Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 236: Hãy Để Chồng Làm





Cả người tôi bỗng chốc có cảm giác tê rần như có dòng điện chạy qua, khẩn trương muốn đẩy anh ra thật nhanh.

Nhưng anh lại mạnh bạo tiến thêm một bước nữa.

Lần này tôi cũng chịu không nổi, cả thân thể giống như bị co rút lại.

Muốn tránh khỏi anh lại bị hay cánh tay như hổ đói của anh khống chế một cách vững chắc.

“Lăng Vũ Dương, đồ cương thi thối tha.

Anh buông em ra…” Tôi không thể không nổi dậy phản kháng, khiến tôi cảm thấy xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Anh gắt gao nhốt tôi lại trong lòng: “Gọi anh là chồng đi!”
Tôi cắn môi, mặc dù không nhìn vào gương nhưng chắc chắn mặt tôi đã tràn ngập màu đỏ rồi, cúi đầu bối rối mất nửa ngày sau đó liền thấp giọng gọi: “Chồng… có thể ngưng không… em…”
“Có chuyện gì vậy, đã kết hôn lâu vậy rồi vẫn còn cảm thấy e dè sao! Em là vợ chẳng lẽ lại không cho anh chạm vào sao?” Trong lời nói của anh mang chút bá đạo nhưng tuyệt nhiên lại không hề sai.

Tôi….

Trong lòng tôi nghĩ nơi đây là Quỷ Vực, Thái Bạch đại nhân còn đang ở bên ngoài nhìn đấy, nếu tiếp tục nhất định không thể cho con chim béo chết tiệt kia xem một trận xuân cung sờ sờ được.

Tôi có chút thở hổn hển nói bên tai anh: “Lăng Vũ Dương… Thái Bạch đại nhân đang… nhìn kìa, để cho anh ta nhìn không hay.

Chúng ta để về rồi nói tiếp có được không.

Có điều em không biết làm cách nào để có thể quay trở lại.”
“Còn không biết khi nào mới có thể trở về đây.

Bạch Họa Chí còn chưa chết, nếu anh quay về các em sẽ tiếp tục bị Cẩu Sát bám lấy.” Lăng Vũ Dương gắt gao giữ đầu tôi, giọng điệu lạnh băng ma mị: “Anh một mình ở dưới này mười sáu năm, nhịn lâu như vậy mà em không nghĩ cho anh sao?”
Tôi vội vàng chuyển đề tài: “Cái tên Bạch Họa Chí đột nhiên xuất hiện này là ai? Không phải giết chết tên thiếu niên áo trắng kia là được rồi sao?”
“Bạch Họa Chí chính là tên thật của thiếu niên áo trắng, có điều anh ta cũng không phải là thiếu niên.

Tuổi thật cũng phải năm hay sáu trăm tuổi.” Đầu ngón tay Lăng Vũ Dương bắt đầu chậm rãi mở cổ áo tôi ra, kéo chăn che cơ thể tôi lại: “Yên tâm, con chim béo có chết cũng không dám nhìn chúng ta đâu.


Nếu như anh ta dám nhìn, anh sẽ moi cái mắt chim của anh ta.”
“Anh không phải đã giết anh ta trong sương mù sao? Sao lại nói… anh ta chưa chết sao? Có khi nào em xuất hiện ảo giác không?” Tôi hơi mơ hồ, trong lòng cứ như có chú hươu nhỏ chạy lung tung, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Càng ngày càng hoài nghi có phải trong sương mù mình đã nhìn lầm hay không, cho nên mới cảm thấy thiếu niên áo trắng Bạch Họa Chí kia đã chết.

Anh lại nâng cằm tôi lên, cả thân người lạnh lẽo đè lên che lấp đi cơ thể tôi: “Bạch Họa Chí nào có gan dám để chân thân xuất hiện trong sương trắng? Màn sương ấy sẽ nuốt chửng linh thể của quỷ hồn, ngay cả linh thể của Bạch Họa Chí cũng không ngoại lệ.

Cô gái nhỏ, ôm lấy anh, anh sẽ cẩn thận không làm tổn thương bảo bối đâu.”
“Chồng ơi, em…” Tôi căng thẳng nói.

Loại chuyện này từ khi tôi sinh ra đều chưa từng trải qua lần nào.

Mỗi một lần đều vô cùng gấp gáp giống như phải bước lên pháp trường vậy.

Cả thân thể trở nên cứng ngắc và vụng về, hoàn toàn không hề giống với những người con gái lẳng lơ các kiểu trên TV vặn vẹo cơ thể phục vụ tận tình.

Ngay cả bản thân tôi cũng thấy mình rất vô dụng.

Khi tôi đặt tay lên cổ anh liền cảm thấy bản thân không thể thở nổi, toàn bộ cơ thể trở nên cứng ngắc.

Trong lòng anh tôi dần trở thành một con búp bê vụng về bị anh điều khiển toàn bộ.

Tim trong lồng ngực bỗng nhảy loạn xạ, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ tiếp chuyện đó.

Anh lại hết lần này tới lần khác quấy rầy tôi, nói một số chuyện cụ thể trong Quỷ Vực.

Lăng Vũ Dương ở Quỷ Vực mười sáu năm, mọi thứ trong đây đều biết rất rõ ràng.

Sào huyệt của thiếu niên áo trắng Bạch Họa Chí ở thôn Huyền Đăng.

Tuy rằng tính cách kiêu ngạo không thể thuần phục thế nhưng lại biết tự lượng sức mình.


Từ sau khi biết đánh không lại Lăng Vũ Dương liền nghĩ cách lợi dụng thế lực của mình ở Quỷ Vực, còn có một ít binh lực muốn đẩy Lăng Vũ Dương vào nhà lao.

Lần nào cũng dùng chiến thuật biển người, Bạch Họa Chí hoặc là không xuất hiện, hoặc là lấy ảnh người làm thế thân.

Người vừa rồi chết trong màn sương trắng chính là con rối được liên kết qua một sợi tóc với bản thể của Bạch Họa Chí.

Ngay từ đầu Lăng Vũ Dương ở Quỷ Vực cũng chỉ có một mình, về sao ở đó tìm lại được rất nhiều “người quen cũ” của U Đô.

Hai bên nổ ra khai chiến, cũng có rất nhiều quỷ quái trong Quỷ Vực đều vô cùng khao khát U Đô, muốn ra ngoài đầu thai chuyển thể nên cũng nhao nhao đầu hàng.

Bên thôn Huyền Đăng thấy không thể chống đỡ nổi nữa, đột nhiên ở giữa hai quân doanh nổi lên một trận sương trắng có thể chiếm lấy linh hồn.

Sương mù này đừng nói đến người trần mắt thịt trong dương gian, ngay cả quỷ vật tu nhiều năm ở Quỷ Vực cũng sẽ dần dần bị Quỷ sương nuốt lấy linh hồn.

Từ đó về sau hầu như không có ai dám vượt qua ranh giới.

Kết quả là hai bên đều đã chững lại trong hơn một thập kỷ.

Hơn nữa Quỷ sương này hình như cũng không phải do Bạch Họa Chí mang tới, xung quanh thôn Huyền Đăng và nơi ở của Lăng Vũ Dương tại đỉnh Phi Lai cũng bị sương trắng phong tỏa.

Đám người bọn họ bị quỷ sương khống chế, không dễ dàng rời khỏi Quỷ Vực.

Tôi bị Lăng Vũ Dương dày vò đến chết đi sống lại, cả người mềm nhũn ngã xuống giường, lại còn phải tiêu hóa những lời anh vừa nói.

Tựa hồ ngay cả một ngón tay tôi cũng không thể nhấc lên nổi, cả thân thể liền bị anh ôm vào lòng, còn vì trước đó đã tiêu hao thể lực quá độ mà khẽ run rẩy.

Thật lâu sau tôi mới có sức lực nghĩ đến những chuyện này: “Vậy Quỷ sương này thật sự lợi hại như vậy sao? Ngay cả anh cũng không có cách nào xuyên qua được, những quỷ vật khác cũng không thể đi qua nó?”
Không ngờ ba người chúng tôi trong quá trình chạy trốn lại nhầm lẫn mà chạy vào trong quỷ sương.

Thật xui xẻo quá đi thôi.


“Đương nhiên nếu em không xuyên qua Quỷ sương mà tới được đây thì anh cũng không biết em lại ở gần đỉnh Phi Lai.” Đầu ngón tay Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán tôi, trong mắt mang theo sự quan tâm sâu sắc: “Cô gái nhỏ, nếu không phải em chỉ hít vào một ít quỷ sương, chỉ e đã sớm…”
Có lẽ đó chính là may mắn của tôi, dựa theo Bắc Đẩu Huyền Ngư đi về phía bắc.

Chắc hẳn bên trong quỷ sương không thể phân biệt được bất cứ phương hướng nào, đi tới một đầu quỷ sương khác nếu không cũng không dễ có thể gặp Lăng Vũ Dương đến vậy.

Mồ hôi lạnh vừa bị Lăng Vũ Dương lau đi trong nháy mắt lại xuất hiện, tôi nhịn không được kêu lên: “Hỏng rồi, Lưu Vũ Năng và Nam Cung Trường Mặc vẫn còn ở trong sương mù.

Khi anh tới tìm em có gặp bọn họ không?”
“Nam Cung Trường Mặc và Lưu Vũ Năng cũng đi theo sao?” hàng lông mày của Lăng Vũ Dương khẽ nhíu lại, biểu cảm trên mặt trầm xuống, ngón tay vân vê trong bụng tôi bỗng khựng lại.

Anh tựa hồ cũng đang lạc vào trong mớ suy nghĩ ấy, khí thế trên người trở nên trầm mặc.

Tim tôi cũng không ngừng nhảy loạn xạ, lần này đã chơi quá trớn rồi!
Sau khi tôi vừa mới lạc vào màn sương mù dày đặc không lâu liền tách ra khỏi bọn họ.

Hơn nữa bọn họ lạc khỏi tôi cũng lặng yên không phát ra một tiếng động nào, sau khi tôi bị Bạch Họa Chí bắt cóc ý thức cũng trở nên rất mơ hồ, hoàn toàn không có cơ hội báo cho Lăng Vũ Dương đi tìm bọn họ trong màn sương mù ấy.

Dựa theo đặc tính ăn mò linh hồn của sương mù, hai người bọn họ rất có thể đã bị nuốt tới mức cả người cũng không còn sót lại.

Thật sự bất cẩn quá rồi, chuyện quan trọng như vậy mà đến bây giờ tôi mới nhớ ra.

Thoáng chốc tôi nằm trong lòng Lăng Vũ Dương bỗng nhảy dựng lên, lúc này vẫn cảm thấy thân thể cực kỳ mệt mỏi mới có chút tức giận nói: “Nam Cung Trường Mặc là đi theo em, Lưu Vũ Năng là tiến vào thông qua mộng cảnh của bản thân.”
Lăng Vũ Dương ngồi trên giường, áp góc mặt nghiêng của tôi vào lồng ngực rắn chắc của mình.

Ngực anh tựa như một khối ngọc thạch vừa lạnh lẽo vừa rắn rỏi, dựa vào lại cảm thấy khá thoải mái, rất có cảm giác ỷ lại, thậm chí trong chốc lát còn có ý không muốn rời đi.

Anh trong lúc ôm tôi còn không quên vuốt ve đầu ngón tay lên da thịt tôi vài cái, khóe miệng ánh lên một tia cười: “Đừng sợ, mới đầu anh cũng sợ bọn họ ở trong sương mù ngộ nhỡ chỉ còn có hai phần sống.

Nhưng ngẫm lại cẩn thận mới thấy hai người này hóa ra cũng không gặp phải chuyện gì.”
“Thật sao?” Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn Lăng Vũ Dương.

Anh cực kỳ thông minh như vậy, bất cứ chuyện gì cũng có thể tính toán kỹ càng.

Nếu như anh đã nói hai người kia không có chuyện gì, căn bản bọn họ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại.

Lăng Vũ Dương cúi đầu hôn lên đỉnh đầu tôi: “Lưu Vũ Năng thông qua mộng cảnh tiến vào, anh ta sẽ tỉnh lại trước khi bị Quỷ sương nuốt lấy linh hồn.


Nếu anh ta kịp thời tỉnh lại sẽ có thể thuận lợi thoát hiểm.”
Cằm của anh tựa lên đầu tôi, chúng tôi cứ như hai bức tượng đang vô cùng hạnh phúc dựa vào nhau.

Hiện tại tôi cuối cùng cũng nắm được rõ ràng đặc tính bên trong Quỷ Vực.

Con người sau khi vào giấc mơ nếu như gặp nguy hiểm có thể kịp thời tỉnh lại.

Lần này có thể tạm thời tránh khỏi nguy hiểm, nhưng nếu một lần nữa lại lạc vào giấc mơ thì nhất định sẽ phải đối mặt với nguy hiểm đã từng gặp trong mộng cảnh trước đó.

Cho nên cả tôi và Liên Quân Thành đều không dám ngủ nếu không có Thái Bạch đại nhân hộ tống.

Nếu vị trí xuất hiện trong giấc mơ của tôi thay đổi, có lẽ chỉ cần vừa tiến vào giấc mơ sẽ mơ thấy cửa nhà của người đàn ông giấy đó.

Vậy tuyệt đối sẽ bị bọn họ bắt được, không còn đường chạy trốn.

Thế nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng cho Nam Cung Trường Mặc, tên thối tha này đi cùng tôi trong Quỷ Vực, chắc hẳn là mạnh mẽ xông vào từ bên ngoài.

Tôi lo lắng hỏi: “Nhưng mà Nam Cung Trường Mặc cũng không bị Cẩu Sát quấn lấy, mộng cảnh của anh ta cũng không liên quan gì đến Quỷ Vực.

Lần này là từ ngoài tiến vào, em sợ anh ta…”
“Anh không quá lo lắng về tiểu tử Bạch Mao ấy, anh ta là truyền nhân của Nam Cung gia sẽ biết sự lợi hại của Quỷ sương.

Huống hồ có Thái Bạch quan sát, anh ta sẽ không chết trong Quỷ Vực đâu.” Ngón tay Lăng Vũ Dương rời khỏi chiếc áo sơ mi trắng, khoác lên vai tôi thì thầm: “Quỷ Vực có khí hàn, thân thể em yếu ớt nên phải chú ý một chút.”
Tôi cảm thấy trái tim ấm áp, cúi đầu muốn cài khuy lại.

Nhưng anh lại giữ bàn tay của tôi, ấm áp nói: “Hãy để chồng làm.”
Đôi bàn tay của Lăng Vũ Dương là đôi bàn tay chơi piano tiêu chuẩn.

Thật giống như mười cây ngọc thủ mảnh khảnh, ánh mắt sáng lại hơi có chút mơ hồ.

Nhất là khi anh rời khỏi thân thể, khí chất trên người càng thêm lãnh đạm, ngoại hình cũng đẹp tinh xảo hơn người thường rất nhiều.

Mười ngón tay đẹp đẽ cứ như vậy cài giúp tôi từng cái khuy một, sau đó dùng một chất giọng cực yêu chiều nói: “Anh sẽ phái người tìm kiếm Nam Cung Trường Mặc và Lưu Vũ Năng xung quanh ven màn sương.

Nếu họ rơi xuống đây hy vọng bọn họ sẽ đi về phía đầu sương mù này.”
“Nếu bọn họ rơi vào tay Bạch Họa Chí thì phải làm sao bây giờ?” tôi có chút lo lắng hỏi anh, “Lúc em lạc bọn họ ở trong Quỷ sương, Lưu Vũ Năng phát ra một tiếng kêu thảm thiết… anh ta nhất định đã gặp phải rắc rối…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.