Có Một Không Hai

Chương 7



Tôi đợi ở phòng chờ hồi lâu, cũng không thấy nhân viên bán vé đến gọi. Có đứa trẻ được người lớn dắt ngang qua, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn về chỗ tôi. Mỗi lần như thế đều bị tôi lạnh lùng trừng mắt lại. Một năm nay tôi đã quen phải sống một thân một mình, cho nên cực kỳ không thích chỗ đông người qua lại như thế này. Thầy giáo ngữ văn từng nói một câu rất hay, hoàn cảnh càng nổi bật, hiệu quả càng cực kỳ rõ ràng. Trong văn chương là như vậy, cuộc sống cũng như vậy.

Có một bác gái ngồi xuống bên cạnh tôi. Nhìn tôi một cái, nói: “Người bạn nhỏ, cha mẹ cháu đâu?”

Tôi nói: “Cháu một mình tới đây. Không có cha mẹ.”

“Ôi chao, tại sao lại một mình vậy?”

“.....”

Bác gái đó cẩn thận quan sát tôi: “Xem bộ dáng tức giận của cháu, sẽ không phải là tức cha mẹ nên bỏ đi đấy chứ?”

“.....”

Bác gái có chút tức giận: “Đứa nhỏ này thật là, dù tức giận cũng không được chạy loạn như vậy. Cháu không biết làm vậy cha mẹ cháu sẽ rất lo lắng hay sao? Nhà cháu ở đâu? Cháu bỏ đi lâu chưa? Nhanh về nhà đi, một đứa bé một mình chạy ra ngoài sẽ rất nguy hiểm có biết hay không? Vạn nhất bị lừa bán đi thì sao?”

Dien.dan.le.quy.don

“…..” Tôi nghiêm túc nói cho bà ta biết, “Cháu vốn là bị lừa bán tới đây. Cha mẹ cháu không phải ở thành phố T này. Cháu đến đây chính là muốn về nhà.”

Trong mắt bà ta tràn đầy sự không tin: “Có đứa trẻ nào bị lừa bán mà lại ăn mặc như cháu sao? Còn có tiền đi máy bay? Cháu không biết nói dối là một hành động không tốt sao? Hơn nữa, cháu không biết một đứa trẻ không thể đơn độc đi máy bay sao?”

Tôi nói: “Cháu có sổ hộ khẩu.”

“Dù có sổ hộ khẩu cũng không được. Cha mẹ cháu phải cho cháu điền vào tờ xin đi mới được, hơn nữa phải điền trước ít nhất ba ngày. Cháu có không?”

“… Thật sao?”

Bà ta nói: “Bác lừa cháu làm gì chứ?”

Tôi do dự một chút, một người đàn ông đang đứng sau lưng mở miệng cười: “Người bạn nhỏ này, bác có thể đảm bảo bác gái này không lừa cháu. Cháu đừng giận dỗi nữa, mau về nhà đi.”

“.....”

Tôi nghiêng đầu quay sang nhìn về phía bàn bán vé. Đúng lúc người bán vé cũng nhìn sang bên này, cười cười với tôi. Tôi chợt nhớ vừa rồi hình như cô ta có gọi một cuộc điện thoại, khẩu hình miệng nghĩ thế nào cũng giống như đang nói năm chữ “Cố Diễn Chi tiên sinh”, trong lòng đột nhiên cả kinh, chợt đứng lên.

Tôi xách hành lý đi, càng đi càng nhanh. Sau lưng là giọng nói lo lắng của người bán vé: “Người bạn nhỏ, em đi đâu vậy? Em không nên chạy lung tung, em đi đâu vậy? Mau trở lại!”

Tôi càng chạy càng nhanh, gấp đến độ muốn đem hành lý ném ra ngoài. Ý nghĩ này rốt cục khi chạy gần đến cửa đã được như ý nguyện, tôi chỉ cảm thấy một bên chân bị vấp, sau một khắc hành lý thật sự đã thoát khỏi tay tôi.

Tôi chỉ biết mở mắt trừng trừng ngã xuống trước mặt mọi người. Cảm thấy chật vật đến cực điểm. Nhưng lại không có biện pháp nào. Một năm nay tôi đã lĩnh hội cảm giác tương tự như vậy vô số lần, trước khi chết lại cảm nhận thêm một lần rõ nét như vậy, nhất thời tôi cảm thấy ông trời sao mà lại mất nhân từ như vậy. Chỉ biết chấp nhận chờ đợi cảm giác đau đớn khi ngã xuống. Nhưng trong nháy mắt tôi lại cảm thấy thân thể bị giữ lại, có hai tay đang giữ cánh tay tôi, vững vàng đón tôi trước khi tôi có thể bị sưng hết mặt mày.

Bên tai có một tiếng kêu đau đớn. Ngay sau đó tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Em muốn đi đâu?”

Đột nhiên tôi cứng nhắc.

Nửa người trên bị người đối diện vững vàng khóa trong ngực. Giãy dụa một lúc, không thể thành công. Giãy dụa lần nữa, vẫn là thất bại. Tôi liền hung hăng nhéo bên trong cánh tay anh một cái, thừa dịp cánh tay Cố Diễn Chi buông lỏng, lập tức bò dậy lùi về sau hai bước lớn.

Sống lưng tôi thẳng đứng, quai hàm giương lên ngạo nghễ nhìn anh.

Trên người anh chỉ mặc chiếc áo như vừa nãy, nhìn tôi một lát, từ từ đứng lên. Thân hình anh đủ cao để ngăn trở tất cả ánh sáng trước mặt tôi. Tôi không thể không ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh. Ánh mắt tôi và Cố Diễn Chi cứ giằng co như vậy.

Một lúc lâu sau, rốt cục anh vẫn phải mở miệng trước, giọng nói bình ổn: “Em chạy đến sân bay, là muốn đi đâu?”

“Trở về.”

“Trở về nơi nào?”

Tôi nói: “Trở về núi, nhà của tôi.”

Anh nói: “Nơi này cũng là nhà của em.”

Khóe miệng tôi giật giật. Nhưng không nói gì.

Cố Diễn Chi bước lên phía trước một bước, tôi lập tức ra dấu tay cảnh cáo anh: “Anh không được qua đây.”

Vậy mà anh ngoảnh mặt làm ngơ, lại từng bước đi về phía trước, nhàn nhạt nhìn tôi: “Sau đó thì như thế nào?”

“…..” Tôi từng bước lùi về phía sau. Đứng trong ánh sáng, mắt Cố Diễn Chi đen như mực, lông mi rất đậm, dáng người thon dài. Tôi không biết phải làm sao đột nhiên có chút muốn khóc, cổ họng kịch liệt run lên một cái, lúc mở miệng giọng nói có chút run, “... Tôi không thích nơi này.”

Anh nhẹ giọng hỏi: “Không thích cái gì ở nơi này?”

“Cái gì cũng không thích.”

“Tại sao?”

Tôi bật thốt lên: “Sao anh cứ hỏi nhiều tại sao như vậy hả? Tôi cũng có nhiều câu hỏi tại sao lắm, anh thấy tôi có bao giờ hỏi anh không? Có phải anh cũng không muốn có người gây sự với anh như vậy không, anh có biết hay không là mình rất đáng ghét!”

Khuôn mặt anh bất động: “Tôi đáng ghét? Tôi đáng ghét chỗ nào?”

“…..”

“Bởi vì vừa rồi trên sân tennis tôi nói tới chuyện kèm học tại nhà sao? Mấy ngày trước tôi tìm chủ nhiệm lớp em, cô ấy nói em trên lớp không phát biểu, có lúc còn ngủ gật. Môn thể dục cũng không sôi nổi, cả người buồn buồn, cũng ít giao tiếp với bạn cùng lớp. Nhưng rõ ràng tôi nhớ là, thời điểm một năm trước tôi mang em đến đây, em không như vậy. Oản Oản.” Lần nữa anh ngồi xổm trước mặt tôi, cầm cổ tay tôi, cùng tôi nhìn thẳng, “Khi đó em kiêu ngạo như vậy, dũng cảm tiến tới, thần vô cùng tốt. Em nói cho tôi biết, đây là tại sao?”

“.....”

Giọng nói của anh trầm trầm: “Đỗ Oản, trả lời vấn đề của tôi.”

Ddlqd

Rốt cục tôi ngẩng đầu lên: “Anh muốn tôi trả lời thế nào đây? Anh nói không sai, quả thật tôi cần xin dạy kèm ở nhà, bởi vì căn bản tôi nghe không hiểu giáo trình trên lớp. Tôi cũng rất cố gắng, nhưng là thành tích của tôi vẫn không tốt. Tôi nói như vậy, anh hài lòng chưa?”

“.....”

“Nhưng khi tôi nói với Đỗ Trình Sâm xin người tới kèm tôi tại nhà, anh biết nhà họ Đỗ ngây ngô thành dạng gì không? Anh nói thì đơn giản như thế, nhưng Đỗ Trình Sâm sao có thể nhờ người đến kèm tôi chứ, tôi ở nhà họ Đỗ ăn bánh quy một năm đấy anh có biết không? Tôi ở nhà họ Đỗ chỉ là một người lạ anh có biết không? Thật ra căn bản anh không nên đưa tôi tới nơi này. Đỗ Trình Sâm không hoan nghênh tôi, tôi cũng không thích anh ta. Trường học nơi này tôi cũng không muốn đi. Lời anh nói sau này tôi sẽ sống tốt ở thành phố T, một chút tôi cũng không cảm nhận được.”

“.....”

“Ở nơi này tôi chính là một gánh nặng. Gánh nặng, anh hiểu hai chữ này nghĩa là gì không? Thật ra tôi trở về núi, đối với người nào cũng tốt. Tôi cao hứng, mọi người đều nhẹ nhõm. Tôi chỉ muốn trở lại sơn khu, yên lặng không bị ai quấy rầy, không được sao? Nơi này là địa bàn của bọn anh, không phải địa bàn của tôi. Tôi ở chỗ này không hợp. Cảm giác không hợp nhau, anh từng cảm nhận qua sao? Nó tuyệt không dễ chịu. Hiện tại tôi cũng rất nhanh sẽ chết, anh không thể để tôi đi được sao?”

Tôi rống một hơi đến cuối cùng. Uất ức một năm qua tích lại cuối cùng cũng không nhịn được, phát tiết ra. Rống xong mới phát giác trên mặt lạnh lạnh. Đưa tay lên chạm vào, từng giọt từng giọt nước mắt rơi lên lòng bàn tay.

Sửng sốt một lúc, lập tức nghiêng đầu.

Tôi rất muốn ngừng những giọt nước mắt lại, nhưng căn bản nó không nghe theo lệnh tôi, ngược lại rơi càng thêm lợi hại. Trước mặt còn có Cố Diễn Chi không tiếng động đứng nhìn tôi. Tôi luống cuống tay chân lau nước mắt, cảm thấy vừa giận vừa thương tâm lại chật vật. Giọt nước lách cách lách cách rơi trên mặt đất, rất nhanh sẽ tích được một thác nước nhỏ. Tôi cảm thấy ánh mắt của Cố Diễn Chi lúc này đặc biệt chướng mắt, rốt cục không nhịn được nữa rống lên: “Người ta khóc thì có gì hay mà nhìn, anh có thể đừng nhìn hay không! Anh là người như thế nào vậy!”

Sau khi rống xong sau lưng đột nhiên bị người ta đẩy một cái, thân thể liền không thể khống chế ngã về phía trước một bước.

Một giây kế tiếp tôi bị anh dịu dàng ôm vào trong ngực.

Sau lưng bị người ta vỗ nhẹ có quy luật, giọng nói của Cố Diễn Chi đột nhiên dịu dàng: “Đỗ Trình Sâm đối với em không tốt, tại sao không nói sớm với tôi?”

Tôi hung tợn nói: “Anh cho rằng nói với anh thì có gì tốt! Anh cùng anh ta người tám lạng, kẻ nửa cân!” Không ngừng giãy giụa hòng thoát ra ngoài, “Anh buông tôi ra!”

Cố Diễn Chi cười một tiếng, một giây kế tiếp tôi cảm thấy thân thể nhẹ đi, cả người bị ôm ngang lên.

Tay ôm lưng và chân tôi chặt mà có lực, tôi trơ mắt nhìn rương hành lý bị người ta nhặt lên, mà tôi chân không chạm đất đi ra khỏi sân bay, hướng tới ngày càng gần một chiếc xe màu đen. Tôi không để ý cái liếc mắt của mọi người, giãy giụa càng thêm lợi hại: “Anh muốn làm gì? Anh dẫn tôi đi đâu vậy? Tôi mới không trở về với anh! Anh để tôi xuống! Anh để tôi xuống!”

Cố Diễn Chi nhẹ nhàng nói: “Cái này không phải do em quyết định.”

Tôi gấp gáp nói: “Tôi sắp chết, anh vẫn không thể để tôi đi sao? Tôi mới không cần trở về nhà họ Đỗ! Cố Diễn Chi, anh dám không thả tôi xuống!”

“Dĩ nhiên không đến nhà họ Đỗ. Em theo tôi đến nhà họ Cố.” Anh ôm tôi cúi người, nhảy vào trong xe, sau đó cúi đầu nhìn tôi một cái, “Em nói mình sắp chết là có ý gì?”

“Tôi vốn là sắp chết,” tôi lau lau nước mắt, “Phía dưới tôi chảy rất nhiều máu, bụng đau vô cùng. Tôi biết đây là dấu hiệu ung thư, không phải là u. Dù sao đây cũng là bệnh nan y. Tôi muốn trở về núi. Tôi muốn được mai táng cạnh cha, tôi không muốn trở về với anh.”

Càng nói về sau càng cảm thấy cuộc đời vô thường, rốt cục gào khóc to lên. Đôi mắt mông lung đẫm lệ mờ ảo nhìn thấy khóe mắt Cố Diễn Chi nhảy nhảy, sau một lúc lâu, anh nói: “… Lần đầu xuất hiện kinh nguyệt?”

“Cái gì mà kinh nguyệt? Tôi sắp chết, anh nói gì dễ hiểu hơn đi được không?”

Anh giơ tay lên vuốt vuốt trán, nói: “Em sẽ không chết. Em tốt lắm, chỉ là đã tới kinh nguyệt. Có kinh lần đầu chính là lần đầu kinh nguyệt, là dấu hiệu quan trọng của cô gái thời kỳ trưởng thành. Trong khoảng thời gian này không nên động vào đồ lạnh, cũng không được ăn thức ăn cay cũng không thể vận động kịch liệt. Lão Hồ, lát nữa dừng ở siêu thị trước mặt một chút, mua ít đồ.”

Tôi nói: “Kinh nguyệt là cái gì?”

“…..” Anh nhìn tôi, một lúc sau nói, “Kinh nguyệt là hiện tượng tử cung bên trong ra máu hàng tháng.”

“Tử cung là cái gì?” Tôi lại hỏi, “Anh có không?”

Diễn.đàn.lê.quyy.đonn

Anh từ trên cao nhìn xuống tôi: “Không phải em nói chưa bao giờ hỏi tại sao sao?”

“Nhưng cái này là hỏi cái gì, không phải tại sao! Anh chưa trả lời vấn đề của tôi, đến tột cùng tử cung là cái gì? Anh có hay không?”

“Tôi từng nói đây là dấu hiệu của cô gái thời kỳ trưởng thành.”

“Như vậy là bé trai không có? Còn anh?”

Anh khoát tay, đem tôi ấn vào trong ngực. Nhất thời trước mắt một màu đen nhánh, chỉ nghe được giọng nói dễ nghe của anh: “Em đã mệt mỏi rồi, còn một lúc nữa mới về đến nhà, em ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.”

Tôi giùng giằng nói: “Tôi còn không thấy mệt...”

Cố Diễn Chi khẳng định nói: “Em mệt mỏi.”

“.....”

Tôi còn muốn lên tiếng, có lòng bàn tay đã nhẹ nhàng che mắt tôi, ngăn trở tất cả ánh sáng ngoài cửa xe. Tôi bị Cố Diễn Chi ôm vào trong ngực, vỗ lưng có quy luật. Lấy cánh tay anh làm gối. Được ôm trong ngực như vậy cũng rất thoải mái, ý nghĩ bị rơi vào tay giặc nhanh chóng chiếm thế thượng phong, hơi thở mỏng manh lẩm bẩm: “Thật sự tôi không mệt…”

Trong bóng tối trên trán được một vật mềm ấm nhẹ nhàng đụng vào, giống như chuồn chuồn lướt nước. Qua hồi lâu tôi mới ý thức được đó là một nụ hôn. Giọng nói dịu dàng đến cực điểm vang lên bên tai, mang theo một chút dụ dỗ: “Oản Oản ngoan, ngủ một giấc, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.