Nói ăn nhưng Thiên Vũ không hề động đũa chút nào, cùng lắm chỉ gắp vài
miếng rau rồi nhìn Thanh Thanh. Mà Thanh Thanh thấy vậy vô cùng tò mò.
Nếu là Nhuận Dương nhất định sẽ ăn rất khỏe. Thậm chí còn đòi cô nấu
thêm nữa kìa! Chẳng lẽ tay nghề của cô chỉ hợp với miệng Nhuận Dương?
”Cậu không ăn sao?” Cô cuối cùng cũng không chịu nổi tò mò mà lên tiếng hỏi.
”Ngốc! Tôi ăn rồi! Chỉ muốn cho cậu một bữa tử tế thôi.” Thiên Vũ chống cằm nhìn Thanh Thanh cợt nhả nói.
Thanh Thanh thấy vậy cũng không nói tiếp, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn của
mình. Cậu ta vẫn luôn bắt nạt cô. Nhưng cậu ta cũng luôn quan tâm cô. Là người duy nhất sau bố mẹ quan tâm cô như vậy. Ít nhất đó là chuyện của
hơn mười năm trước.
Bữa cơm trôi qua, cậu ta liền nhắc nhở Thanh Thanh ngồi nghỉ rồi đi ngủ
sớm, lại kêu cô mai nhất định phải đi học. Còn nói mai sẽ đến lôi cô đi. Còn đòi cô ngoắc tay đóng dấu. Thực không khác trước kia là mấy. Thanh
Thanh thấy Thiên Vũ như vậy cũng mỉm cười, gật đầu đồng thuận.
Cuối cùng, anh vẫn không trở lại. Cuối cùng, cô cũng phải học cách sống không có Nhuận Dương...
Sẽ ổn cả thôi! Sẽ ổn cả thôi!
.
Hôm sau là một ngày nắng đẹp. Thanh Thanh khẽ chạm tay vào rèm cửa,
nhưng cuối cùng lại không có mở ra. Ánh mắt cứ dán sát lên phía đầu chốt của rèm mà mông lung suy nghĩ. Lần đầu tiên, là Nhuận Dương giúp cô làm cái rèm này, vì sợ cô bị nóng vì nắng hắt vào.
Nhưng cuộc sống thì phải cháy cùng ánh nắng, cháy cùng nhiệt huyết, có phải hay không? Cô từng nghe mọi người nói như vậy.
”Tinh tinh.”
Chuông cửa vang lên rồi Thiên Vũ chẳng cần cô mở lập tức đi vào. Thấy
rèm cửa khép kín cậu ta liền nhíu mày khó chịu: “Cậu định biến nhà mình
thành nhà tù sao? Mở rèm ra hộ cái. Ngột ngạt chết đi được.”
Thanh Thanh thấy bộ đồ quần bò áo phông của Thiên Vũ giống hệt hôm qua liền thắc mắc: “”Cậu không tắm sao?”
Mà Thiên Vũ nghe thấy liền trừng mắt lên đe doạ: “Tôi mua đồ theo lố, mặc dần. Cậu còn gì muốn hỏi nữa?”
”Thực không có mắt thẩm mỹ” Thanh Thanh liền cười phán xét vẻ trẻ con của Thiên Vũ.
Cô đột ngột phát hiện, từ khi Thiên Vũ đến, cô cũng cười rất nhiều...
Hôm nay Thanh Thanh bắt đầu phải viết báo cáo sinh học. Cô lại ra vườn
trường mò mẫm. Cây hoa Thanh Thanh trồng, không biết đến giai đoạn nào
rồi.
Thấy vẻ miệt mài của Thanh Thanh, Thiên Vũ cười toe tiến lại gần: “Cái này là gì thế?”
Bước đầu thành công, Thanh Thanh đã quay lại nhịp sống rồi!
Thanh Thanh vẫn chăm chú nhìn nụ còn chưa thấy rõ màu sắc mà trả lời: “Cây hoa lan. Tôi phải làm thí nghiệm biến đổi nó”
”Biến đổi thế nào?”
”Cho nó ra hoa màu khác”
”Ồ. Hay thật!”
”Nó chỉ là thí nghiệm thôi, vẫn chưa thấy kết quả” Thanh Thanh cuối cùng cũng rời mắt khỏi mấy cây hoa mà quay sang trả lời Thiên Vũ. Ít nhất hy vọng mấy cây này có một cây thành công!
Hai người bọn họ nói cười trong trường một lúc. Bạn bè cô lại dành cho
Thanh Thanh một ánh mắt khó hiểu khiến cô có chút bực. Việc cô có bạn
khó chấp nhận vậy sao? Mà thấy Thiên Vũ có vẻ rảnh rỗi theo cô suốt ngày khiến Thanh Thanh không khỏi kỳ lạ.
”Cậu không bận rộn gì sao?”
”Tôi đang trong kỳ nghỉ.”
”Kỳ nghỉ?” Giờ mới tháng mười, cũng không lạnh, là kỳ nghỉ gì chứ.
”Tôi học tốt mà.” Thấy Thanh Thanh nghi ngờ, Thiên Vũ lại bổ sung.
Phải rồi, cậu ta lực học rất tốt, ngay từ nhỏ đã rất tốt. Thanh Thanh
cũng không băn khoăn nữa mà hướng ra cổng trường bước đi. Hôm nay trời
rất đẹp. Không biết mấy hôm trước trời thế nào...
Khi cô đang định đi về nhà thì Thiên Vũ lại hồn nhiên cản cô lại: “Cậu lại định về nhà sao?”
Thanh Thanh khó hiểu nhìn cậu ta: “Không thì đi đâu bây giờ.”
Trước đây cũng vậy, ngoài việc ở nhà, đến trường, thỉnh thoảng đi ra
ngoài cùng Nhuận Dương, Thanh Thanh gần như không có đi đâu khác. Mà giờ Nhuận Dương không còn bên cô nữa, nên ngoài ngôi nhà nhỏ kia, Thanh
Thanh cũng chẳng biết mình nên đi đâu.
Nghĩ đến Nhuận Dương, gương mặt Thanh Thanh lại thoáng buồn. Cuối cùng, cô vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại thành ra thế này.
Nhận ra sự thay đổi trong nét mặt Thanh Thanh, Thiên Vũ lại có chút không vui, ẩn ẩn vai cô: “Thanh Thanh, tôi muốn đi chơi.”
Thanh Thanh nghe được câu này liền bất ngờ quay sang nhìn Thiên Vũ. Đầu
cô lại quay chậm những ký ức trước kia, cậu ta vẫn luôn như vậy. Vẫn
luôn thích rủ cô ra ngoài chơi.
Có lần hai bọn họ đi chơi đu quay ở trường mãi muộn không về khiến bố mẹ lo lắng vô cùng. Thiên Vũ vô cùng tinh nghịch nói: “Sợ gì chứ! Cứ chơi
đi.”
Mà ngày hôm đó, Thanh Thanh liền nghe tiếng kêu ai oán của cậu ta ở nhà bên, có vẻ như Thiên Vũ lại bị mẹ đánh đòn rồi!
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ đều đã lớn tuổi, Thiên Vũ vẫn còn giữ nguyên tính trẻ con trước đây...
Thanh Thanh bị Thiên Vũ làm phiền, cuối cùng cũng chịu hứa tối sẽ đưa
cậu ta đến khu vui chơi. Dù sao mấy chỗ như vậy buổi sáng cũng không có
gì hay ho.
Mặc dù vẫn có chút không đành lòng nhưng Thiên Vũ vẫn đành theo Thanh Thanh về nhà chuẩn bị ăn trực bữa trưa.
Còn với Thanh Thanh, có thêm một người ăn cùng cũng không phải là xấu
nên cô cũng không có ý định đuổi khách. Chỉ là vừa về đến nhà, Thanh
Thanh lại lao vào công việc dọn dẹp khiến Thiên Vũ không khỏi chán nản.
Thanh Thanh tại sao lại thích mấy việc này như thế? Nhìn xem, trong nhà cô ấy có còn hạt bụi nào đâu chứ!
Giá sách xếp ngăn nắp gọn gàng, thậm chí cô còn để riêng các quyển màu
sắc khác nhau nữa. Mọi thứ trong ngôi nhà này đều đạt đến sự hoàn hảo
nhất của nó. Thực sự không hiểu một ngày Thanh Thanh dùng bao nhiêu thời gian cho mấy công việc nhạt nhẽo này?