Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 30: Cậu chủ, trung thu vui vẻ



Bạch Dương Vĩ cùng Tiểu Ái Nhi đón trung thu tại nhà chính với hai vị phụ huynh nhà họ Bạch, bọn họ quay quần bên nhau. Tiểu Ái Nhi hết một tiếng gọi bác trai, hai tiếng gọi bác gái, ba tiếng gọi tên Bạch Dương Vĩ khiến ba người càng lúc càng thích cô.

Bạch phu nhân cười đến không ngậm được miệng, còn nhanh chóng không ngừng hối thúc.

"Ái Nhi, con phải mau chóng kết hôn với Bạch Dương Vĩ. Càng phải nhớ kĩ nếu nó dám bắt nạt con thì nói với bác, bác trừng phạt nó ngay"

" Vâng ạ..."

Tiểu Ái Nhi cười ngọt ngào, sau đó còn nháy mắt tinh nghịch với Bạch Dương Vĩ. Hắn mỉm cười nhìn cô, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Tối trung thu, mỗi người đều quây quần bên gia đình ăn một bữa cơm. Bạch phu nhân từ buổi chiều đã phát bao lì xì cũng một hộp bánh trung thu cao cấp cho mỗi người làm,buổi tối còn thuê cả đội múa lân vào hẳn biệt thự để mọi người được thưởng thức.

Bạch Dương Vĩ cùng người nhà và bạn gái bên nhau trong buổi tối trung thu. Sở Hòa lại ở một mình trong căn nhà rộng lớn, vừa mở tivi lên xem múa lân vừa ăn thức ăn đã nấu sẵn buổi sáng.

Cậu không có gia đình, không có bạn thân, không có người quen. Mấy năm nay mỗi dịp lễ, cậu vẫn luôn cô đơn một mình. Nếu có Bạch Dương Vĩ ở bên cạnh, hắn sẽ đưa cậu đi chơi. Nhưng thời gian sau này hắn sinh sống tại nước ngoài, vị hôn thê cũng đã có thì lấy thời gian đâu để ý đến Sở Hòa nữa.

Sở Hòa ăn xong dĩa thịt, sau đó lại cẩn thận rửa bát. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cậu mang điện thoại và áo khoác đi ra ngoài.

Bên ngoài thật náo nhiệt, người có gia đình đi bên nhau, các cặp đôi ân ái hạnh phúc. Đèn lồng được treo trên những con đường lớn, tiếng trống nhộn nhịp vang lên. Sở Hòa lần đầu tiên tự một mình đi dạo phố, tuy cô đơn nhưng lại vô thức mỉm cười.

Cậu nhìn thấy một cửa tiệm, sau đó như bị quyến rũ mà bước vào bên trong. Sau nửa tiếng chật vật với nhân viên bán hàng, cậu mang một túi quà lớn ra. Lại vui vẻ chạy đến cửa hàng tiện lợi, mua cái bánh trung thu rẻ tiền và một que kem socola. Nhanh chóng đến bờ hồ, một lát sau bỗng dưng lại lấy điện thoại ra. Chụp lại que kem và chiếc bánh trung thu, cậu lặng lẽ đăng hình ảnh lên wechat của mình.

"Trung thu vui vẻ!"

------****-----

Mười một giờ tối.

Bạch Dương Vĩ đưa Tiểu Ái Nhi về nhà. Trên người cô nồng nặc mùi rượu. Hóa ra vừa nãy hai người phụ nữ trong lúc vui quá đã uống rượu cùng nhau. Bạch phu nhân được chồng cản lại nhưng đầu óc đã không cò minh mẫn nữa.

Tiểu Ái Nhi thì không cần bàn đến. Đã say đến bất tỉnh luôn rồi. Bạch Dương Vĩ lái xe vào, sau đó bế Tiểu Ái Nhi vào phòng.

Sở Hòa làm việc lâu năm, vừa nhìn dáng vẻ nhếch nhát cùng mùi rượu cũng đủ biết chuyện gì xảy ra. Cậu giúp hắn mở cửa phòng, giúp cô cởi giày. Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, để Bạch Dương Vĩ thay đồ cho Tiểu Ái Nhi.

Cậu đi xuống dưới bếp, nấu chút canh giải rượu cho Tiểu Ái Nhi. Vừa chuẩn bị nguyên liệu xong thì Bạch Dương Vĩ xuất hiện từ sau lưng lúc nào không hay.

" Sở Hòa, trung thu vui vẻ"

Sở Hòa giật mình quay người lại, chỉ thấy Bạch Dương Vĩ gãi đầu ngượng ngùng nói.

" Xin lỗi vì không thể đưa cậu đi chơi được... Đây...đây là bánh trung thu tôi đã hứa"

Sở Hòa nhìn túi bánh trong tay hắn, cậu vui vẻ đón lấy. Trong lòng như sắp nở hoa đến nơi vậy.

Thật may mắn vì hắn vẫn còn nhớ đến việc tặng bánh trung thu cho cậu. Thật may mắn vì hắn vẫn nhớ đến cậu.

Sở Hòa vui đến cười tít mắt, cậu ra hiệu hắn đợi mình một chút. Sau đó bỏ chạy trong sự khó hiểu của hắn, cậu chạy lên phòng lấy cái túi vừa mua ở ngoài tiệm lúc nãy ra sau đó tặng hắn.

Bạch Dương Vĩ khó hiểu nhìn Sở Hòa, Sở Hòa trao cho hắn chiếc túi kèm kí hiệu ngôn ngữ.

" Cậu chủ trung thu vui vẻ, đây là món quà em tặng cậu"

Bạch Dương Vĩ nhìn nhãn hiệu của chiếc túi, là một nhãn hiệu đá quý cao cấp. Một viên đá nhỏ ở đây cũng bằng ba tháng lương của Sở Hòa tích góp lại, hắn hoang mang mở ra.

Bên trong là hai chiếc vòng tay, dây đeo được làm từ hai sợi dây đan lại với nhau. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng chất liệu của sợi dây là chất liệu cao cấp. Điểm nhấn của hai chiếc vòng này là vòng đôi, ở giữa hai chiếc vòng có hình hai cái đầu lân nhỏ một màu vàng, một màu đỏ được làm từ đá quý.

Bạch Dương Vĩ sững người nhìn Sở Hòa, Sở Hòa lại ôn nhu mỉm cười với hắn.

Bên trong túi còn một lời nhắn nhủ, Bạch Dương Vĩ ở trước mặt Sở Hòa đọc thư.

"Cảm ơn cậu chủ những năm qua đã đối tốt với em. Em không có gì nhiều ngoài tấm lòng của mình, đây là hai chiếc vòng em muốn tặng cho cậu chủ và cô chủ nhân ngày trung thu. Chúc hai người mãi hạnh phúc!"

Bỗng nhiên cổ họng Bạch Dương Vĩ không hiểu sai lại thấy rất đáng. Hắn nhìn Sở Hòa đang vui vẻ ôm túi bánh trung thu mình tặng cho đến cười tít cả mắt.

Sở Hòa vẫn ngoan ngoãn đến độ khiến người khác đau lòng.

Cậu chỉ là một người làm, nhưng lại tặng chủ nhân của mình một món quà quý giá.

Còn hắn...hắn hứa sẽ tặng bánh trung thu cho cậu. Vậy mà cái bánh hắn tặng cho Sở Hòa chỉ là túi bánh cũ mà đối tác mà đối tác của ba mẹ tặng cho bọn họ từ hai ngày trước. Hắn chỉ tiện tay lấy về rồi đưa cho cậu.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn bây giờ lại không thấy vui nữa...

Đêm trung thu này, một người chỉ vì một túi bánh mà vui, người còn lại đến nụ cười cũng không thể cười nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.