Chỉ là Bạch Họa Chí cũng là một tên nham hiểm, mưu mô xảo quyệt, lại có thể đi nghe lời Nam Cung Trường Mặc, thả anh ta ra.Trong lòng tôi càng lúc càng tò mò, chỉ đáng tiếng Nam Cung Trường Mặc là người sống, không phải quỷ vật, không thuộc trong phạm vị Bắc Đẩu Huyền Ngư để có thể phân biệt được.
Nếu không phải, lúc anh ta ngẩng đầu, dùng âm luật ba thanh để phát âm, khiến cho âm thanh được khuếch đại nên mấy lần.
Chúng tôi đứng trên đỉnh Phi Lai, có thể đều không nghe thấy lời anh ta nói.
“Nam Cung Trường Mặc nói không sai, lúc đầu là tôi mời cậu đơn độc đến thôn Huyền Đăng, không ngờ cậu lại dến được mười sáu năm rồi.Tôi không có lý do gì để cạnh tranh với cậu, chỉ cần cậu đến thôn Huyền Đăng, chúng ta lại một đánh một, một lần phân biệt thắng thua thế nào?” Trên mặt Bạch Họa Chí đã thu lại vẻ mặt kích động vừa rồi, đổi sang tao nhã lịch sự.
Anh ta đặt một tay lên ngực cúi đầu hướng về đỉnh Phi Lai, giống như muốn mời Lăng Dương Vũ qua đây.
Định mời Lăng Dương Vũ sang để một đánh một?
Đây rõ ràng là cạm bẫy, chỉ có bị ngốc mới qua đó.
Tôi định chen vào nói chuyện, nhưng lại không chắc có làm sáo trộn kế hoạch của Lăng Dương Vũ không.Ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ Dương, thấy anh ta gật đầu với tôi, hét với Bạch Họa Chí đang ở dưới núi: “Giữa đỉnh Phi Lai và thôn Huyền Đăng có quỷ sương, anh là muốn mượn đao giết người, muốn giải quyết chúng tôi.Anh mời chúng tôi qua đó, tại sao không tự mình lên đây?Nếu như anh thực sự lên đây, anh em đỉnh Phi Lai nhất định sẽ chiêu đãi anh thật tốt.”
“Mẹ đang bị thương, tôi bắt buộc phải ở nhà chăm sóc bà, vì vậy không tiện nên núi.” Anh ta đã hoàn toàn đẩy lùi sự việc bằng một câu nói.
Anh ta rút cây sáo ngọc ra khỏi thắt lưng, lại nói: “Nếu như muốn phân tán quỷ sương giữa đỉnh Phi Lai và thôn Huyền Đằng, cả Quỷ Vực, e là chỉ có một mình tôi có thể làm được.Nếu đã mời các người lên đây, sẽ không để quỷ sương cản đường!”
“Anh ta… có thể phân tán quỷ sương?”Tôi vừa nghe đã bị dọa, liên tục bé tiếng hỏi Lăng Dương Vũ.
Bởi lẽ rồng mạnh không đè được đầu rắn, Bạch Họa Chí quản lý Quỷ Vực, bọn họ ở lãnh địa ở so với những người ở ngoài như chúng tôi, càng có nhiều điểm vượt trội hơn.
Lăng Dương Vũ không hề ngạc nhiên, chỉnh đầu tôi quay ra nhìn thiếu niên áo trắng kia, chỉ vào cây ngọc tiêu nói: “Nhìn thấy chưa, kia là ngọc thanh tiêu từ lúc thành lập Quỷ Vực truyền lại.
Ngọc tiêu đó, chứng minh cho chức vị ở Quỷ Vực, cũng có thể dựa vào công lực của người cầm để khống chế biến hóa trong Quỷ Vực.”
Tôi nghe xong càng cảm thấy bình thản hơn: “Vậy anh ta dùng ngọc tiêu để phân tán quỷ sương?”
“Quỷ sương chắc là mẹ của anh ta, cũng chính là người giấy với hai vết ửng hồng trên mặt.Không biết anh ta còn nhớ đến người giấy này không?” Ngón tay Lăng Dương Vũ lướt nhẹ trên mặt tôi, giọng điệu lạnh đến nỗi khiến người ta rét run trong người: “Có vẻ như mẹ con bọn họ trước gì vẫn sợ chết, nên mới nghĩ biện pháp, dùng quỷ sương chặn giữa thôn Huyền Đăng và đỉnh Phi Lai.”
Tôi đương nhiên còn nhớ, tận mắt nhìn thấy người giấy đó ăn nhãn cầu người sống, cả đời này tôi cũng không quên được.
Hình tượng đó thực tế vô cùng biến thái, tôi vội vàng đem hình tượng đó ra khỏi đầu, nói: “Người giấy đó nhìn có vẻ mỏng manh, không giống như… không giống như có khả năng tồn tại lớn như thế.”
Tôi cũng không có nói phóng đại, hoặc là do khinh thường bà mẹ quỷ.
Người giấy ư, gió thổi một cái là bay.
Không thể chịu nổi bùa hỏa Tam thanh, chỉ cần tùy ý dùng, sẽ đốt tan thành mây khói.
“Tuy là nó nhỏ bé, nhưng cũng là quỷ mẫu của Quỷ Vực, có chút thủ đoạn nhả ra quỷ sương.
Chỉ cần lão thái bà nhả ra quỷ sương, bản thân nó cũng không có cách để nuốt lại, dần dần để cho người của mình bị giữ lại ở thôn Huyền Đăng.
Thuật phân thân của Bạch Họa Chí, cũng là do lão thái bà dậy.
Lão thái bà không thích dùng linh thể xuất hiện, luôn thích dựa vào người giấy, hình dạng đó trông trẻ hơn.” Lăng Dương Vũ sờ lên cái mũi anh dũng của mình, đầy vẻ đăm chiêu trả lời.
Tôi bị làm cho gây cười, một quỷ hồn cũng thích cái đẹp.
Trái tim của vẻ đẹp, quỷ cũng có.
Chỉ là không thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ còn cách dựa vào người giấy, trái lại…
“Họ Bạch tôi chắc chắn không phải kẻ nham hiểm, nhất định có cách để hai người bình an đến thôn Huyền Đăng.” Bạch Họa Chí ở dưới núi bắt đầu nói chuyện, nói xong, anh ta nhẹ nhành thổi ngọc tiêu trong tay.Ngọc tiêu phát ra âm thanh du dương, bao quanh thung lũng.
Rõ ràng vừa rồi là một ngày vô cùng đẹp trời, ánh trăng nhu hòa.
Đột nhiên trên trời xuất hiện chớp, giống như những móng vuốt sắc nhọn phá vỡ bầu trời, sau đó vài tiếng sấm vang dội.
Những hạt mưa lớn từ trên trời rơi như trút nước xuống, khiến cho cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ.
Tôi còn cho rằng bản thân sẽ bị xối một trận, nhưng lại cảm thấy trên đầu khô cong.
Ngẩng đầu lên bất ngờ thấy Lăng Dương Vũ dùng lòng bàn tay chắn trên đầu tôi, anh ta cười ấm áp với tôi, khuôn mặt đẫm nước mưa đẹp như bông hoa sen trong làn nước trong veo.
Mưa đã dập tắt ngọn nửa ở thôn Huyền Đăng, chỉ còn lại một đám khói đang lơ lửng tại chỗ.
Thiếu niên một thân quần áo trắng ướt sũng chông càng giống như tiên bụi trần.
Gió thổi loạn mái tóc ướt đẫm của thiếu niên áo trắng, anh ta đứng sừng sững trong mưa, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên.Hai mắt cũng không nhìn chúng tôi, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Trong khoảnh khắc đó tôi đã hiểu ra, sương tan ra khi gặp mưa.
Bạch Họa Chí muốn dùng nước mưa để tạm thời phân tán quỷ sương, vừa có thể để tôi và Lăng Dương Vũ qua đó, để rơi vào cái bẫy anh ta đã sắp đặt.
Tuy thiếu niên áo trắng là đối thủ của chúng tôi, nhưng không thể không bái phục, anh ta cũng là một tên có số IQ cao.
Lại có thể nghĩ ra được thủ thuật như thế này.
“Quỷ sương sẽ bị nước làm tan ra sao? Vậy có phải là, sau này ở giữa hai bên, sẽ không còn quỷ sương?” Tôi cảm thấy sau khi quỷ sương phân tán đi, hai bên đối mặt đánh nhau.
Theo kích thước của hai bên, bên thiệt hơn chỉ có Bạch Họa Chí.
Người của anh ta, phần lớn đã quy phục Lăng Dương Vũ rồi.
Lăng Dương Vũ lắc đầu: “Quỷ sương xuất hiện kỳ quái, giống như từ dưới đất chui lên.
Trước giờ không có chỗ nương tựa, không có hình dạng cố định.
Sau khi mưa ngừng, sẽ dần dần tập chung lại với nhau, một lần nữa chắn ở giữa.”
“Chả trách anh ta dám cho mưa rơi, là để chúng ta qua đó.” Tôi vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Lăng Dương Vũ ôm lấy vai tôi, cười hỏi tôi: “Muốn cùng anh đến thôn Huyền Đăng sao?”
“Đương nhiên, em đến đây là để giúp anh mà.” Tôi dựa vào ngực anh ấy, bĩu môi nói: “Anh đừng có bỏ lại e, em… em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu.”
“Anh biết mà.” Anh ấy móc nhẹ lên sống mũi tôi, ôm lấy cả người tôi, nhỏ tiếng nói vào tai tôi: ‘‘Ôm chặt cổ anh, bây giờ chúng ta qua đó.”
Tôi vừa nghe xong lời anh ấy nói, một chân của anh ấy đã bước ra ngoài vách đá.
Thật là nguy hiểm kịch tính, tôi ở trong ngực anh ấy chân tay loạn xạ ôm chặt lấy cổ.
Quần áo trên người cũng bị gió thổi bay tứ tung, cả người có cảm giác cưỡi mây đạp gió.
Quần áo trên người Lăng Dương Vũ, trong lúc rơi xuống cũng bị gió thổi bay lên.
Mái tóc đen của anh ấy cũng bị gió làm rối tung, mái tóc dài đến thắt lưng lúc này giống như một thác nước nhuốm màu mực nhảy múa trong gió.
Tay tôi móc lên cổ anh ấy, không nhịn được vươn tay ra đụng vào những sợi tóc đang bay loạn kia.
Chỉ cảm thấy những sợi tóc nhỏ mảnh và mượt mà giống như lụa băng, lúc trượt qua lòng bàn tay, giống như một dải lụa hoàn mĩ rung động lòng người.
Khuôn mặt lạnh lùng như dao cắt, trong mưa giống như
Tôi sững sờ một lúc, một lúc sau mới phát hiện anh anh đã đem tôi xuống đến mặt đất và đang đi vào thôn Huyền Đăng.
Từ phía trên nhìn xuống thấy thôn Huyền Đăng thật thảm, nhưng khi đi vào mới phát hiện, thực tế không nghiêm trọng như vậy.
Chỉ có vài căn nhà chịu tổn thất, những căn khác có thể cho là còn nguyên vẹn.
Dưới đất có vài con rồi bóng đang thu dọn xác chết, nhìn thấy tôi và Lăng Dương Vũ đi qua, cả người sợ hãi co lại thành một đảm.
Từ đầu đến cuối không tránh khỏi tính cách lén lút, có vài tên sợ chúng tôi, tập chung lại thành nhóm thảo luận.
“Đó chính là nữ quỷ đã dùng lá bùa để đốt chúng ta, tại sao cô ta lại quay lại thôn Huyền Đăng? Tại sao không giết chết người phụ nữ độc ác nham hiểm này đi.”
“Bên cạnh cô ta là ai?”
“Anh không biết sao… Đó là nhân vật vô cùng lợi hại… ở trên đỉnh Phi Lai!”
Lời còn chưa nói xong, những con rối bóng gan bé vừa nghe đến ba từ đỉnh Phi Lai, lập tức quả quyết tản ra.Lúc này đã không còn bộ dạng muốn đánh muốn giết tôi nữa.
Có vẻ như cái bóng của Đào Tử để lại cho bọn họ, không hề bé.
Tôi và Lăng Dương Vũ đi theo tiếng tiêu, đi gần đến chỗ của Bạch Họa Chí.
Anh ta đứng dưới mưa đợi chúng tôi, đợi bọn tôi đi đến, khỏe miệng nhếch lên, đút ngọc tiêu vào thất lưng, vào tư thế chào đón nói: “Nếu đã là một đánh một, sẽ có một người ra tay trước, người ra tay sau.
Lăng Dương Vũ, anh là khách, mời chọn.”
Nam Cung Trường Mặc đứng bên cạnh anh ta, sắc mặt trắng như tờ giấy, anh ta nhìn thấy chúng tôi bất động.
Cũng chỉ thờ ơ quan sát, không nói gì.
Trong mắt đã không còn bất cứ cảm xúc gì, trở nên trầm lặng và tê liệt.
Trong lòng tôi có có chút nghi ngờ, không phải tên nhóc Nam Cung Trường Mặc bị Bạch Họa Chi tẩy não rồi chứ, tạo phản à?
“Chồng tôi là khách, đương nhiên phải mời chủ nhà trước.” Tôi chuyên trách việc quấy nhiễu, tên Bạch Họa Chi này muốn chúng tôi làm gì, tôi sẽ phụ trách không để anh ta được như ý.
Tôi cảm thấy chỉ cần phản lại những lời Bạch Họa Chỉ nói, khả năng có thể phá hoại được âm mưu của anh ta.
Sắc mặt Bạch Họa Chỉ có chút khó nhìn, anh ta lại nói: “Khách thế nào chủ theo thế, vẫn là mời anh Lăng chọn trước.”
Càng rõ ràng trong chuyện này có vấn đề, tôi quan sát xung quanh, luôn cảm thấy không khí xung quanh có chút không đúng.
Đất trên nền đất nhìn có giống như màu đỏ của máu, sau khi bụng to ngồi xổm xuống có chút phiền phức.
Tôi chầm chậm ngồi xuống, nắm đất trong tay vo lại, giường như có máu..