Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 235: Hoàn Thành Nghĩa Vụ Của Một Người Vợ





Rùa…
Thôn Mai Rùa?
Trong đầu tôi còn đang nghĩ quỷ trong lãnh địa này cũng thật khôn, mới chỉ có một thôn Huyền Đăng mà đã trở nên rất kỳ quái rồi.

Hiện tại đến cả Mai Rùa cũng không bỏ qua, tìm đến thôn Mai Rùa.

Không ngờ thiếu niên áo trắng kia cũng rất hoang mang: “Thôn Mai Rùa nào?”
“Cậu mỗi ngày đều làm rùa rụt cổ trốn trong mai rùa, thôn cậu cũng đờ đẫn như thế, gọi là thôn Mai Rùa không đúng sao?” Giọng nói kia mang vài phần ác độc, thân ảnh cao lớn cũng chậm rãi bước ra từ trong màn sương.

Thì ra thôn Mai Rùa trong lời người này nói mang yếu tố châm biếm, đại khái là chỉ thôn Huyền Đăng của thiếu niên áo trắng ai ai cũng ngu ngốc.

Anh vẫn chưa xuất hiện đã thấy con dao bạc trong tay xuất hiện.

Lưỡi dao giống như một con cá bạc dùng tốc độ ánh sáng lao đến đâm vào trán thiếu niên, anh ta bóp chặt cổ tôi đến khi tôi sắp chết mới thả lỏng tay ra.

Cả người ngã ngửa về phía sau, máu tươi trên trán chảy thành dòng.

Sau lưng tôi vốn đã bị người ta chèn ép, vừa rồi thiếu chút nữa bị bóp chết, trong người thiếu oxy nghiêm trọng.

Bàn tay cậu thiếu niên vừa buông ra, tôi cũng lập tức ngửa đầu ngã xuống đất.

Tên thiếu niên áo trắng này vẫn luôn thao túng Quỷ Vực Cẩu hãm hại ta cùng Liên Quân Thành, anh ta lại chết dễ dàng như vậy.

Quả thật có chút đột ngột!
Vốn tưởng rằng sẽ nằm mãi dưới nền đất bỗng nhiên tôi lại cảm thấy được một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng ôm lấy.

Trong tầm mắt mơ hồ có một người đàn ông bế tôi lên, trên trán bỗng cảm nhận được một tia cảm xúc lạnh lẽo tựa hồ như có người đặt lên đó một nụ hôn.

Anh ôm chặt lấy cơ thể tôi như sợ tôi có thể tan biến bất cứ lúc nào nhưng miệng lại đau đớn đổ lỗi cho tôi: “Cô gái nhỏ, em vẫn không chịu nghe lời ở yên trong nhà, anh nên làm thế nào với cô mới tốt đây?”
Cả người tôi cảm giác vô cùng nặng nề, ngay cả mắt cũng không cách nào mở ra được.

Thế nhưng tôi biết đó chính là Lăng Vũ Dương, cho dù có màn sương dày đặc đang ngăn cản, tôi cũng biết đó là người tôi mong nhớ ngày đêm.

Lúc này thật muốn khóc thật to nhưng ngay cả khí lực để khóc tôi cũng không có.


Gió trong Quỷ Vực rất trong lại không bị ô nhiễm không khí, mang lại cảm giác rất sảng khoái.

Tôi nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được từng sợi tóc mai bay lộn xộn bên tai.

Có một bàn tay nhẹ nhàng vén lại tóc tôi về phía sau, ngón tay lạnh lẽo trượt lên da giống như ngọc ngà châu báu vậy.

Tôi dần dần mất đi ý thức, cả người chìm vào hôn mê.

Lúc tỉnh táo lại, cả người tôi đều có chút mơ hồ, còn cho rằng mình còn đang nằm trong phòng ngủ của nhà họ Liên.

Nằm trên giường một lát mới nhớ ra chuyện đáng sợ từng gặp phải trước lúc hôn mê, tôi đột nhiên bật lên như một con cá chép, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu xuất hiện.

Loại cảm giác tổn hại thân thể này cũng đáng sợ quá đi.

Tôi nhìn ngón tay mình, cũng may thị giác vẫn còn rõ.

Năm ngón tay cũng cử động được tự nhiên, khẽ sờ sờ cũng không có cảm giác tê dại.

Tôi ngồi trên giường cảm thấy như mình vừa nhặt được một mạng về, từ từ thở hắt ra.

Bỗng cảm thấy có một đôi tay lạnh lẽo ôm tôi từ phía sau lưng.

Cằm anh nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, trong giọng nói mang theo chút tà khí: “Gặp ác mộng sao?”
“Lăng Vũ Dương… Lăng Vũ Dương…” Tôi ý thức được mình đang ở trong lòng người đàn ông mà tôi nhớ nhung điên cuồng.

Chính anh đã ôm tôi về từ lúc thiếu niên áo trắng ấy chết, tuy rằng lúc đó ý thức của tôi đã trở nên mơ hồ.

Thời khắc này sự rụt rè đối với tôi cũng chẳng là thứ gì, tôi thoáng xoay người gắt gao ôm lấy eo anh, khuôn mặt nóng bỏng áp vào thân người lạnh lẽo mà mịn màng của anh.

“Em không có gặp ác mộng chỉ có chút hơi mơ màng thôi.

Thái Bạch đại nhân nói anh bị giam cầm khiến em lo lắng chết đi được, anh… anh không sao là tốt rồi.”
Ngón tay anh trượt theo tóc tôi, bàn tay phía sau lưng cách một lớp quần áo vuốt ve đầy yêu thương: “Để Thái Bạch đại nhân bảo vệ em quả thật không đáng tin, chút công phu của Bạch Họa Chí cũng xứng giam cầm anh sao?”

“Anh còn trách Thái Bạch đại nhân à, nếu như ở Quỷ Vực vẫn vô sự thì tại sao không xuất hiện? Anh ta cũng chỉ thấy anh vào đó quá lâu mới sinh nghi ngờ và lo lắng, sợ anh bị Quỷ Vực giam trong tù.” Tôi có chút tức giận, không chút khách khí đẩy anh ra.

Lúc trước nghe nói Lăng Vũ Dương gặp chuyện tôi liền sợ hãi không dứt.

Hiện giờ thiếu niên áo trắng kia cũng đã chết, anh lại có thể trở về.

Chỉ là tôi không hiểu vì sao anh lại ở trong Quỷ Vực mà không chịu ra ngoài?
Cho dù có ra ngoài rồi vẫn nên đến báo cho chúng tôi một tiếng bình an chứ.

Ngây ngốc cũng đã mười lăm năm, ai mà không lo lắng cho nổi.

Lăng Vũ Dương lạnh lùng ôm chặt tôi vào lòng “Không được chạy, tên Thái Bạch này cũng lắm chuyện quá.

Anh mới rời đi nửa tháng mà anh ta lại nghĩ như vậy, còn bảo em rằng anh xảy ra chuyện.”
Tôi nhắm mắt lại tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên người Lăng Vũ Dương, ôm một cách cẩn thận, chỉ sợ vô ý sẽ lại mất anh.

Tôi ôm anh hồi lâu mới chịu mở miệng: “Đừng tưởng em không biết một ngày ở dương gian bằng một năm ở Quỷ Vực.”
Thân thể anh khẽ run, giọng nói có chút ngưng đọng: “Thái Bạch nói những chuyện này với em sao? Cô gái nhỏ, em tức như vậy nhất định là thấy anh lâu đến thế vẫn không trở về thăm em đúng không?”
“Em đâu chỉ tức giận! Em sắp tức chết rồi.”
Trong những ngày ở nhà họ Liên không có anh, một ngày dài đằng đẵng như một năm, cũng không biết sao tôi có thể chống cự qua những ngày này.

Tâm trí trở nên mạnh mẽ nhưng cũng thật thờ ơ.

Ngẫm lại bản thân chẳng qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà tâm tính đã như già đi mấy chục tuổi.

Lăng Vũ Dương xoa xoa gáy tôi, cúi đầu nói một tiếng: “Một mình em ở nhà họ Liên đã vất vả rồi.

Cả nhà nhà họ Liên vốn dĩ đã là một phiền toái lớn, ngay cả con rệp kia cũng gây khó khăn.

Chỉ là, anh ở Quỷ Vực dùng thuật phân thân nên không có cách nào trở về.”
Trên người Lăng Vũ Dương không còn nhiệt độ cơ thể, càng không có cảm giác đàn hồi trên da, ngay cả hô hấp cũng không có.


Tôi đột nhiên hiểu tại sao anh lại bài xích bản thân cô độc như thế, người sống luôn tốt hơn người đã chết.

Ngẫm lại những thứ này, tôi không kìm được mà cảm thấy đau lòng cho Lăng Vũ Dương.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt lên lưng giống anh, thế nhưng lại cảm giác như đang quá tải, chỗ nào cũng trở nên run rẩy.

Tôi dựa vào anh, mới nghĩ đến việc anh có thể xử lý chuyện ở U Đô liền nhắc: “Đúng rồi, khi anh không có ở đây thì U Đô cũng không có người quản, rất nhiều quỷ vật đến nhân gian làm loạn.

Lần này em tới cũng có một phần muốn mời anh về quản lý U Đô.”
“U Đô không phải có Ác Nguyệt sao?” Lăng Vũ Dương trượt ngón tay luồn qua áo, chạm vào da thịt bên trong.

Cả người tôi lập tức nổi da gà, muốn giữ lấy ngón tay hư hỏng đang chạy loạn khắp nơi của anh.

Ai biết lòng bàn tay của anh lại giống như ngọc thạch được mài giũa, trực tiếp trượt đến bụng tôi nhẹ nhàng sờ: “Sao thế? Em được phép tự ý chạm người anh, còn không cho em phản kích sao?”
“Em… em chỉ là…” Tay sờ sau lưng anh đột nhiên khựng lại mới thấy bản thân cũng nhớ nhung anh đến vậy, chỉ hận không thể cùng ôm anh xuống thiên đàng địa ngục.

Tranh cãi với Lăng Vũ Dương cũng chỉ là năm mươi bước cười trăm bước, nói được một nửa liền không thể nói nổi nữa.

Em bé trong bụng cũng rất biết điều, dường như cảm nhận được bàn tay ba mình đang vuốt ve ngoài bụng.

Mặc dù không biết sao nó có thể phân biệt được anh.

Dù sao thì khi Ác Nguyệt xoa bụng, đứa bé lại có cảm giác vô cùng khó chịu.

Nhất thời, cả phòng tràn ngập tiếng cười như chuông bạc: “Ba, ba… con nhớ ba rất nhiều, con muốn ba ôm…”
Đứa trẻ giơ bàn tay nhỏ bé của mình trong bụng tôi nhưng không dám lao ra một cách dễ dàng.

Nó biết, nếu như nó xuất hiện khó tránh phải chịu một trận giáo huấn.

Hàng lông mày anh khẽ nhếch lên, khóe miệng xuất hiện một tia cười xấu xa, mê hoặc giống như một tên tội phạm: “Được rồi, con ra đi để cho ba ôm.”
“Không, con biết nếu như ra rồi ba nhất định sẽ véo mặt con, nói con không ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ.” Đứa nhỏ này thông minh giảo hoạt như đúc cùng một khuôn với Lăng Vũ Dương.

“Tài lanh nhỉ? Cũng thú vị…” Nụ cười xấu xa trên mặt Lăng Vũ Dương nhạt dần, dần trở thành dáng vẻ người ba yêu chiều, ánh mắt dịu dàng ấm áp như ánh trăng.

Ngón tay anh còn khẽ vỗ vào bụng tôi một cái khiến cả người như bị tê dại đi.

Đứa nhỏ này nhớ ba, đưa tay cố gắng tiếp xúc với vị trí của bàn tay kia, tay của hai ba con thật giống như có thể chạm vào nhau bất cứ lúc nào.

Hình ảnh đó thật ấm áp làm sao.


Em bé bĩu môi, ngây thơ đáng yêu nói: “Đương nhiên, con là con trai của ba, dĩ nhiên sẽ thông minh như ba!”
Anh đột nhiên ôm lấy tôi, để toàn bộ cơ thể tôi vào vòng tay mình, dịu dàng nói: “Ba ôm mẹ con cũng là ôm con, mau mau đi ngủ thôi.

Đứa trẻ bình thường cũng không có nhiều lời như con.

Tôi cũng đang say rồi, đứa trẻ bình thường sao có thể nói chuyện chứ.

Ngay cả lần đầu tiên tôi gặp cũng bị dọa đến sống dở chết dở.

Đứa nhỏ được đôi tay lạnh như băng của Lăng Vũ Dương dỗ dành bất giác đã ngủ say, dáng vẻ say ngủ thật ngây thơ đáng yêu.

Thỉnh thoảng còn nhếch miệng, trong giấc mơ còn gọi tên tôi và Lăng Vũ Dương: “Ba, mẹ…”
Lăng Vũ Dương với tư cách người ba đã sớm thấy cực kỳ rung động, ánh mắt anh nhìn bụng tôi đây cưng chiều cùng quyến luyến.

Anh đặt tôi lên giường, có chút lười biếng dựa vào bụng tôi.

Biểu cảm của hai ba con cách nhau một cái bụng cũng dần như được đồng hóa.

Cùng là gương mặt tinh xảo, thần thái nhàn hạ.

Tôi không muốn quấy rầy sự yên tĩnh và đẹp đẽ này, nhưng chuyện của Ác Nguyệt nhập vào trong người Lăng Vũ Dương tôi còn chưa nói cho anh biết.

Suy nghĩ một hồi mới đem chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này nói với anh, nói đến sau khi Ác Nguyệt chiếm lấy thân thể anh.

Lăng Vũ Dương dường như không có gì bất ngờ.

Chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh biết chuyện quấy rối này rồi, đợi đến khi quay lại anh sẽ dạy anh ta một bài học.”
Đây rõ ràng là anh ruột đang dạy dỗ em trai ruột, bất kể Ác Nguyệt làm chuyện gì, Lăng Vũ Dương cũng đều để ý.

Ác Nguyệt giống như một đứa trẻ mãi không lớn, nghịch ngợm khắp nơi.

Thế nhưng rắc rối mà anh ta gây ra đối với người bình thường mà nói thì so với gấu nhỏ hàng xóm là yêu còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Ác Nguyệt làm loạn có thể sẽ chết người.

Tôi đặt tay lên lớp áo đè lên mu bàn tay Lăng Vũ Dương: “Đừng, ngứa.”
“Anh là chồng em, toàn thân em từ trên xuống dưới có chỗ nào anh không thể chạm vào?” Sự chiếm hữu của người đàn ông trong anh dần nổi lên, vừa ôm lấy tôi còn không kiêng nể gì sờ khắp bụng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.