Tề Tín đưa tay đỡ lấy cằm Hoa Nguyệt Nguyệt, quan sát mặt cô một chút, tuy rằng khóe miệng vẫn treo một nụ cười ôn hòa như cũ, nhưng trong cặp mắt đào hoa không hề có tươi cười, giọng hắn không lớn, Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn nghe rõ, hắn nói: “Sao lại đem mình làm thành thế này…” Giọng điệu mang theo đau lòng.
Hoa Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu ra chỗ khác, nói: “Bắt đầu vẽ đi.”
Tề Tín lấy đồ trang điểm trong gian hàng triển lãm, thành thạo quét trên mặt Hoa Nguyệt Nguyệt, động tác nhẹ nhàng, sản phẩm anh chọn đều là loại tính nhẹ và dưỡng da, tuy rằng hiệu quả trang điểm không cao, nhưng có tác dụng thúc đẩy tái tạo da, chỉ có điều, muốn thấy sự đối lập, thì không thể làm được.
Hoa Nguyệt Nguyệt tuy trên mặt không đau lắm, nhưng nói với Tề Tín vẫn rất yếu ớt: “Anh dùng những cái này, hiệu quả không cao.”
Tề Tín nhẹ nhàng nháy mắt một cái, nói: “Giao cho anh.”
Hoa Nguyệt Nguyệt hít sâu một hơi, quên đi, xem Tề Tín làm thế nào đi vậy.
Năm phút sau, Tề Tín hoàn thành.
Người phía dưới hô to: “Cứ như bóc một lớp da ra ý.”
Tề Tín giải thích: “Tôi dùng dòng sản phẩm trang điểm dưỡng da của công ty chúng tôi, mọi người cũng đều nhìn thấy, tuy hiệu quả trang điểm không bằng mỹ phẩm thương, nhưng có tác dụng cải thiện chất lượng da rất lớn, người này vốn đang sử dụng mỹ phẩm có tính kích ứng, vì vậy lỗ chân lông mắc nhiều cặn trang điểm, hơn nữa, người này còn có dị ứng với sản phẩm đó, vì thế khuôn mặt bị sưng phù không hề nhẹ, mặc dù tôi không dám nói, sản phẩm mà tôi giới thiệu đây có thể lập tức tiêu sưng cho cô ấy, nhưng chỉ cần qua một thời gian, da của cô gái này chắc chắn sẽ còn tốt hơn trước kia.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cúi đầu, cầm gương bên cạnh lên xem.
Không thể không nói, Tề Tín này giống như cái gì cũng làm được, ngay cả là đồ trang điểm bảo vệ da, rơi vào tay hắn, cũng tạo ra hiệu quả chưa từng thấy.
Về điểm này, ngay cả Trình Hòa cũng thua.
Cô quay hướng Tề Tín nói: “Cảm ơn nhiều, tôi muốn mua sản phẩm này.”
Tề Tín cười nói: “Hi vọng da của cô sẽ càng ngày càng cải thiện.”
(dip cũng muốn mua!!!)
Hoa Nguyệt Nguyệt vội vàng đi xuống bục, giả vời mua ba bộ, cô ra khỏi hội trường triển lãm, trốn vào một chiếc xe công ty đã sắp xếp sẵn.
Trời rất nóng, nhưng công ty đã có lệnh, chờ triển lãm kết thúc cô mới có thể ra khỏi đây.
Giữa ngày hè, Hoa Nguyệt Nguyệt cầm quạt, mặt sưng phù núp trong xe, xuyên qua cửa sổ nhìn mọi việc xung quanh.
Có điều, không ngờ lại nhìn thấy người cả đời mình không muốn thấy.
Trình Hòa và Hà Trinh.
Hai người họ đi cùng nhau, rất xứng đôi, từ trước đây, cô cũng đã biết, người ta bảo, người như Trình Hòa, Hoa Nguyệt Nguyệt cô xứng được sao?
Người ta bảo, Hoa Nguyệt Nguyệt có điểm nào so được với Hà Trinh?
Người ta bảo, Trình Hòa làm sao thích cô được?
Ngay từ đầu cô cũng biết, mình không xứng với Trình Hòa, không phải là bởi lời người ta, mà là bởi tự ti từ đáy lòng cô.
Chỉ có điều, Trình Hòa và Hà Trinh hôm nay, hình như có sự khác biệt với ngày xưa, trước đây, là Trình Hòa đuổi theo, Hà Trinh chạy, mà hôm nay Hà Trinh lôi kéo Trình Hòa, quyết tâm tìm chuyện để nói.
Hoa Nguyệt Nguyệt nghĩ, nếu bây giờ đem mặt của Hà Trinh đổi thành mình, vậy không khác gì cảm giác cô và Trình Hòa ở với nhau trước đây, cô nói, hắn nghe, mãi mãi cô là người chủ động.
Trình Hòa, không phải anh nói đời này chỉ thích duy nhất Hà Trinh sao?
Vậy sao giờ lại lạnh nhạt với cô ta như vậy, anh thật sự quá khốn nạn rồi!
Trong lòng Hoa Nguyệt Nguyệt bắt đầu nảy ra một sự vui sướng.
Cửa xe đột nhiên bị kéo ra, Hoa Nguyệt Nguyệt cảm giác được ánh mặt trời chói mắt, phải nheo mắt lại, rồi mới nhìn rõ người đến, là Tề Tín.
Tề Tín mặc âu phục đen, tóc ngắn dưới ánh nắng ánh màu đỏ, mồ hôi chảy theo tóc mai xuống, làn da trắng nõn ngay cả mặt trời chói gắt cũng không hề thấy đen đi, sống mũi thẳng cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng lại gợi cảm dị thường, môi đỏ mở ra, cố gắng điều hòa hơi thở.
Chắc hẳn anh đã chạy đến đây.
Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt, nhìn Tề Tín thế này, cô có một cảm giác, anh ấy thật khêu gợi.
Ma xui quỷ khiến, cô vươn tay ra, cầm quạt quạt cho Tề Tín hai đường, vui vẻ mà cười: “Trời nóng thế này, chạy xồng xộc thế làm gì?”
Tề Tín vươn tay, túm Hoa Nguyệt Nguyệt từ chỗ ngồi, ôm vào lòng.
(dip: eo, người anh đang toàn mồ hôi, Tề Tín ca: đây là, lộng lẫy trong mọi hoàn cảnh)
Hoa Nguyệt Nguyệt đã từng nói, nếu như vòng tay của Trình Hòa lạnh hơn cả băng, thì được Tề Tín ôm sẽ giống như chìm trong lửa.
Hai thái cực.
Mồ hôi Tề Tín dính trên mặt Hoa Nguyệt Nguyệt, mang theo mùi đặc trưng của anh, nhưng lại để cho cô cảm thấy thật thanh thản.
Ngực anh nóng và ẩm ướt, khiến cô đột nhiên cảm thấy mấy người này bị người ta hành hạ vẫn đáng giá.
Hoa Nguyệt Nguyệt chôn mặt mình trên bả vai Tề Tín.
Tốt rồi.
…
“Hoa Nguyệt Nguyệt…” tiếng Trình Hòa như ma quỷ mị hoặc, Hoa Nguyệt Nguyệt hơi sững sờ.
Tề Tín buông Hoa Nguyệt Nguyệt ra, mặt không thay đổi nhìn Trình Hòa và Hà Trinh cách đó không xa.
Hà Trinh vẫn xinh đẹp trang nhã như thế.
Mà Trình Hòa… Bóng hình trong trí nhớ, không hề thay đổi.
Tề Tín hơi ngước mắt hoa đào, anh quay sang Trình Hòa mà chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Trình Hòa nhìn Tề Tín, con ngươi đen như mực hơi hơi u ám đi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy, hắn đáp: “Anh là ai?”
Tề Tín cười, trả lời: “Tề Tín.”
Trình Hòa lạnh lùng nhìn Tề Tín, đột nhiên cười giễu cợt: “Tôi nhớ có người từng nói với tôi, vợ bạn không thể động cơ đấy.”
Tề Tín càng rõ ý cười trên mặt, nói: “Nhìn kỹ đi, hiện giờ Hoa Nguyệt Nguyệt là vợ ai?”
Hai người đàn ông, từng là bạn thân, không giấu giếm nhau điều gì, nhưng bây giờ, Hoa Nguyệt Nguyệt không biết, sao đột nhiên lại thành như vậy?
Hà Trinh lạnh mặt nói với Trình Hòa: “Trình Hòa, em còn có việc cần làm. Chúng ta đi nhanh đi.”
Trình Hòa dừng một chút, nói với cô ta: “Anh cũng có việc cần làm, em đi trước đi.”
Giận dữ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, cô ta hét lên: “Trình Hòa, anh điên rồi đúng không?”
Trình Hòa ngạc nhiên, nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt rồi nhìn Hà Trinh, không nói gì nữa.
Tề Tín cười nói: “Trình Hòa, cậu sao lại cãi nhau với Hà Trinh? Có gì không biết thì hỏi mình đi, trước đây không phải chúng ta đều như thế này sao?”
Trình Hòa bất thình lình bước đến trước mặt Tề Tín, đấm anh một cú, nói:
“Đừng có nhắc đến trước đây với tôi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt sững người, nhanh chóng đi tới bên Tề Tín, đẩy Trình Hòa ra: “Trình Hòa, sao anh đánh Tề Tín?”
Trình Hòa nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt đau thương.
Hắn nói: “Trước đây, em không nói với anh như thế.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nổi giận, đá một phát vào đùi Trình Hòa, nhướng mày, nói: “Cái này là vì anh đánh Tề Tín, còn cái này, là lão nương đã sớm muốn làm.” Nói xong lại bồi một nhát.
Đá xong, kéo Tề Tín, chạy.
Làm thế này, đúng là tính cách Hoa Nguyệt Nguyệt.
Không biết chạy bao lâu, Hoa Nguyệt Nguyệt cũng mệt, đặt mông ngồi lên vệ đường, nói với Tề Tín: “Anh đang yên đang lành đâm vào Trình Hòa làm cái gì? Không phải trước kia là anh em sao? Bây giờ câu nào câu đấy như đâm người ta. Nhìn anh có phải là không cần cái mặt này nữa không?” Cô đứng phắt dậy đứng trước mặt Tề Tín, đưa tay xoa xoa phần da bị đánh của anh, nói tiếp: “Được rồi, em thấy cũng sưng rồi, chúng ta đi bệnh viện nhé.”
Tề Tín kéo tay Hoa Nguyệt Nguyệt, cười y như trẻ con, trả lời: “Hoa Nguyệt Nguyệt, anh vẫn không thể buông.”