Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 61: Tiểu Mộng Anh Đến Đây





Hai chàng trai trẻ kia, một người mặc áo đạo sĩ màu vàng tươi, trước ngực là họa tiết hình cả âm dương rất lớn. Chân mang đôi giày màu xám, nhưng lại giữ mái đầu húi cua, khuôn mặt tỏa nắng và tuấn tú.

Anh ta rõ ràng chính là đạo trưởng Mã cổ cổ quái quái kia, người đã gấp lá bùa thành vòng tay, để phong ấn bé con trong bụng tôi.

Chàng trai trẻ còn lại mặc áo sơ mi và quần tây, thời điểm anh ấy chạy tới, sợi tóc nhẹ nhàng lộn xộn trên trán. Giữa rừng cây không khí trầm lặng, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú lại sạch sẽ đẹp đẽ như vậy, lại không phù hợp với hoàn cảnh nơi này.

Lúc anh ấy chạy về phía tôi, miệng còn kêu lên tên mụ của tôi: “Mộng Mộng, Mộng Mộng… Anh đến đây…!”

Là Giản Dương!

Hai người bọn họ vậy mà thực sự đến đây.

Cảnh tượng này làm cho tôi sững sờ đứng ngay tại chỗ, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, những kỷ niệm lúc xưa kia khi ở bên Giản Dương, giống như thủy triều dâng lên trong lòng. Tôi vậy mà lại có một loại cảm giác bỗng chốc trở lại lúc xưa với Giản Dương, nhưng cơn lạnh lẽo nơi bụng lại liên tục thức tỉnh tôi.


Tôi không thể ôm bất kỳ ảo tưởng gì với Giản Dương, nếu muốn tôi phải lựa chọn.

Giữa đứa bé trong bụng tôi và Giản Dương, tôi nhất định sẽ lựa chọn đứa bé của mình, con người thật là ích kỷ. Tôi đứng dưới góc độ của một người làm mẹ, không thể không ích kỷ.

Bất ngờ không kịp đề phòng, tôi đã bị một cái ôm ấm áp nhấc khỏi mặt đất, một giây phút đấy nước mắt tôi đảo quanh nơi hốc mắt. Những gì trong đầu tôi nghĩ đến chính là, gia đình chúng tôi và gia đình Giản Dương đi chơi, tôi rơi vào bên trong đập chứa nước.

Là anh ấy không chút suy nghĩ, dũng cảm quên mình nhảy xuống vớt tôi lên bờ.

Cũng giống như hôm nay, anh ấy ôm tôi đang đọc kinh Phật, cổ họng đã muốn bốc khói, xoay tròn tại chỗ, trong giọng nói mang theo sự kích động, nhưng lại dịu dàng như vậy: “Cuối cùng anh cũng đã tìm được em, tiểu Mộng, em có biết hay không, thiếu chút nữa anh đã không gặp được em. Anh… Anh nhớ em rất nhiều. Tiểu Mộng, em quá quan trọng với anh. Ngày mai chính là đám cưới của chúng ta, em muốn làm cô dâu bỏ trốn sao?”

“Giản Dương, ngày mai là đám cưới sao? Không thể nào, em nhớ rõ ràng là còn một tuần nữa!” Tôi có chút mờ mịt, Giản Dương mang đến cho tôi cảm giác không chân thật.

Có chút như là đang nằm mơ, nhưng tôi khẳng định bây giờ không phải cảnh trong mơ.

Tất cả chúng tôi đều bước vào nơi U Đô chết tiệt, quốc gia của người chết.

Giản Dương ôm chặt lấy tôi, giọng nói mang theo vẻ tái nhợt yếu ớt: “Tiểu Mộng, em đã mất tích một tuần rồi, em có biết anh rất lo lắng cho em không?”

Tôi sợ ngây người, chúng tôi đã đi lang thang trong U Đô một tuần rồi? Tại sao tôi lại có cảm giác bản thân và mấy người Tống Tâm, ở nơi này ngây người nhiều lắm cũng chỉ mười mấy tiếng đồng hồ.

Vấn đề này có lẽ không cần phải hỏi ra, có lẽ thời gian trong âm phủ khác với thời gian trên dương gian, hoặc là nói việc chúng tôi đi bộ không có mục đích trong âm phủ, vốn đã phán đoán sai thời gian trôi qua.

Những hiểu biết của chúng tôi đối với thời gian, đều là lấy đồng hồ ở trên dương gian làm vật tham chiếu, đi tới âm phủ thứ này không nhất định vẫn còn hiệu quả.

“Tại sao anh lại xuất hiện ở trong này? Tại sao anh biết em đã tới âm phủ?” Tôi cảm thấy phía xung quanh lạnh lẽo và ẩm ướt, bên ngoài đều bị chặn lại dưới sự ôm ấp của Giản Dương, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác chống đối.


Tôi cố gắng đẩy anh ấy ra, để làn gió thổi bên trong phố Âm khiến cho toàn thân tôi run lên, cũng không muốn cho Giản Dương chạm thêm một chút nào.

Trong đầu tôi rất rối bời, giống như có rất nhiều sợi dây quấn lấy nhau, không tìm ra được manh mối nào. Có vẻ như bốn người chúng tôi đến đây là bởi vì con mèo mặt trăng mắt vàng bị đâm chết kia, nhưng con mèo này tới quá trùng hợp nó lại vừa vặn bị bánh xe của chúng tôi nghiền chết.

Tôi luôn cảm thấy con mèo này, dường như đã bị người nào đó thao túng.

Nhưng hiện tôi không thể tìm ra manh mối, rốt cuộc là ai muốn chúng tôi đi vào phố Âm?

Là Giản Dương sao?

Nhưng nếu anh ấy làm vậy, tại sao lại muốn cứu nhóm chúng tôi?

Những vấn đề này tôi đều không thể hiểu rõ ràng.

Giản Dương nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt tôi, lại gặp phải câu hỏi của tôi, trên mặt không khỏi toát lên vẻ bị tổn thương: “Tiểu Mộng, em không hề tin tưởng anh sao? Là do bởi vì trước kia, anh từng muốn làm bị thương… cái thai âm ở trong bụng của em, nên em không tin tưởng anh. Có đúng không? Em đã quên hết, những chuyện chúng ta cùng trải qua lúc trước kia rồi sao…”

Giản Dương nói rất đúng, tôi thật sự không còn tin tưởng anh ấy như trước kia nữa.


Chuyện ở buổi khai trương quán cà phê ở trong công viên Trường Nhạc, cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, không cách nào quên được. Nhưng tôi đã đồng ý gả cho anh ấy, tương lai chúng tôi sẽ sống chung với nhau, điều quan trọng nhất giữa vợ chồng đó chính là sự tin tưởng.

Nếu tôi đã đồng ý với anh ấy, thì tôi nên lựa chọn tin tưởng anh ấy.

Tôi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy, trong đầu đấu tranh tư tưởng, có một loại áy náy nói không nên lời, cúi đầu đi đến bên cạnh anh ấy, đầu nhẹ nhàng dựa vào ngực anh ấy: “Em… Tin tưởng anh Giản Dương, nhưng em muốn biết tình hình, anh có thể nói cho em biết được không?”

Cơ thể Giản Dương cứng ngắc, một lúc sau mới ôm lấy cơ thể của tôi, thâm tình nói: “Mộng Mộng, em thật sự tin tưởng anh sao? Anh thật sự rất yêu em, vì em anh thậm chí còn đi xin Tư Mã Thanh đến bảo vệ em.”

Trong lòng tôi kinh ngạc, có chút kỳ quái: “Anh đi xin Tư Mã Thanh đến bảo vệ em?”

Đến lúc này tôi mới biết được, chủ nhiệm của khoa của mình tên là Tư Mã Thanh, cô ta bảo vệ tôi cũng quá kỳ lạ. Vậy mà lại chiếm hữu thân thể của Cố Lan, rốt cuộc cô ra đã chiếm hữu thân thể đó bao lâu rồi, mở nó ra từ khi nào?





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.