Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 3: Mang Thai






Nó bị gió thổi nhẹ nhàng lắc lư, rũ đầu xuống, lưỡi dài tới ngực. Bởi vì rũ mặt xuống, ánh sáng chung quanh lại rất tối tăm nên nhất thời không thể thấy rõ. Đó là xác chết!Tôi run lên, tóc dựng thẳng đứng, trong lòng rùng mình ớn lạnh. Tôi chỉ muốn gọi cảnh sát, có người treo cổ trong nhà vệ sinh. Khi tôi vừa chạm vào di động trong túi thì nó bỗng ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt trắng bệch như bôi vôi, mặc dù ngũ quan trắng bệch đến đáng sợ, nhưng nụ cười lại rất quái dị.Song điều này không thể ảnh hưởng tới phán đoán của tôi. Tôi học chuyên ngành pháp y, có thể phân biệt rõ ràng gương mặt của thi thể.Đó là Trần Viên Đình. Cô ấy đã treo cổ trong phòng ngủ bằng dây phơi đồ từ nửa năm trước, còn để lại di chúc, muốn hiến thi thể của mình cho nghiên cứu y học.Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt không có tiêu cự, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra, cười khẩy: “Tô Mộng, cuối cùng lại được gặp cậu.”Cô ta nói chuyện… Thi thể nói chuyện… Xác chết vùng dậy! Tôi cả kinh đổ mồ hôi lạnh, lùi về sau nửa bước, chân mềm nhũn khiến tôi không có sức bỏ trốn.Tròng mắt của nó bỗng rơi xuống, máu đỏ cũng chảy ra, giọng nói thê lương lạnh lẽo: “Lúc… lúc tôi chết… mang thai. Tô Mộng, tôi… bị giết chết ”Trước kia tôi với Trần Viên Đình còn khá thân nhau, từng ghé qua căn tin ăn cơm chung mấy lần. Tôi không tham gia lễ tang của cô ấy, nhưng tôi khá hiểu biết tính cách của Trần Viên Đình. Cô ấy là một cô gái vừa lương thiện vừa ngoan ngoãn. Không ai có thể ngờ được rằng cô gái như vậy lại đột nhiên treo cổ trong phòng ngủ.Tôi không còn sợ hãi như ban đầu. Không ngờ trước khi chết, Trần Viên Đình lại mang thai: Xác chết của cô ấy được người nhà hiến cho trường học, dùng để làm thực nghiệm giải phẫu, nhưng chưa từng có ai tiết lộ chuyện này. Rốt cuộc là ai đã làm cho cô ấy mang thai? Ai đã hại chết Trần Viên Đình đương tuổi xuân phơi phới?Tôi siết chặt bàn tay lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô ấy một hồi rồi hỏi: “Người hại chết cậu ở trong tòa nhà này hả? Cậu trở về báo thù sao?”“Là họ gọi tôi về…” Hai tay của Trần Viên Đình rũ xuống hai bên thi thể, giơ một tay lên chỉ xuống bên dưới.Tôi nổi dũng khí đi đến trước cửa phòng vệ sinh, nhìn về phía cô ta chỉ. Đó là phòng ngủ của chúng tôi. Tôi nhất thời sững sờ, phòng ngủ của chúng tôi có người gọi Trần Viên Đình về ư? Gọi hồn ma về là thuật chiêu hồn cơ mà? Mấy con bé đó chỉ biết tám chuyện mấy oppa, nào biết phép thuật chiêu hồn gọi ma? Trần Viên Đình đang lừa tôi sao? Hay là tôi… tôi lại nằm mơ?Hai chân của cô ta lắc lư bên tai tôi, trên chân là đôi giày múa ballet viền ren xinh đẹp. Tôi cảm giác có gió âm thổi cho thân thể Trần Viên Đình lắc lư. Cảm giác này quá chân thật, khiến tôi lạnh sống lưng, sợ hãi Trần Viên Đình theo dõi người trong ký túc xá của tôi. Tôi lấy hết cam đảm chạy về phía phòng ngủ của mình, sợ bọn họ xảy ra chuyện.Trong lúc chạy, tôi cứ cảm thấy có kẻ thổi khí lạnh lên sống lưng tôi. Dòng khí đó giống hệt khí lạnh trong tủ lạnh. Có lẽ là Trần Viên Đình đuổi theo tôi, thổi khí lạnh lên người tôi, nhưng tôi không dám quay đầu lại chứng thực. Trước kia tôi thường nghe người ta nói con người đều có ba cái mệnh đăng, nằm giữa ấn đường, trên vai trái, vai phải. Mệnh đăng cháy bằng Tam Muội Chân Hỏa, tức là tên khác của dương hỏa. Nếu bị thứ dơ bẩn theo dõi mà quay về hướng đó thì mệnh đăng trên vai sẽ bị tắt, khi đó dương khí sẽ bị yếu đi, rất dễ bị thứ dơ bẩn đó nhập vào người.Tôi ra sức gõ cửa, nhưng không ai đáp lại. Lúc này chắc hẳn mọi người đều ở trong phòng ngủ chuẩn bị rửa mặt đi ngủ mới đúng, tại sao lại không ai mở cửa?Khí lạnh thổi bên tại khiến tôi nổi da gà. Giọng nói lạnh lẽo của Trần Viên Đình lại vang lên bên tại tôi: “Bây giờ cậu đã có cùng vận mệnh với tôi rồi, Tô Mộng, cuối cùng cũng có người như tôi, tôi không phải là một mình… Ha ha ha…”Cô ta như đang cười trên nỗi đau của người khác. Tôi khẽ rùng mình, tôi cùng vận mệnh với cô ta khi nào? Chẳng lẽ cô ta cũng muốn treo cổ tôi trong phòng ngủ, xuống dưới với cô ta thì mới vui vẻ sao?Cô ta điên cuồng cười mấy tiếng, giọng nói càng mơ hồ lạnh lẽo: “Tô Mộng, cậu cũng mang thai, cậu chưa chồng mà chửa, lúc đó cậu cũng sẽ bị chê cười, chết trong tủi nhục.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.