, rất sợ những loại ma quỷ này.

Lần này quay lại sau kì nghỉ đông, đại khái là cùng ông cụ học được không ít bản lĩnh, sự can đảm cũng trở nên vô cùng lớn.

Cô ấy lấy tay nắm lấy đầu của ma trẻ con kia, trong mắt mang theo sự lạnh lùng và dò xét, “Ba mày là người trong biệt thự? Anh ta muốn mày giết tao? Đúng chứ?”
Khi con ma trẻ con kia nằm trong tay của Tống Tâm, tôi mới chú ý đến sau khi nó bị thương thì nhỏ bé bao nhiêu.

Vị trí của bàn tay nhỏ bé bởi vì cơ thể hệ thống giống như hơi nước vậy, biến thành khí màu đen bốc hơi, ngón tay kia cũng mất rồi.

Giống như toàn bộ linh thể đều đang trong quá trình bốc hơi dần dần, chậm rãi từng chút một hình như đã muốn lan ra cánh tay ròi, thậm chí là toàn thân.

Còn như vậy lan xuống dưới, nó quả thực sẽ phải tan biến.

Uy lực của chú tam thanh phá tà kia, thực sự quá mạnh rồi.

Ma trẻ con kia rõ ràng rất bướng bỉnh, cúi đầu nói: “Ba chính là bố…”
Tống tâm thấy hỏi cũng không hỏi ra được gì, liền mở lòng bàn tay ra, lòng bàn tay xuất hiện mấy con quỷ liên tử.

Những con quỷ liên tử này âm khí ẩn nấp ở trong hạt sen, giống như lăng dực vậy đều có khối thân thể bảo hộ, linh thể cũng không chịu ảnh hưởng của phá tà phong thủy trong phòng.

“Giản Tâm đã chết rồi, con của cô ta làm sao hại được chúng ta.

Đứa trẻ này là của Liên Quân Thành, không phải là Liên Quân Thành… muốn hại chúng ta đấy chứ? Tớ có nghe người ta nói, lúc nhỏ Liên Quân Dương đám cháy lớn kia, là Liên Quân Thành phóng.” Tống Tình làm như hỏi lại tôi, đem đầu mũi dùi hướng về phía Liên Quân Thành.

Còn không đợi tôi về nhà, cô ấy lại nhìn những quỷ liên tử trong tay kia, thấp giọng lại dò hỏi quỷ liên tử, “Các người mấy cái lão quỷ này đến xem, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Bọn chúng lại bắt đầu thấy chủy bát thiệt nói, “Giản Tâm là ai?”
“Chị gái của bạn trai cũ Tô Bồn Cầu…” một con quỷ liên tử khác nói.

Cuối cùng lại là giọng nói thâm trầm của quỷ liên tử kia giải quyết dứt khoát nói, “Có một người đàn ông thao túng con ma trẻ con này, dường như là đang thao túng ngay tại cánh cửa của căn phòng này, trên người anh ta có dầu xác của mẹ con ma trẻ con này.”
Ở cửa?
Phản ứng đầu tiên của tôi là, đẩy tay nắm cửa, nhìn thấy một bóng đen ở hướng góc hành lang.


Âu phục màu đen…
Vệ sĩ của nhà họ Liên!
Trong đầu tôi hiện vô số manh mối, vào lúc này liên kết lại với nhau thành một tuyến, “Tôi biết ba của con ma trẻ con này là ai rồi!”
“Là ai?” Tống Tâm hỏi tôi.

Con ma trẻ con kia trong tay cô ấy bị chú chưởng tâm phá tà của tôi đánh trúng, cơ thể bé nhỏ chỉ bằng nửa bàn tay, đã bốc hơi một nửa rồi.

Nhìn thấy tứ chi đều không còn nữa rồi, chỉ còn lại đầu và cơ thể.

Hai con mắt đỏ của nó vẫn như trước oán hận nhìn chúng tôi, trong miệng yếu ớt kêu đau thảm thiết.

Bộ dạng đáng thương như vậy, tôi người làm mẹ này nhìn có chút đau lòng.

Đây dù sao cũng là đứa con duy nhất Giản Tâm để lại, chính cô ta cũng đã hồi phi yên diệt rồi, đứa trẻ này lại gặp phải bất hạnh.

Thực sự…
Thực sự là nghiệp chướng mà!
Tôi lúc đó không nghĩ tới uy lực của chưởng tâm phù lại dũng mãnh như vậy, sau khi đánh trúng con ma trẻ con này, cơ thể của nó sẽ từng chút từng chút một hồi phi yên diệt.

Loại thương tổn này đối với linh thể mà nói là không thể hồi phục được, lúc này hối hận đã vô dụng rồi.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, đè nén xuống nội tâm cảm xúc của tình mẹ đang bùng phát, cố gắng dùng phương thức nói chuyện bình tĩnh để Tống Tâm không nhận ra, “Ba của đứa trẻ là Phương Nhất Trần vệ sĩ bên cạnh Liên Quân Thành, mặc dù đó cũng là con của chị Giản Tâm.

Giản Tâm… Giản Tâm ở nhà họ Liên gặp phải một số chuyện cậu còn không biết, đúng rồi, chuyện chị ấy chết cậu biết không?”
Tôi vẫn biết mẹ đứa trẻ này là Giản Tâm, nhưng từ trước đến nay không nghĩ tới con bé còn có bố.

Nó nếu không phải là con của Liên Quân Thành, vậy nhất định bản thân có ba thực sự.

Trước kia tôi có nghe nói, Giản Tâm lăng nhăng với vệ sĩ của Liên Quân Thành, mới có đứa trẻ này.

Mà Phương Nhất Trần làm vệ sĩ trong biệt thự, thậm chí còn thao túng ma trẻ con đến theo dõi tôi và Tống Tâm, đầu óc chai sần đầu gỗ này của tôi cư nhiên lại chưa từng nghĩ đến anh ta là ba của con Giản Tâm.


Mục đích anh ta trở lại nhà họ Liên, rất có khả năng chính là muốn vì mẹ con Giản Tâm mà báo thù rửa hận.

Về phần dùng dầu xác của thi thể người mẹ điều khiển ma trẻ con, đó là một tà thuật được sử dụng để biến Kumanthong trở thành tiểu quỷ ở Thái Lan.

Nói là phụ nữ mang thai trong thời kỳ mang thai mà chết, không chỉ có bản thân oán khí ngút trời, ngay cả đứa bé trong bụng cũng sẽ hóa thành ác linh.

Cho nên sẽ sinh ra một loại thao túng tà khí của con tiểu quỷ, nói là đem thân xác của tiểu quỷ từ trong thi thể của mẹ lấy ra, dùng lửa đốt thành than đen để thờ cúng, thì có thể đem linh hồn của tiểu quỷ nhốt trong thân xác.

Cuối cùng dùng lửa đốt cháy phần cằm của thi thể phụ nữ có thai, lấy dầu xác ra có thể khống chế hành động của tiểu quỷ.

Tôi nghĩ Phương Nhất Trần có thể điều khiển tiểu quỷ này, chỉ dùng tám phần của chiêu này.

Tống Tâm híp mắt, hình như cũng cùng chung suy nghĩ với tôi, “Nghe nói rồi, tớ nghe nói chị Giản Tâm là mang thai rồi chết.

Nhưng… nhưng tớ không ngờ ba của đứa trẻ là một vệ sĩ của nhà họ Liên, chứ không phải là Liên Quân Thành.

Rốt cuộc là có chuyện gì… con ma trẻ con này giống như… giống như là bị người khác dùng tà thuật của Thái lan luyện thành tiểu quỷ.”
Khi nhắc tới cái chết của Giản Tâm, Tống Tâm cũng đổi giọng gọi Giản Tâm là chị Giản Tâm rồi.

Đó không chỉ là biểu đạt niềm thương nhớ với Giản Tâm, cũng đại diện cho cảm tình của Tống Tâm với Giản Tâm năm đó.

Nói thật, năm đó khi ba người chúng tôi sống cùng với nhau, Giản Tâm chăm sóc cho Tống Tâm từng chút một không thua kém gì tôi.

Đối với tôi và Tống Tâm mà nói, Giản Tâm mãi mãi là chị lớn nhà bên mà chúng tôi vô cùng yêu quý.

Hơn nữa Tống Tâm và tôi quan điểm giống nhau, đều cảm thấy cái tên nhóc này đến tấn công chúng tôi, là bởi vì chịu sự khống chế tà thuật luyện tiểu quỷ của Thái Lan mới như vậy.

Nhưng mà có một việc duy nhất không thông chính là, thi thể của Giản Tâm đã đặt ở nhà họ Giản rồi, bây giờ có lẽ đã hỏa táng rồi.


Tên biến thái này, là ở chỗ nào lấy được dầu xác của Giản Tâm.

Lại ở đâu lấy được thân xác của đứa bé…
Thật là kỳ lạ.

Tôi đem chuyện xảy ra trước kia của nhà họ Liên nói với Tống Tâm một lần, muốn để Tống Tâm giúp tôi cùng nhau phân tích ngọn nguồn của chuyện này.

Nhưng mà ở chuyện của Cẩu Sát, áp dụng xử lý đơn giản hóa, cố gắng hết mức không để Tống Tâm phải lo lắng cho tôi.

Con ma trẻ con kia bị Tống Tâm đặt ở trên bàn, nó lơ lửng yếu ớt như vậy, thân thể bé nhỏ càng trở nên trong suốt.

Từ từ chỉ còn lại nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt tròn xoe lúc này có chút long lanh, trong không khí nó vần cúi đầu gọi: “Mẹ… mẹ… bố… con rất lạnh…”
Ngẫm lại đứa nhỏ này cũng là đáng thương, còn chưa được sinh ra đời đã đi cùng với Giản Tâm rồi.

Nó là mang theo oán khí mà chết, linh hồn sau khi chết ở nhà họ Liên lang thang khắp nơi.

Cuối cùng lại bị sự biến thái của ba ruột Phương Nhất Trần của mình lợi dụng, đem làm một công cụ giết người.

Nhưng bản thân nó lại có tội gì chứ?
Thế nhưng kết cục lại biến thành tro bụi!
Tống Tâm trong quá trình này, hốc mắt bất giác đỏ hoe.

Nước mắt từ trên gương mặt của cô ấy chảy xuống, chỉ là rất nhanh bị cô ấy dùng lòng bàn tay lau đi, “Nói như vậy, đứa bé này là người vô tội.

Nó… nó là bị chúng ta những người lớn này liên lụy…”
“Đúng vậy…” Tôi cắn môi, đối với thương tổn vừa rồi hành vi của con ma trẻ con có chút áy náy, nhưng lại không hối hận.

Nếu như tôi không ra tay, Tống Tâm sẽ chết, tôi…
Tôi đương nhiên sẽ lựa chọn cứu Tống Tâm.

Con người là ích kỷ, ở thời khắc mấu chốt đương nhiên sẽ lựa chọn người mình quan tâm hơn.

Khi mắt thấy đứa bé kia chỉ còn lại một con mắt, lòng tôi thở dài một hơi, nắm lấy tay Tống Tâm cái tay đang giữ những con quỷ liên tử kia, “Mấy người… mấy người có cách gì không? Có cách gì cứu được con ma trẻ con này không, nó quá vô tội rồi, uy lực của chú tam thanh phá tà quá mạnh rồi, nó mãi mãi sẽ bị tan biến.”
Nhưng câu hỏi không đầu không đuôi này, nhưng Tống Tâm chắc chắn nghe hiểu.

Lời nay tôi chính là hỏi quỷ liên tử trong tay cô ấy, tôi nghĩ là quỷ liên tử dạy tôi cách dùng Bắc Đẩu Huyền Ngư vẽ phù tâm chú.


Những con quỷ liên tử này cũng sẽ có cách, có thể đem con ma trẻ con đáng thương này cứu trở lại.

“Cứu nó, cô có bệnh à? Nó vừa này là muốn giết chết Tống Tâm.”
“Chính là chính là…”
“Cô giết chết nó không sai, nếu có sai, cũng là nghe chúng tôi, mới đem nó đánh thành như vậy.

Có cái gì phiền phức đều đổ lên chúng tôi, thực đấy, lần đầu thấy Âm Dương sư lại nhân từ nương tay như vậy.”
Các quỷ liên tử thảo luận sôi nổi, thậm chí còn đem tôi ra giáo huấn, hiển nhiên là không có một ai chịu nghe tôi.

Tống Tâm vốn dĩ là một cô gái nhỏ, tính cách đôi khi so với tôi càng nhẹ nhàng hơn.

Cô ấy chỉ thỉnh thoảng bị ép buộc với tình trạng hiện nay, mới có thể toát ra phong thái của nữ hán tử, nhìn thấy con ma trẻ con vừa hung hãn lại vừa vô tội này còn mềm lòng hơn cả tôi.

Cô ấy nhíu mày một chút, đưa tay chạm vào mảnh linh hồn mỏng manh kia, cũng không biết là cảm giác gì mà hốc mắt lại đỏ hơn.

Tống Tâm hơi ủ rủ vài giây, thấp giọng dùng ngữ khí có chút cầu xin nói: “Các người giúp nó đi, nó chẳng qua là chịu sự khống chế của người khác, mới làm hại tôi.

Nó chỉ là một thai nhi còn chưa được sinh ra, như thế… kết cục, có phần quá mức khắc nghiệt rồi.”
Quỷ Liên Tử cùng với Tống Tâm vốn cùng căn cùng gốc, hiển nhiên là đem lời nói của Tống Tâm nghe lọt rồi.

Trầm mặc trong chốc lát, trong quỷ liên tử mới do thanh âm thâm trầm kia nói chuyện, “Tống Tâm nếu muốn giữ lại nó, không ngại bắt nó giao cho chúng tôi.

Chúng tôi ở trong hạt sen bồi dưỡng linh hồn, nó nếu như tiến vào, cũng có thể giữ lại một hồn một phách cuối cùng.”
Nghe đến đây, Tống Tâm sớm đã khóc không thành tiếng, gật đầu như giã tỏi đồng ý.

Một mảnh linh hồn cuối cùng của ma trẻ con kia, đã bị quỷ liên tử trong tay của Tống Tâm hấp thụ vào, xem như là bảo vệ một hồn một phách, miễn đi kết cục hôi phi yến miệt.

“Các người hai cái đứa tiểu quỷ, chính là quá lương thiện, còn muốn nhập đạo, thực sự là say rồi.” Quỷ liên tử đó sau khi thu nhận hồn phách của ma trẻ con, còn giáo huấn tôi và Tống Tâm.

Nó trịnh trọng nói: “Các người có nghĩ đến, sau này chuyện trảm yêu trừ ma như vậy sẽ nhiều hơn.

Mỗi lần đều thông cảm lòng nhân ái ngập tràn, các người không diệt trừ tận gốc, đến lúc đó liên lụy không phải bản thân các người.”
“Chú Trương nói với tôi, nếu như không diệt trừ tận gốc.

Những quỷ vật đó tâm tính độc ác, không có nửa phần tính người, thời điểm trả thù, còn hại đến người nhà của Âm Dương sư, tôi những người này đều nói mấy trăm lần rồi!” Tống Tâm đoạn thời gian sống chung này, giống như quan hệ giữa quỷ liên tử biến thành càng thêm thắm thiết, không chỉ đối xử như người còn gọi quỷ liên tử là chú Trương, mà giọng nói lại càng nũng nịu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.