Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 208: Phụ Nữ Bao Giờ Cũng Lẳng Lơ Ong Bướm





Lúc đó đầu óc tôi rất tỉnh táo, nếu như tôi buông tay thì bàn tay này còn có thể sẽ giữ được.

Nhưng một dao này đâm vào bụng của Liên Quân Thành, vị trí này lại rất gần gan, có thể lúc này sẽ không lập tức lấy mạng Liên Quân Thành, nhưng nó chắc chắn sẽ để lại di chứng nặng nề.

Tương lai thể chất của anh ấy nhất định sẽ vô cùng yếu ớt, sẽ chẳng khác một kẻ tàn phế là bao.

Ngẫm nghĩ xem bàn tay của mình quan trọng hay tính mạng của Liên Quân Thành quan trọng, trong lòng tôi vẫn chưa nghĩ ra được đáp án cho câu hỏi này.

Bàn tay tôi càng nắm chặt lấy lưỡi đao của Tam Lăng Đao, không cho Tam Lăng Đao dễ dàng đâm vào, vừa nắm vừa lớn tiếng gọi: “Cứu mạng… Mau đến giúp tôi, giết người rồi…”
Tôi khàn cổ gào lên, tuy rằng tôi đã là truyền nhân của phái âm, nhưng vào thời khắc này, bộ dáng tôi lại giống như những cô gái yếu ớt bình thường khác.

Hỗn hợp nước mắt cùng mồ hôi từ trên mặt chảy ròng ròng xuống, trong lòng tôi cực kỳ khủng hoảng.

Phương Nhất Trần biến thái kia xoắn vặn Tam Lăng Đao trong tay, tuy rằng sự đau đớn trong lòng bàn tay tôi đã trở nên tê liệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy được các loại kinh mạch, mạch máu cùng da thịt trong lòng bàn tay đều bị lưỡi đao sắc bén xoắn lại cắt nhỏ ra, máu tuôn ra ngoài như suối chảy.

Cứ tiếp tục như vậy, ngay cả xương cốt của tôi cũng sẽ bị anh ta chặt đứt mất.

“Em… Em bị ngốc đấy hả! Cô nhóc… Có phải em bị ngốc hay không?” Liên Quân Thành nằm trên giường, giọng nói khàn khàn yếu ớt, lại tựa hồ như mang theo âm thanh khóc nức nở.

Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy, không những không lùi bước, ngược lại còn càng nắm chặt lưỡi đao của Tam Lăng Đao hơn: “Em sẽ không buông tay đâu.

Em không ngốc, Liên Quân Thành, ký ức trước đây… em đang nhớ lại từng chút một.

Trước khi em hoàn toàn nhớ lại tất cả, anh… không được phép chết!”
“Cô tưởng rằng cầm lấy dao của tôi thì có thể cứu được anh ta sao? Hôm nay tôi đối phó với anh ta trước rồi tiếp đó sẽ đối phó với cô!” Bàn tay Phương Nhất Trần ẩn chứa quái lực, bóp chặt cằm của tôi, khí lực ở tay cầm dao còn lại xoay tròn càng ấn mạnh hơn nữa.

Tôi cắn răng, cảm thấy đã sắp điên đến nơi rồi, cả người đều rơi vào trạng thái muốn bùng nổ.

Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới chuyện thả tay ra, tay còn lại cố gắng cạy từng ngón tay cứng rắn như thép của anh ta ra: “Người giết Giản Tâm là tôi, giết con trai của anh cũng là tôi.

Anh… anh động vào Liên Quân Thành làm gì? Có phải anh bị ngốc không…”
Tôi cố ý chọc giận anh ta, quả nhiên anh ta đã mắc lừa.

Ngay lập tức, anh ta buông lỏng con dao trên tay, giơ chân đá vào bụng tôi.

Cơ thể tôi trực tiếp bay thẳng ra ngoài như một con bù nhìn.

Sau lưng đập mạnh vào bức tường trong phòng, trước mắt tối sầm lại, phải cực kỳ cố gắng mới có thể mở mắt ra nhìn.


Bụng tôi…
Đau quá.

Tôi muốn chạm vào bụng nhưng dường như không cách nào khống chế được bàn tay của mình, nước mắt điên cuồng trào ra ào ào.

Tôi sợ đứa con trong bụng của tôi gặp chuyện không may.

Đối với tôi mà nói, Mặc Mặc của tôi còn quan trọng hơn cả tính mạng của tôi nữa.

“Cô giết con của tôi, tôi cũng sẽ giết con của cô!” Phương Nhất Trần điên rồi, anh ta đã coi tôi là mục tiêu để nhắm vào, Tam Lăng Đao trong tay đâm tới muốn cắm vào bụng tôi.

Trong nháy mắt đó tôi cảm thấy có chút hối hận.

Vì muốn cứu Liên Quân Thành mà tôi lại để cho đứa con của mình rơi vào nguy hiểm.

Nhưng tôi đã sớm đoán được sau khi Phương Nhất Trần bị kích thích, anh ta sẽ xuống tay với đứa con trong bụng tôi.

Lại thêm một lát, viện binh của Tống Tâm tìm đến sẽ tới đây, tôi chỉ cần kéo dài thời gian.

Nhớ lại tư thế trước kia khi Nam Cung Trường Mặc cứu tôi, tôi nhanh chóng lăn một vòng, để bụng dán trên mặt đất, kín đáo che chở bảo vệ vị trí bụng của chính mình.

Sống lưng cong lên, đối diện với cây đao nhọn mà Phương Nhất Trần đã đâm tới.

Khi Tam Lăng Đao đâm vào lưng, sự đau đớn cứ từng chút chiếm lấy toàn bộ thần kinh đại não, cả thân thể tôi bắt đầu run rẩy, ngay cả hai tay chống đất cũng đều mất hết sức lực, cả người quỳ rạp trên mặt đất ướt đẫm mồ hôi.

Đau quá, trên lưng đau quá.

Cảm giác đau khổ như vậy khiến tôi có cảm giác bên tai như có chiếc máy bay điều khiển từ xa bay quanh tai phát ra tiếng ong ong loạn xạ.

Tôi rất muốn ôm đầu hét thật to để trút bớt nỗi đau do vết thương gây ra.

Hoặc là gọi người đến giúp tôi, tiêm cho tôi một ít thuốc tê để cơn đau này thuyên giảm.

Nhưng hiện tại, những suy nghĩa này đều là những ý nghĩ viển vông.

Theo máu từ vết thương chảy ra, đau đớn từ từ trở nên tê dại, nhưng có thể cảm giác được nhiệt độ của cơ thể, đang từng chút từng chút rời khỏi cơ thể.

Thân thể càng ngày càng lạnh như băng, càng ngày càng không thể kiểm soát được đại não.


Tôi không dám nghĩ đến việc Tam Lăng Đao của anh ta cắm từ sau lưng có trúng chỗ hiểm hay không.

Tôi chỉ biết tự an ủi chính mình, sau lưng bị đâm, dù sao cũng tốt hơn là bị đâm vào bụng, Mặc Mặc không có chuyện gì, lại giúp được Liên Quân Thành kéo dài thời gian, đó chính là kết quả tốt nhất mà tôi có thể đạt được.

Tôi yếu ớt đến mức ngay cả việc hít thở dường như cũng đang tiêu hao sinh mạng của mình, nhưng tôi vẫn nghiến răng nói chuyện với Phương Nhất Trần, chuyển hướng sự chú ý của anh ta: “Phương Nhất Trần… Nếu tôi sớm biết anh là người như vậy, ngày hôm đó ở trong vườn hoa biệt thự, tôi… tôi và Quân Dương nhất định sẽ không bao giờ cứu anh.”
Thành thật mà nói, ngày hôm đó quá nhiều vệ sĩ đã hy sinh.

Tôi vẫn luôn nhầm tưởng theo phản xạ có điều kiện rằng, người vệ sĩ có quan hệ yêu đương vụng trộm với Giản Tâm đã chết rồi, và cũng chưa bao giờ nghi ngờ ba vệ sĩ còn lại may mắn sống sót kia.

Đối với Phương Nhất Trần, tôi càng không nghĩ rằng anh ta và giản tư lại có một mối quan hệ như vậy.

Ngay sau khi Phương Nhất Trần nghe những gì tôi nói, động tác của anh ta quả nhiên đã đình trệ.

Chốc lát sau, anh ta mới lạnh lùng nói: “Vậy thì làm sao, dù sao các người cũng đã cứu đó thôi, hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi.”
“Quân Dương đã chết rồi.

Trong bụng tôi là cốt nhục duy nhất của anh ấy.

Anh ấy đã từng cứu anh.” Tôi chật vật ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mặt tôi có chút mơ hồ tối đen, ngay cả khuôn mặt của Phương Nhất Trần cũng là các bóng dáng chồng lên nhau.

Những lời cầu xin liên tiếp cùng những lời chỉ trích đạo đức của tôi không phải là phương pháp tốt nhất để kìm chân Phương Nhất Trần bên kia.

Trước mắt, cần phải thay đổi loại suy nghĩ của mình, kéo dài thời gian với anh ta.

Phương Nhất Trần im lặng trong chốc lát rồi nói: “Anh ấy đã cứu tôi, nhưng đồ khốn nạn nhà cô đã hại chết con tôi.

Muốn trách thì trách Liên Quân Dương sao lại mù mắt mà đi thích một kẻ cô.

Đứa nhỏ trong bụng Giản Tâm cũng chính là đứa con duy nhất của tôi.”
“Phải… Tôi biết vậy…” Tôi lẩm bẩm, sau đó ngước đôi mắt không có tiêu cự của mình nhìn Phương Nhất Trần: “Anh xem như thế này có được hay không.

Để cho tôi sinh đứa con của Quân Dương này ra rồi sau đó… Sau đó bản thân tôi sẽ để tùy ý anh xử trí… Anh nghĩ xem, tôi còn trẻ, nhất định sẽ tái hôn, tôi sẽ lại có con.

Anh có thể tìm tôi trả thù bất cứ lúc nào.

Anh giết đứa con của ân nhân lại là vì cái gì cơ chứ?”
Khi tôi nói những điều này, tôi gần như đã đặt cược được ăn cả ngã về không.


Không ngờ những lời này lại hoàn toàn chọc giận Phương Nhất Trần, bàn tay to lớn của anh ta túm lấy tóc tôi, hung ác nói: “Phụ nữ các người luôn luôn lẳng lơ ong bướm như vậy sao? Anh ấy mới rời đi có bảy ngày, cô đã… Cô đã muốn tái hôn…”
Tôi nhắm mắt lại không nói gì, từng giọt chất lỏng lạnh lẽo như băng từ hốc mắt trượt xuống.

Vết thương mất máu quá nhiều đã khiến ý thức của tôi càng ngày càng mơ hồ, tôi không còn sức lực nào để đấu tranh với Phương Nhất Trần nữa.

Viện binh mà Tống Tâm đưa đến đâu rồi?
Nếu không đến…
Tôi và Liên Quân Thành đều sắp phải chết ở chỗ này rồi!
“Tôi có thể không giết đứa con của Liên Quân Dương, nhưng người phụ nữ như cô dâm đãng quá mức, tôi không thể để lại một tai họa như cô sống sót làm hại những người khác được.” Tam Lăng Đao trong tay anh ta xông về phía hai gò má tôi hung bạo muốn rạch vài đường lên đó.

Không đau.

Nhưng tôi lại có thể cảm nhận được cảm giác da thịt mình như bị cắt ra.

Loại cảm giác này vô cùng kích thích, gần giống như quá trình mà tôi giải phẫu thi thể vậy.

Tôi nắm chặt vải áo trên bụng, cố gắng hết sức để chịu đựng.

Lúc này, chợt nghe thấy giọng nói của Lưu Vũ Năng rống lên bên tai tôi: “Phương Nhất Trần, anh đã quên là ai đã cứu ba chúng ta đêm đó rồi sao? Chúng ta là bạn tốt của nhau như vậy, anh cũng chưa bao giờ… Chưa bao giờ nói rằng anh sẽ gây tổn hại đến anh Liên… sẽ làm Tô Mộng bị thương.”
Là Lưu Vũ Năng đến rồi!
Anh ta cũng là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, nghĩ tới thực lực của anh ta hẳn là ngang bằng với Phương Nhất Trần.

Nhưng mà tôi đã nhầm, Lưu Vũ Năng… thậm chí còn không mang theo vũ khí khi vào cửa.

Ngay khi Phương Nhất Trần ngẩng đầu lên, anh ta liền rút Tam Lăng Đao đang găm trên lưng tôi ra, lao vào chiến đấu với Lưu Vũ Năng.

Lưu Vũ Năng không mang vũ khí, hiển nhiên vẫn còn bận tâm đến tình anh em trước đây, vốn dĩ không cảm thấy đây là một cuộc chiến đấu liều mình.

Khoảnh khắc Tam Lăng Đao rút ra khỏi lưng mình, dường như tôi cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hổi phun ra từ vết thương trên lưng.

Cả người giống như bị đẩy xuống vực sâu, từ đầu đến chân đều lạnh ngắt, ngay cả một chút sức lực để mở mắt cũng không có.

Nhưng rõ ràng đã nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy đỉnh núi mây mù bao quanh, còn thấy cả vầng trăng khuyết phía chân trời.

Tôi biết rất rõ, đây là dấu hiệu trước khi hôn mê thực sự, chỉ cần tôi hoàn toàn lâm vào hôn mê, sẽ lập tức chìm vào mộng cảnh do Quỷ Vực tạo ra, sau đó bị thiếu niên áo trắng giữ lại ở trong đó, không bao giờ có thể thoát ra ngoài được.

Nhưng loại ý thức kiệt quệ này vốn dĩ không thể khống chế được, cơn buồn ngủ dâng trào, hận không thể ngả đầu ngủ thiếp đi.

Tôi chỉ có thể ra sưc cắn đầu lưỡi mình, nếm mùi máu tanh trong miệng để giữ lại sự tỉnh táo cho chính mình.

Dần dần tôi mới có thể lại cảm nhận được ngón tay của mình lại chạm vào tấm sàn gỗ lạnh lẽo, bên tai tôi là tiếng thở hổn hển của Lưu Vũ Năng: “Đệch mợ, Phương Nhất Trần, anh điên rồi sao, anh thật sự muốn lấy mạng của tôi…”
“Họ Phương kia, tôi đã báo cảnh sát rồi.

Cho dù hôm nay các người giết cả bốn người chúng tôi, anh cũng không thể thoát khỏi nhà họ Liên đâu.” Giọng nói tức giận của Tống Tâm truyền đến tai tôi, khiến tôi càng thêm kinh hãi.


Còn những vệ sĩ khác trong biệt thự đâu, tại sao chỉ còn lại bốn người chúng tôi?
Còn Nam Cung Trường Mặc và các đạo sĩ kia thì sao?
Sẽ không vẫn ở lại ngã tư đường để đối phó với lệ quỷ đấy chứ.

Bây giờ đã là ban ngày, các hoạt động tróc quỷ hẳn là sẽ khiến cho những người dân gần đó hoảng sợ.

Nhưng mà…
Quan tâm làm gì chứ, loại chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi đâu.

Tôi đang suy nghĩ lung tung trong đầu, gian nan ngẩng cổ lên, qua khe hở giữa mắt, tôi lại nhìn thấy một người đàn ông bê bết máu đang ôm đùi Phương Nhất Trần.

Người đàn ông này mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, trên người đầy những lỗ máu do Tam Lăng Đao cắm xuyên qua.

Anh ta ôm lấy đùi Phương Nhất Trần, ngón tay không ngừng rút ra run rẩy, bọt máu trào ra khỏi khóe miệng, nhưng vẫn vừa ho khan vừa nói tiếp: “Lão Phương, anh là quân khốn kiếp, làm anh em với nhau nhiều năm như vậy, anh lại thực sự muốn giết tôi.


“Lúc anh ta giết vợ con tôi, người anh em là anh, con mẹ nó đang ở đâu? Lúc tôi bị Liên Quân Thành đuổi giết, phải trốn tá túc ở dưới gầm cầu vượt trong đêm, mẹ nó anh đang ở chỗ nào.

Đừng có đạo đức giả với tôi… Lưu Vũ Năng.

Nếu hôm nay anh không ra tay giúp đỡ thì vốn dĩ anh đã có thể sống sót, nhưng mà sao anh lại xen vào chuyện của người khác thế này chứ.”
Phương Nhất Trần đã hoàn toàn biến thái, người phụ nữ anh ta yêu nhất mang thai đứa con của anh đã chết rồi, anh ta còn tận mắt chứng kiến tôi đã đánh đứa con anh ta hồn phi phách tán.

Cho dù con người tốt bụng đến đâu đi nữa, cũng không thể chịu đòn đả kích như vậy.

Tôi hiểu Phương Nhất Trần, nhưng tôi không thể đồng ý với cách thực hiện của anh ta.

Tôi cũng có những người và những thứ tôi muốn bảo vệ, càng không thể để mặc anh ta tùy ý làm tổn thương bọn họ.

Dưới tình huống này, hai mắt anh ta lộ ra ánh nhìn đẫm máu, Tam Lăng Đao trên tay anh ta cứa một đường vào cổ Lưu Vũ Năng, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn và khát máu: “Ông đây đã không muốn sống nữa.

Cảnh sát, ông đây sợ chó gì cảnh sát.”
Lưu Vũ Năng giống như cá bị mắc cạn, vùng vẫy trong vũng máu, lại chỉ có thể nhìn Phương Nhất Trần cắt yết hầu của chính mình.

“Anh thả anh ta ra, anh có bệnh hả.

Anh ta là anh em tốt nhất của anh.

Đừng mà…” Lúc này hai mắt tôi đỏ ngầu, đầu óc nóng bừng bừng, lại có sức lực không thể giải thích được.

Tôi nhún người bật dậy, ôm lấy lưng Phương Nhất Trần, từng giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài, giọng điệu của tôi chuyển từ mắng chửi sang cầu xin: “Phương Nhất Trần, anh muốn cái gì tôi đều có thể tìm cách đưa cho anh.

Tôi chỉ cầu xin anh… Đừng giết anh ta… Tôi cầu xin anh mà…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.