Năm đó, hắn là đệ tử duy nhất của Thiên Âm Đại Tiên, tư chất thông minh, vượt trội hơn người, thế nên vô cùng tự mãn. Nhưng Thiên Âm Đại Tiên yêu thích tĩnh lặng. Y sống trong một khu vườn tách biệt ở Thần Tiên Đảo, vì vậy hắn cũng không có nhiều cơ hội chạy loạn, quậy phá khắp nơi làm mất mặt y. Năm hắn bảy tuổi, Thiên Âm dẫn về một thiếu niên, nói là học trò khác của y. Huyền Vũ năm đó 10 tuổi. Y ngoài vẻ mặt non nớt của trẻ con thì không khác hiện giờ là mấy. Y vẫn luôn xinh đẹp. Như một ánh trăng thanh khiết lặng lẽ tỏa sáng giữa bầu trời đêm. Mà ngươi chính là những vì sao kia, chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn từ xa, khao khát từng chút nhiệt lượng ấm áp. Y mang một loại xinh đẹp khiến ngươi phải ngỡ ngàng, tự nguyện thuần phục, tôn kính. Y không thích người cũng rất ít nói. Luôn tự phóng ra một loại khí lạnh khiến người không giám gần. Hắn vừa thích y, lại chán ghét y. Y làm khuấy động cuộc sống nhạt nhẽo của hắn, y xâm chiếm tất cả suy nghĩ hắn, y đá đổ sự tự phụ và kiêu ngạo của hắn. Thiên Âm đại tiên nhờ hắn giúp đỡ y. Hắn rất chăm chỉ nhận lấy trách nhiệm. Hắn hay tới nói chuyện với y, thế mà y một lời cũng không thèm đáp lại, cứ ngồi ru rú trong thư các. Hắn vô cùng tức giận, liền bỏ mặc y. Có lần hắn hỏi Thiên Âm đại tiên.
"Lam Bích, tại sao y lại không nói chuyện với ta?"
"Có lẽ y ngại."
"Tại sao phải ngại, ta cũng đâu ăn thịt y. Người xem, y dễ nhìn như vậy, cười lên có phải đẹp hơn không? Tại sao y lại không cười? Cũng không chịu nói chuyện với ai cả."
"Tiểu Hạ, y sống không dễ dàng. Nên đệ phải..."
"Ưm."
Lam An khẽ xoay người. Nguyệt Hạ vội kiểm tra vết thương cho Lam An, đắp kín chăn rồi ra ngoài. Nghĩ về quá khứ khiến hắn không thoải mái. Nguyệt Hạ tựa người vào lan can, hít thở không khí trong lành. Trời về đêm lành lạnh, mang theo mùi thơm thoảng thoảng của mai. Xa xa là tiếng cười đùa xáo trộn với âm thanh rả rích của côn trùng. Hắn nhắm mắt lại, tận hưởng khoảng khắc tĩnh lặng. Hắn nghĩ bâng quơ, nơi đây cũng tốt lắm. Một thôn trấn gần chủ thành, không quá ồn ào, cũng không quá yên tĩnh. Hắn nghĩ đến đó, tự bật cười nghĩ về sau này. Sau khi lấy lại cơ thể rồi, hắn nên làm gì nhĩ. Đi du ngoạn khắp nơi cùng Lam An, hay cũng có thể cùng Lam An dựng một căn nhà nhỏ ở đây. Chế tạo mấy loại phong ấn phù trú linh tinh sống qua ngày. Để xem Lam An có thể làm gì nhỉ. Cậu ngốc nghếch như vậy, thôi cứ ngồi không để hắn nuôi là được rồi. LAm An gầy quá, phải để cậu ăn nhiều hơn mới được...
"Bạch Đế, năm nay ngài không đốt tiền vàng sao?"
Hắn nghe giọng của Thanh Tâm. Tự thấy mình nghe lén chuyện người khác không tốt, hắn toan đứng dậy bỏ đi. Nào ngờ giọng Huyền Vũ vang lên, khiến hắn phải dừng lại. Giọng y rất nhẹ, hắn biết, y say rồi.
"Không cần đốt nữa. Hắn trở về rồi."
Nguyệt Hạ cứ đứng yên tại chỗ, cứ như hắn muốn nghe y nói thêm điều gì đó. Huyền Vũ nhanh chóng phát hiện ra hắn, ngước mắt lên. Đôi mắt mông lung, như một chum rượu thơm phức, chỉ nhìn thôi cũng say lòng người. Không biết gió từ đâu thổi tới, cuốn theo vài cánh hoa mai, quyến luyến quấn lấy tóc y. Tạo nên một bức tranh thủy mặc chốn tiên cảnh. Huyền Vũ dịu dàng cười nhìn hắn, giọng khẽ ngâm."Ngươi về rồi."
"Ngươi say rồi." Hắn nói.
Huyền Vũ bật cười. Y cười rất đẹp. Đôi môi nhạt màu khẽ nhếch, như nét bút uyển chuyển, lượn trên giấy Tuyên Thành, lại như một đóa Tuyết Liên rực rở, nở rộ trong trời đông, lại như sương buổi sớm, từng giọt từng giọt trong vắt, rơi vào lòng ngươi. Nụ cười của y làm hắn nhớ về nhiều năm trước, thiếu niên lạnh lùng tựa vào lòng hắn ngây ngô nói, "Ta không say."
"Ta không say."
Giọng y bình thường rất lạnh, như con người của y vậy, duy ngã độc tôn, không ai có thể tới gần. Chỉ khi say, âm thanh ấy mới co thể tan ra thành dòng nước ngọt, chảy vào lòng ngươi. Nguyệt Hạ cảm thấy dương như y không say mà là hắn say rồi. Hắn vì sao, lại rung động trước câu nói ấy.
Huyền Vũ mờ mịt nhìn hắn, đôi mắt mờ mịt dần trở nên ưu thương. Y vội nâng tay, che đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống.
"Nguyệt Hạ, năm đó ta có đi cứu ngươi."
Như sợ hắn không tin, y vôi vàng lặp lại.
"Ta chắc chắn có đi cứu ngươi. Thế nhưng..."
Giọng y không kìm được run lên, nức nở.
"Thế nhưng... khi ta tới đó... bọn họ nói... ngươi chết rồi... thân xác bị cắt ra từng khúc. Ta... ta không cứu được ngươi."
Nguyệt Hạ nghe y kể lại, lòng khó chịu vô cùng. Tuyệt cảnh năm đó, là thứ hắn vô cùng căm ghét, không hề muốn nhớ lại.
"Nguyệt Hạ, năm nào ta cũng đốt tiền vàng cho người, làm lễ Chiêu Hồn gọi ngươi, thế nhưng ngươi một lần cũng không đáp lại. Ta nghĩ, có phải vì ngươi ghét ta nên không muốn quay về. Nhưng cuối cùng, ngươi cũng về rồi."
Huyền Vũ buông tay, khẩn thiết nhìn hắn. Y chậm rãi mỉm cười, hắn bị sự thành tâm của y làm cho rung động, bất giác cũng cười đáp lại.
"Ta về rồi."
Huyền Vũ như giải tỏa hết sự khó chịu trong lòng, y chào hắn, sau đó mệt mỏi đi vào phòng. Hắn chỉ định ra hóng gió giải khuây, cuối cùng lại mang một bụng phiền muộn về phòng. Lam An từ bao giờ đã tỉnh, đang nằm nhìn trần nhà.
"Nghĩ gì vậy? Đói không?"
Hắn đi tới, thuận tay xoa cái bụng lép xẹp của Lam An, bởi vì tránh chạm vào vết thương nên hắn không để cậu mặc áo. Lam An nhìn hắn.
"Ta hơi mệt, không đói. Quỷ vương, ngài đói sao."
"Tử thi không biết đói, ngốc. Ngươi mệt thì ngủ thêm đi." Nói xong, hắn lẳn lặn đi tới bên bàn, cầm lấy cây bút. Lam An cùng dời mắt nhìn theo.
"Nhìn gì? Cảm thấy ta rất ngầu, rất soái phải không?"
Lam An rất nghiêm túc lắc đầu, làm hắn chỉ muốn đánh mông cậu vài cái.
"Quỷ vương, lúc đánh nhau, ngài không bị rớt miếng thịt nào chứ?"
Nói mới nhớ, sau khi trở về, hắn chỉ lo vết thương của LAm An mà quên mất vết thương trên cơ thể mình. LAm An khều áo hắn."Quỷ vương, để ta kiểm tra vết thương cho ngài đi."
Nguyệt Hạ cởi áo ra, quả nhiên, trên da có vài vết rách. Lam An vội lấy kim chỉ ra, khâu lại. Tới khi khâu xong một đường, cậu cúi xuống cắn chỉ, thì có tiếng chạy rầm rầm trên hành lang. Cậu nghe tiếng Thanh Tâm la lên.
"Thi Trúc công tử, đợi đã."
Sau đó cửa bị phá ra. Thi Trúc lao vào, định nói gì đó, sau khi nhìn thấy bọn họ. Hai người đều không mặt áo quấn lấy nhau thì hoảng sợ hét lên, rồi bỏ chạy. Lúc này thì Kỳ Thiên với Thanh Tâm mới chạy tới, theo sau là Thanh Nhã. Thanh Tâm cùng Kỳ Thiên thì bình tĩnh hơn một chút, còn rất quan tâm che mắt Thanh Nhã lại. Thanh Tâm áy náy nói.
"Xin lỗi, chúng ta thất lễ rồi."
Rồi cậu vội vàng đóng cửa cho bọn họ, sau đó chạy đi. Nguyệt Hạ than.
"Bọn trẻ ngày nay thật không phép tắc."
Lam An cười hì hì, không để tâm tiếp tục khâu cho Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ cũng không để cậu nhọc công nhiều, một lát sau hắn đặt cậu nằm xuống, sau đó nói.
"Để ta thi trú lên người ngươi. Đợt trước gấp gáp, khí của ta không thể bảo vệ ngươi. Lần này để ta vẽ trú lên thì an toàn hơn trước."
Lam An ngoan ngoãn nằm yên. chăm chú nhìn cây bút trong tay hắn.
"Thấy thích không?"
Lam An bất giác gật đầu. Câu bút này rất đẹp, được đúc bằng thủy tinh trong suốt, bên trong có một làn khói đen cuộn cuồn chảy, như nhét mực mịn màng.
"Không cần thích thứ này, xong chuyện ở đây, ta mang ngươi đi lấy thứ khác tốt hơn."
LAm An ngoan ngoãn gật đầu. Hắn thích thú xoa đầu cậu. Cậu lúc nào cũng vâng lời như thế.
"Biết tại sao ta có thứ này không."
Nguyệt Hạ nâng tay, bắt đầu vừa vẽ trú, vừa kể chuyện.
"Ngươi từng nghe ta khiêu chiến tứ đại gia tộc?"
Lam An có biết chuyện này. Đây là một trong những truyền kì vô cùng nổi tiếng về Quỷ Vương.
"Năm đó, ngươi có biết mọi người gọi ta là gì không?"
"Ngạo mạn, ngông cuồng." Lam An thật thà đáp.
Hắn ném bút, đánh thật mạnh vào mông cậu.
"Gọi là tuyệt đỉnh vô song."
Lam An không hiểu sao thành thật trả lời mà cũng bị đánh, thút thít xoa cái mông đau, sau đó nghe Nguyệt Hạ nói tiếp.
"Cây bút này ta có được khi tới Bách Thảo Trang. Lúc đó Bách Thảo Trang cũng chưa lớn mạnh như vậy, đóng chiếm một phương. Huyền Vũ cũng chưa được gọi là Bạch Đế. Ở một dòng sông gần Mộng Thành, có một con thủy quái. Con Thủy Quái vốn dĩ là một dòng nước xoáy. Nó ở đó rất lâu, cứ canh người nào bất cẩn đi thuyền đêm thì cắn nuốt. Lúc đầu mọi người không để ý, cho tới một ngày, nó nuốt chửng cả hơn mười con thuyền lớn. Người chết rất nhiều. Mọi người muốn tiêu diệt thủy quái, nhưng thủy quái rất ma mãnh, nó hòa làm một với con sông, bắt thế nào cũng không được. Đợt khiêu chiến năm đó, Huyền Vũ ra đề là bắt Thủy Quái.""Ngài làm sao mà bắt được nó?"
Lam An bị hắn làm cho tò mò, sốt ruột hỏi.
"Ngay khi mọi người còn đang thảo luận làm thế nào, ta liền cắt máu, dụ nó hiện ra. Thủy Quái rất ranh mãnh, tất nhiên sẽ không xuất hiện lúc nhiều người. Vì vậy ta một mình dụ nó, chạy tới một cái hồ cạn, sau đó phóng trú, đóng băng cả cái hồ lại."
Lam An sùng bái nhìn hắn, ánh mắt đó làm hắn vô cùng hưởng thụ.
"Lúc ta về nói kết quả, bọn đệ tử Bách Thảo Trang không phục. Bọn chúng nói ta tự ý hành động, không công bằng."
Lam An khó chịu thay hắn, cau mày.
"Làm vậy sao được, đó là công sức của ngài."
"Ừ, sau đó Huyền Vũ phán ta thắng. Phần thưởng năm đó là Tuyệt Họa, chấm một đường bút liền có thể vẽ ra một kiệt tác." Nói tới đây, hắn hỏi Lam An.
"Ngươi có biết em trai của Bạch Đế."
"Là Thanh Long đạo sĩ?"
"Đúng vậy, hắn trước ngàn người, bẻ gãy bút. Nói vật bổn phái, không thể đưa cho kẻ ngoại lai."
"Sao y có thể làm vậy." Lam An phồng má, giọng tức giận.
"Ngoan, không sao." Hắn dỗ cậu, hài lòng kể tiếp. "Huyền Vũ trừng phạt y trước mặt ngàn người thay ta, cấm túc y, bắt y ăn năn sám hối."
"Cây bút này, là sau này Huyền Vũ làm lại cho ta."
Lam An lại nhìn cây bút thêm vài lần. Hắn xoa đầu cậu.
"Không cần hâm mộ. Ta có thứ khác tốt hơn ngàn lần cho ngươi."
Hăn vừa vẽ trú, vừa trò chuyện với Lam An. Không hiểu sao, hắn muốn nói hết ra chuyện trước kia cho cậu. Cứ như muốn cùng cậu một lần nữa trải qua tuổi trẻ ngông cuồng với hắn. Nếu là vậy, có lẽ Lam An sẽ là một vị sư đệ đáng yêu, một cái đuôi nhỏ cứ chạy theo mặc hắn sai bảo. Cậu sẽ vì hắn mà bất bình, sẽ bì hắn mà lo lắng. Nếu có cậu, hắn có lẽ cũng sẽ không phải chết đi một mình như thế. Nguyệt Hạ lặng lẽ chấm đường nét cuối cùng. Thời gian thi trú quả rất dài. Lam An lại một lần nữa ngủ say. Hắn lẳng lặng nhìn thiếu niên say giấc không hề phòng bị hắn. Tại sao thứ cảm giác kì dị này cứ dấy lên trong lòng. Hắn muốn cùng cậu không những trải qua tuổi trẻ cuông nhiệt mà còn là những tháng ngày êm đềm về sau. Bàn tay hắn lướt trên da cậu, sau đó quyến luyến nhấc tay. Hắn không biết cảm giác của hắn dành cho cậu trở nên khác thường từ khi nào. Lúc đầu gặp cậu, chỉ nghĩ đứa bé này thật đáng thương. Một mình sinh tồn ở nơi khắc nghiệt, cả cơ thể không chỗ nào lành lặn. Hắn muốn bảo vệ cậu, chăm sóc cậu, để cậu giựa vào. Dần dần, hắn cảm thấy cậu rất thuận mắt. Vừa nghe lời, vừa ngoan ngoãn, lại thông minh. Cậu sùng bái hắn, tin tưởng hắn, thỏa mãn sự ưa thích hư danh của hắn. Nhưng mà cảm xúc hiện giờ của hắn, không chỉ dừng lại ở yêu mến mà còn... Hắn ôm đầu, hắn chắc chắn đời trước hắn không thích đàn ông. Nếu có thì cũng chỉ duy nhất một người. Nhưng thứ tình cảm đó chỉ là tình cảm gia đình thân thiết. Nguyệt Hạ không muốn thứ cảm xúc này quấn lấy mình, thế nên hắn quyết định đi kiểm chứng. Nguyệt Hạ ra khỏi phòng, hướng tới thanh lâu lớn nhất trong trấn.Lam An bị tiếng gõ cửa lay tỉnh. Cậu dụi mắt, sau đó ra mở cửa. Nhóm thiếu niên ấp úng đứng bên ngoài đợi cậu.
"Lam An công tử, Bạch Đế muốn mời Nguyệt Hạ công tử nói chuyện." Thanh Tâm nhìn Lam An, lại nhớ tới quan hệ không thuần khiết giữa y với Nguyệt Hạ công tử, không hiểu sao có chút ngại ngùng.
Lam An không phát hiện ra điểm bất thường, thẳng thắng đáp lại.
"Nhưng y không ở đây."
Nhóm thiếu niên lúng túng.
"Chúng ta biết." Nói tới đây Thanh Tâm vẻ mặt khó xử nhìn Lam An. "Nguyệt Hạ công tử ở thanh lâu." Cậu dè chừng nói, sợ Lam An nổi giận, thế nhưng Lam An rất bình thản. Kỳ Thiên một bên khó chịu đá cửa. "Chúng ta không được vào thanh lâu."
Lam An hiểu rõ, mỉm cười.
"Vậy để ta đi tìm y, mọi người chờ ta một lát."
Lam An đi xa rồi, Thanh Tâm không kìm được mà dậm chân.
"Lam An công tử dịu dàng như thế, tại sao Nguyệt Hạ công tử lại có thể..."
Kỳ Thiên cũng khó chịu, nhưng hắn không nỡ thấy Thanh Tâm tức giận, thuận miệng nói.
"Không phải chuyện của ngươi."
Lam An hỏi chủ quán trọ một hồi, nắm rõ phương hướng đi tới thanh lâu. Cậu lần đầu nhìn thấy nơi này, đâu đâu cũng mới lạ. Các chị gái trong này thật xinh đẹp, ai cũng thơm phức, giọng nói thật êm tai. Cậu bị các nàng đùa giỡn, lôi qua lôi lại đến đỏ mặt. Còn bị cười nhạo "Tại sao lại để con nít đi vào trong này." Lam An vất vả lắm cuối cùng cũng tìm tới phòng của Nguyệt Hạ, Lam An gõ cửa.
"Công tử, mau về thôi, có người tìm ngài."
Một nữ tử ra mở cửa cho cậu, trên mặt nàng vẫn còn dấu nước mắt. Cậu ló đầu nhìn vào trong. Nguyệt Hạ đang ngồi uống rượu cùng mấy nữ tử thanh lâu, mà các nàng, ai cũng chấm chấm nước mắt. Có một người còn nhất quyết cầm lấy tay Nguyệt Hạ, nức nở nói.
"Người như y, công tử phải trân trọng. Oa... oa..."
Lam An bị tiếng khóc của nàng dọa sợ, tròn xoe mắt không biết chuyện gì xảy ra, Nguyệt Hạ chỉ vội thả tiền xuống, sau đó kéo Lam An bỏ chạy. Vừa ra tới ngoài, Lam An bị khí lạnh làm cho rùng mình, sau đó cậu đưa áo khoác cho Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ nhận lấy áo, sau đó nhìn cậu.
"Ngươi không mang áo sao?"
"A, đi vội quá, quên mất."
Nguyệt Hạ lấy áo khoác của mình, choàng lên người cậu.
"Ta là tử thi, không thấy lạnh."
Lam An choàng áo khoác, cảm thấy ấm áp vô cùng, chạy theo Nguyệt Hạ. Dáng cậu nhỏ, choàng áo khoác của hắn lên như chùm lấy một cái mền bông thật lớn. Câu đi theo hắn, cứ hai bước nhỏ lại phải chạy vài bước lớn, còn cố không để đuôi áo chảm đất, khó khăn vô cùng. Nguyệt Hạ phiền lòng, liền lấy áo khoác choàng vào người mình, sau đó ẵm Lam An lên, ủ trong ngực. Có vài người đi qua, tò mò nhìn bọn họ liền bị Nguyệt Họa quát bỏ chạy.
"Nhìn cái gì? Chưa thấy đàn ông ôm nhau bao giờ sao?"
Sau đó Nguyệt Hạ ân cần hỏi Lam An.
"Ấm không?"
Lam An thoải mái ôm lấy hắn, cười hì hì.
"Rất ấm."
"Lam An, hồi nãy ngươi biết nơi đó là đâu không?"
Lam An gật đầu.
"Ta biết, là thanh lâu?"
"Ngươi không tức giận?"
"Tại sao lại phải tức giận."
"Ngươi biết ta tới đó làm gì không?"
"Ngài tới để nói chuyện với các nàng."
Quả thật hắn tới để nói chuyện với các nằng thiệt.
"LAm An, ở với ta có tốt không?"
"Tốt lắm, ngài cho ta ăn, cho ta mặc."
"Vậy nếu một ngày, ta trở nên vô cùng nghèo khổ, không thể cho ngươi cái ăn cái mặc, ngươi còn ở bên ta không?"
Lam An nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời.
"Ta co thể đi làm nuôi ngài mà."
"Lam An, ngươi không nghĩ tới chuyện lấy vợ sinh con?"
Lam An nghe vậy thì đỏ mặt, dẫu môi.
"Ta nghèo như vậy, làm gì có cô nương nào muốn lấy ta."
"Vấy nếu có một cô nương không chê ngươi nghèo, tình nguyện lấy ngươi thì sao?"
Lam An lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cậu hốt hoảng hỏi.
"Quỷ vương, ngài muốn lấy vợ sinh con sao?"
Không hiểu sao nói ra câu này, cậu sợ hãi vô cùng, vội dấu mặt mình vào ngực Nguyệt Hạ, nước mắt cứ thế mà rơi. Giọng cậu nức nở.
"Quỷ vương... nếu có một ngày... ngài muốn lấy vợ... thì cứ nói với ta.... Ta... nhất định sẽ bỏ đi."
Nguyệt Hạ đau lòng, xoa đầu cậu.
"Đứa ngốc này, ai muốn chứ."
Lam An nghe vậy thì khóc lớn hơn.
"Quỷ vương à, ta chỉ có mình ngài thôi."
Hắn yêu thương, dỗ dành Lam An, hắn biết cảm xúc này dành cho cậu, cả đời không dứt ra được. Về tới nhà trọ, Bạch Đế cùng đám thiếu niên đang đợi hắn.
Nhóm thiếu niên thấy Nguyệt Hạ công tử ẵm Lam An công tử trong lòng. Lam An công tử khóc đến thảm thương. Nguyệt Hạ công từ thì không ngừng dỗ dành. Sau đó bọn họ bắt đầu liên tưởng. Nguyệt Hạ công tử sau khi làm chuyện có lỗi với Lam An công tử vẫn chưa thỏa mãn bèn chạy tới thanh lâu. Lam An công tử đuổi theo, bắt ngay tại trận Nguyệt Hạ công tử đang mây mưa với một nữ tử. Lam An công tử đau lòng, không chịu đựng được muốn tuyệt dao với y. Nguyệt Hạ không tử không chịu, vừa ép buộc vừa hăm dọa giữ Lam An công tử bên mình nếu không y sẽ bẻ gãy chân Lam An công tử. LAm An công tử không chịu được sĩ nhục, muốn tự sát liền bị Nguyệt Hạ công tử cản lại. Sau đó Nguyệt Hạ công tử nói y mang thai con của Lam An công tử. Tại sao có con thì bọn họ không biết. Lam An vì đứa bé nên chỉ có thể cho qua. Sau đó Nguyệt Hạ công tử vừa dỗ vừa ẵm Lam An công tử trở về.
Bọn họ đồng loạt đưa ánh nhìn thương cảm về phía Lam An công tử, sau đó vừa căm phẫn vừa chán ghét nhìn Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ thấy ánh mắt quái quái của bọn họ thì quát lên.