(Siêu S- ý nghĩa rõ ràng, còn cuồng M là dịch bậy từ “run rẩy M” đó, sau một hồi tra cứu thì vẫn chả ra cái *beep* gì, tóm lại là người cảm thấy phấn khích khi bị SM)
Liễu Tiêu thở dài, khuôn mặt tinh tế có nét tang thương của độ tuổi bốn mươi, nói: “Nếu vậy thì tốt quá. Có lẽ cháu không biết, thời gian Tề Tín sang Mỹ, vẫn cứ sống không chịu cầu tiến gì cả. Tuy không biết chính xác là có chuyện gì, nhưng bác nghĩ là chuyện tình cảm. Đứa nhỏ này không biết từ bao giờ đã sinh ra cái trò cười giả vờ, từ lúc bảy tám tuổi cũng đã biết làm thế nào để hành xử nhẹ nhàng mà làm việc. Đến khi nhận ra được biến đổi của nó thì nó đã lớn mất rồi. Nghĩ cũng thật xấu hổ, từ nhỏ đến lớn vẫn cố gắng cho nó những điều kiện tốt nhất, kết quả, lại thấy hai bên càng lúc càng xa cách, đến lúc muốn bù đắp thì đã muộn rồi.”
“Hồi nó học cấp ba, nó bắt đầu có chút biến đổi, tuy rằng vẫn luôn tươi cười giống như trước kia, nhưng hai bác cũng biết chẳng qua đấy là bề ngoài thôi. Nhưng hồi ấy, nó cười là có vẻ chân thật nhất. Bác và bố nó cũng đã từng dò hỏi, có phải nó thích ai không? Nó chưa từng nói thẳng, nhưng cũng không có phủ nhận.”
Liễu Tiêu ngẩng đầu lên, khuôn mặt tinh tế quay sang Hoa Nguyệt Nguyệt, bà nói tiếp: “Đã muốn tìm gặp cháu từ lâu rồi, vẫn muốn nhìn xem đứa con gái khiến cho con trai bác vừa yêu vừa hận có cái dạng gì?”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười lém lỉnh nói: “Có phải rất đáng thất vọng không ạ?” Vì cô cũng không phải người kia.
Liễu Tiêu lắc đầu: “Tuy rằng mặt mũi đúng là rất đáng thất vọng, nhưng mà…” Tay bà rất nhanh xẹt qua mắt Hoa Nguyệt Nguyệt, chợt bật cười, “Hoàn hảo, là người như cháu.”
Tuy Hoa Nguyệt Nguyệt không hiểu lắm Liễu Tiêu có ý gì, nhưng chắc là thuận lợi qua cửa rồi.
Liễu Tiêu lấy từ trong ngăn kéo một cái hộp, đưa cho Hoa Nguyệt Nguyệt.
“Mở ra xem đi, là bác đã chuẩn bị từ sớm để tặng cháu.”
Hoa Nguyệt Nguyệt mở hộp ra, đập vào mắt là một sợi dây chuyền bằng bạc.
Liễu Tiêu nói: “Hồi đó khi bác vừa mới vào nghề diễn, bố Tề Tín tặng món quà này cho bác, giờ bác giao lại cho cháu, con trai quý giá nhất của bác cũng giao cho cháu.”
(nghe như là Tề ca bị gả đi thế này, sợi dây chuyền là của hồi môn ý)
Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên cảm thấy dây chuyền trong tay trở nên nặng nề.
Liễu Tiêu nói: “Tuy cháu từng làm con trai bác đau khổ, buồn bã, nhưng làm cha mẹ vẫn mong muốn con mình có được tình yêu, cháu có thể ở bên nó, vậy là quá tốt rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn ánh mắt của Tề phu nhân, cảm thấy hít thở chậm lại, tuy cô trước giờ da mặt vẫn dày, nhưng nếu bảo bây giờ cô lừa bác ấy, cô vẫn áy náy.
Ngại quá, cô cũng không phải người mà Tề Tín muốn kia, chỉ là bây giờ cô đơn, chỉ là muốn được hạnh phúc, cô và Tề Tín mới đến với nhau.
Mà tình yêu của Tề Tín cũng tương tự không phải cho cô.
Hoa Nguyệt Nguyệt bỏ dây chuyền vào túi xách, nói với Liễu Tiêu: “Bác yên tâm ạ, cứ để Tề Tín cho cháu quản lý.”
Liễu Tiêu cong cong khóe môi: “Không phải phải gọi là mẹ sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt, hơi chần chứ, nhưng vẫn chậm rãi gọi: “Mẹ.”
Không biết Hoa Nguyệt Nguyệt có nhìn nhầm không, trong mắt Liễu Tiêu có gì đó lóe lên, cô có thể nhìn được sự áy náy của một người mẹ với con, và niềm vui mừng thanh thản của người làm cha mẹ.
“Cốc – cốc” cửa có người gõ, tiếng Tề Tín vọng vào từ ngoài cửa: “Mẹ, mẹ cũng nên trả lại vợ cho con chứ?”
Liễu Tiêu cười trêu chọc: “Ô, chưa chi đã đòi con dâu nhỏ lại rồi, đúng thật có vợ quên mẹ à, mẹ con đau lòng quá a ~”
Tề Tín nản: “Mẹ, nhanh lên đi ra đi.”
“Rồi rồi, đây, trả con dâu cho con đây.” Liễu Tiêu đi đến bên cạnh Hoa Nguyệt Nguyệt, kéo tay cô, cười.
Hoa Nguyệt Nguyệt mỉm cười, không hiểu vì sao, cô cảm giác được, mình sẽ có một mẹ chồng rât tốt.
Tề Tín đứng bên ngoài, tay áo sơ mi xắn đến tận khuỷu tay, để lộ cánh tay đẹp, môi mím lại trông như ngọc, cằm hơi nhọn, thân hình cao ráo, nếu có nói anh là minh tinh thì cũng không quá đáng.
Vừa nhìn thế này, Tề Tín và Liễu Tiêu thực sự giống nhau, anh thừa kế vẻ đẹp chính trực mà lạnh lùng của Liễu Tiêu, nhưng không giống như vẻ nữ tính của mẹ mà có suất khí.
Hoa Nguyệt Nguyệt bước đến, cười tủm tỉm đập đập Tề Tín, nhấn từng chữ nói: “Tề Tề, anh cũng đẹp trai lắm đó nha.”
Tề Tín không nói, gò má trắng nõn lại đột nhiên chuyển màu hồng nhàn nhạt.
Liễu Tiêu thở dài: “Tề Tề mà lại đỏ mặt, hai đứa này bắt đầu ân ái đằm thắm rồi, ông xã, chúng ta cũng không thể thua được.” Nói xong đi đến bên người đứng đằng sau Hoa Nguyệt Nguyệt, dùng sức ôm.
Hoa Nguyệt Nguyệt giờ mới để ý, sau lưng mình có người.
Tề Hùng Trạch đang bị Liễu Tiêu ôm chặt vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt. Khóe mắt ông có nếp nhăn mờ nhạt, nhưng không che hết được vẻ anh tuấn khi còn trẻ của ông. Ông cũng tùy cho Liễu Tiêu ôm, kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc kia đặc biệt không liên quan.
“A ôm ôm ~ Ông xã, đừng dùng vẻ mặt này nhìn con dâu anh, em sẽ ghen đó.” Liễu Tiêu nói xong, liền hôn một cái thật mạnh lên gương mặt của Tề Hùng Trạch.
Mặt Tề Hùng Trạch lập tức đỏ bừng: “Tiêu Tiêu, đừng như thế.” Chỉ có điều, ánh mắt kia lại chứa đầy mong đợi.
“Ông xã, tới hôn một cái nào, chúng ta phải đấu với người trẻ tuổi, chứng minh tình yêu của chúng ta mới là vĩ đại nhất nha.” Liễu Tiêu chu môi đỏ mọng, sán đến Tề Hùng Trạch.
Tề Hùng Trạch đỏ mặt quay sang Tề Tín và Hoa Nguyệt Nguyệt: “Trẻ con quay đầu sang chỗ khác.”
Hoa Nguyệt Nguyệt và Tề Tín nghe vậy, thực sự quay đầu đi.
Hoa Nguyệt Nguyệt: “Anh nói xem, sao chúng ta lại theo bản năng quay đầu vậy.”
Tề Tín nghĩ nghĩ: “Đây chính là do khí thế của bố anh.”
Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Bố anh thật đúng là một người đàn ông theo kiểu biến thái ngầm(*).” (* nguyên văn là “muộn tao” hay “buồn tao” trong nhiều bản cv, có giải nghĩa chi tiết bên dưới)
Tề Tín nheo mắt hoa đào, đáp: “Thực ra thì anh vẫn luôn thấy như vậy.”
“Khụ… Hai đứa kia đang nói gì hả?” Tề Hùng Trạch đỏ mặt, làm bộ ho khan hai tiếng.
“Dạ… Chúng con đang nói nếu như sau này cũng được tình cảm như bố mẹ thì tốt.” Tề Tín bình tĩnh trả lời.
Mặt Tề Hùng Trạch lại càng đỏ hơn, “Khụ… vậy… các con phải cố gắng nhé…”
Hoa Nguyệt Nguyệt mím môi, nín cười.
Sau đó, Liễu Tiêu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đều là đích thân bà xuống bếp cả.
Hoa Nguyệt Nguyệt không bao giờ nghĩ đến, có ngày cô được ăn cơm do một vị đại tỷ ngành giải trí làm, hơn nữa cùng mình ăn cơm còn có – bố của Tề Tín, Tề Hùng Trạch.
Tề Hùng Trạch cũng chính là chủ tịch công ty của Hoa Nguyệt Nguyệt.
Mà hôm nay Hoa Nguyệt Nguyệt mới biết, Tề Tín lại có hậu trường sâu xa thế này, cô đúng là coi thường Tề Tín rồi.
“Ăn nhiều một chút đi.” Tề Hùng Trạch nói.
Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu. Mặc dù bố Tề Tín thoạt nhìn nghiêm túc oai phong, rất có dáng của một S.
Nhưng so với mẹ Tề Tín thì, cũng có thể thấy, thực ra là cuồng M.
“Ông xã, há miệng ra nào ~” Liễu Tiêu gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Tề Hùng Trạch.
Tề Hùng Trạch nghiêng đầu, đón miếng cá.
___________________________________
Xin phép chú thích từ “muộn tao” ạ. (Đã hỏi tác giả về nghĩa của từ) (sie ist sehr nett!!!!)
Muộn tao là phiên âm của từ Man show trong tiếng Anh, du nhập vào văn hóa TQ bắt đầu từ khu Hồng Kông. Trong tiếng lóng của giới trẻ TQ ngày nay, muộn tao dùng để chỉ những người có bề ngoài trầm lặng – hoặc bình thản gần đến mức độ không cảm xúc – tuy nhiên trong một số trường hợp sẽ biểu hiện vô cùng mãnh liệt ngoài mức dự đoán. Tất nhiên cũng có lúc họ biểu lộ cảm xúc, mức độ biểu lộ cũng sẽ cho thấy những điểm nhỏ trong nội tâm thật sự của người đó. Muộn tao không phải từ có nghĩa xấu.
Nói tóm lại, người muộn tao đại khái là, một người có vẻ đứng đắn nhưng lại có thể làm những chuyện không thể tưởng tượng được. Trong trường hợp này, HNN nói bố chồng muộn tao là có nghĩa tốt.
Đại loại là mình thấy dịch nó thành biến thái ngầm cũng có vẻ có lý nên để nguyên nhé.