Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi

Chương 26: Ấm áp 1



Hoa Nguyệt Nguyệt không hiểu anh nói thế là sao, kéo anh đi bệnh viện.

Tề Tín đi theo Hoa Nguyệt Nguyệt, miệng lúc nào cũng cười.

Đến bệnh viện thành phố, bác sĩ khử trùng cho Tề Tín xong, kê cho một ít thuốc tiêu viêm.

Có điều, cũng chỉ thế, đã mất hơn một trăm.

Tề Tín định trả tiền, Hoa Nguyệt Nguyệt cản lại, nói với y tá: “Thuốc này bên ngoài nhiều lắm hơn hai mươi tệ, vào đây lại tăng gấp mấy lần, thuốc nước kháng sinh cũng chỉ vài đồng, các người bắt nộp hơn một trăm, cho chúng tôi là đồ ngốc để tùy các người chặt chém chắc!”

Y tá tỏ vẻ xấu hổ, giải thích: “Đây là giá cấp trên quy định, chúng tôi cũng không có cách nào khác.”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhíu mày, trả lời: “Được, thuốc này tôi không lấy, bao nhiêu tiền?”

Y tá trả lời: “Hai mươi.”

Hoa Nguyệt Nguyệt hít một hơi, nói: “Bệnh viện này đúng là lột tiền người bệnh.” Móc ra hai mươi đồng đặt vào tay y tá, kéo Tề Tín đi.

Cô vừa đi vừa nói: “Bây giờ bệnh viện đúng là lột tiền, không phải chỉ là kháng sinh thôi à? Những hai mươi đồng, cái thuốc đấy á, giờ đến hàng thuốc mua cũng được, rẻ được một chút, anh đúng là loại tiêu tiền vô độ, nhỡ về sau tiêu hết rồi, anh có khóc cũng không kịp đâu.”

Tề Tín gật đầu, cười cười: “Phải, phải.”

Hoa Nguyệt Nguyệt trợn mắt nhìn Tề Tín, nói tiếp: “Thật sự, anh đừng nghi ngờ, một cấp dưới của em, có ông nội bị đâm xe, đến lúc đến bệnh viện, bác sĩ xem phim X-quang, nói gãy hai cái xương sườn. Một tuần sau, bệnh tình của ông nội cậu ta trở nặng, chuyển đến phòng điều trị đặc biệt, bác sĩ còn nói, phát hiện thực ra gãy bốn cái xương. Bạn em hỏi sao lần đầu tiên không phát hiện ra, bác sĩ người ta nói oan khuất lắm, chỗ gãy không rõ ràng, nhìn không ra. Cậu này từ đó về sau cạch không đi bệnh viện đấy nữa.”

Tề Tín gật gù: “Có chuyện đó hả?”

Hoa Nguyệt Nguyệt hừ lạnh: “Dĩ nhiên.”

Tề Tín nghĩ ngợi rồi trả lời: “Vậy sau này chúng ta đi bệnh viện nước ngoài.”

Hoa Nguyệt Nguyệt đánh cái bốp vào đầu Tề Tín, nói: “Thế là tiêu bao nhiêu tiền hả, anh không thể nghĩ đến tiền nong trong nhà được một tí à?”

Tề Tín cười: “Không phải có em rồi à?”

Hoa Nguyệt Nguyệt xoay đầu sang một bên: “Đừng có cười đùa, hai chúng ta không phải vẫn đang chiến tranh lạnh sao?”

Tề Tín vòng tay ôm Hoa Nguyệt Nguyệt, cằm xoa xoa tóc cô: “Đều là anh không tốt.”

Hoa Nguyệt Nguyệt hít mũi một hơi, nói: “Tề Tín, em vừa nghĩ thông rồi, anh và Trình Hòa không giống nhau, em muốn thực sự sống bên anh.”

Tề Tín gật đầu, giọng nói trầm trầm, “Ừ.”

“Có điều, chuyện anh với Đạm Như là thế nào?” Hoa Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng có thể mở miệng hỏi điều khúc mắc vẫn giấu trong lòng.

Tề Tín cười tủm tỉm, môi mỏng hồng hào nhếch lên, nói: “Anh đang giúp em trút giận.”

Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩn người: “Là sao?”

Tề Tín nháy mắt, trả lời: “Mấy ngày nữa em sẽ biết.”

Hoa Nguyệt Nguyệt bóp bóp tay Tề Tín: “Anh lại nói quanh co, thực sự là muốn ăn đánh.”

Tề Tín mập mờ nhếch miệng, nói: “Có cần sáp nến không?”

Hoa Nguyệt Nguyệt cả giận: “Còn cần xích nữa!”

Tề Tín cười to: “Có vẻ khẩu vị nặng quá.”

Hoa Nguyệt Nguyệt mím môi: “Em và khẩu vị nặng gắn liền với nhau mà.”

Tề Tín ôm chặt vai Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Còn anh và Hoa Nguyệt Nguyệt gắn liền với nhau.”

Hoa Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ ghét bỏ: “Đủ rồi, trời mùa hè, không biết ngượng ngùng gì cả.”

Tề Tín lắc lắc đầu, khóe môi vẫn cong cong.

“A, mẹ mẹ, chú với cô làm cái gì đấy?” Một bạn nhỏ đi ngang đường kéo tay mẹ, nhìn Tề Tín và Hoa Nguyệt Nguyệt khó hiểu.

Bà mẹ mặc đồ rất mốt trả lời: “Ngốc quá, hai cô chú đang yêu nhau.”

“Yêu là cái gì? Ăn được không?” Bạn nhỏ chỉ vào miệng.

Người mẹ cười ha ha, nói: “Là cái rất ngọt, mà nhờ có cái này, mới có con.”

Bạn nhỏ lắc đâu: “Không hiểu, không hiểu mẹ nói gì.”

Người mẹ ôm con mình nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt và Tề Tín một chút, trả lời: “Con còn nhỏ, sau này sẽ hiểu, bây giờ chúng ta về nhà đi.”



Cũng chả mấy khi Hoa Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng, nhìn Tề Tín.

Tề Tín kéo tay Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Mình mua thuốc xong rồi thì về nhà.”

Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu.



Về nhà, Tề Tín bắt đầu đi nấu cơm, Hoa Nguyệt Nguyệt cầm điều khiển bật ti vi, xem.

Tề Tín nấu xong thì hai người ăn cơm.

Trên bàn vẫn là những món Hoa Nguyệt Nguyệt thích.

“Này, Tề Tín, rốt cục dạo này anh đang làm gì?” Hoa Nguyệt Nguyệt hỏi.

Tề Tín cười thần bí: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Hoa Nguyệt Nguyệt ăn miếng cơm, nói tiếp: “Vậy lần trước anh nói với em anh đang qua lại với Đạm Như là sao?”

Tề Tín cười cười: “Đấy là giận dỗi thôi, đừng để ý, anh có em rồi, làm sao đi tìm người khác được.”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn Tề Tín, vươn tay, véo một cái trên mặt anh, nói: “Cái mặt lam nhan họa thủy thế này, anh bảo em yên tâm sao được?”

Tề Tín trong mắt lộ vẻ mờ ám: “Không yên tâm thì lấy tâm ra đây anh trông cho.”

(chỗ này, yên tâm là “phóng tâm”, thì anh trả lời là không phóng được thì lấy ra cho anh xem. Nói thật là cũng cố truyền tải tính chơi chữ của nó thôi chứ mà cũng khó quá)

Hoa Nguyệt Nguyệt bụm miệng, nói: “Tề Tín, anh đừng làm em buồn nôn.”

Tề Tín đặt bát cơm xuống bản, nghiêm mặt: “Anh rất nhớ em.”

Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩn người, trả lời: “Vậy ăn xong thì vào phòng ngủ luôn?”

Tề Tín nhanh nhanh chóng chóng thu dọn bát đũa của mình, nói: “Dù sao anh cũng ăn xong rồi, chờ tin tốt của em.” Nói xong, chạy vào trong phòng tắm.

Hoa Nguyệt Nguyệt mím môi, rồi nở nụ cười.



Gần đây có quá nhiều chuyện ảnh hưởng, hai người đã lâu không thân mật, mà chuyện này với vợ chồng mới cưới, chính là đại kỵ.

Tề Tín tắm xong, Hoa Nguyệt Nguyệt cũng chạy vào phòng tắm.

Lúc đi ra, Hoa Nguyệt Nguyệt đã nhìn thấy Tề Tín toàn thân trần trụi đi qua đi lại trong phòng ngủ.

Hoa Nguyệt Nguyệt huýt sáo: “Anh không sợ có người nhìn lén hả?”

Tề Tín đi tới chỗ Hoa Nguyệt Nguyệt, ôm lấy cô, trả lời: “Chỉ cần em không bị nhìn lén là được.”

Hoa Nguyệt Nguyệt chỉ chỉ khăn tắm vây quanh người mình nói: “Em còn có tự trọng lắm.”

Tề Tín cười yêu mị, mắt hoa đào lấp lánh mùa xuân, anh cầm một góc khăn, nói: “Nếu đã phải cởi, thì cả hai cùng cởi đi.”

Lập tức khăn tắm rơi.

Tề Tín lại ôm Hoa Nguyệt Nguyệt, hai người đều là khỏa thân, hai người có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của người kia, cùng từng biến hóa nhỏ.

Tề Tín cọ cọ Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Cảm nhận được không?”

Hoa Nguyệt Nguyệt ngước lên khuôn mặt ngơ ngác.

Tề Tín cười to: “Anh rất muốn em.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cảm giác được vật gì đó cứng rắn vẫn chọc vào bụng cô, cười trả lời: “Ồ, tiểu Tề Tín, đây là chuẩn bị huyên tân đoạt chủ sao?”

Tề Tín đáp: “Đây là lâu quá không gặp em, muốn ra chào.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười một tiếng.

Tề Tín ôm ngang Hoa Nguyệt Nguyệt, đi tới bên giường.

Chỉ có điều, đang chuẩn bị bắt đầu, Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên nói: “Mình đổi tư thế đi.”

Tề Tín nhíu mày, không nói gì.

Hoa Nguyệt Nguyệt nói: “Cưỡi ngựa!”

Tề Tín “phụt” cười, gật đầu: “Tùy em.”

Hoa Nguyệt Nguyệt hưng phấn chặn trước mặt Tề Tín, lấy tư thế trên cao nhìn xuống mà nhìn anh, cười ha ha: “Không ngờ cũng có một ngày, em cũng có thể đè được anh, nói đi, muốn bạo cúc trước hay dùng sáp nến trước.”

Tề Tín nháy mắt, trả lời: “Tùy em xử lý.”

Hoa Nguyệt Nguyệt hưng phấn nhìn Tề Tín, tay sờ loạn trên người anh, lúc thì vuốt ve hầu kết Tề Tín, lúc thì chọc chọc ngực anh, rất vui vẻ.

Cuối cùng, nhìn tiểu Tề Tín, đưa tay, chọc chọc.

Tề Tín buồn bực hừ một tiếng.

Hoa Nguyệt Nguyệt thấy hay, không ngừng chọc.

Tề Tín dở khóc dở cười, nói: “Tổ tông à, em đừng chọc nữa, chọc hỏng rồi, em nói sau này em phải làm sao?”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười càng vui sướng, nói: “CÙng lắm thì sau này ra ngoài tìm người, giải quyết vấn đề tính phúc.”

Tề Tín giật giật thân mình: “Được rồi, đã vậy, anh đàng phải áp đảo em, không thể để cho em có thời gian tìm mấy thứ đó nữa.”

Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nói: “Không, để yên đấy.”

Cô nằm lên người Tề Tín, hôn cổ anh, rồi chầm chậm đi dần xuống.

Tề Tín cũng hít thở càng lúc càng nhanh.

Hoa Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng ngậm đầu nhũ Tề Tín, hai tay không ngừng xoa trên hông anh, Tề Tín càng hít thở nhanh hơn.

Lửa nóng trong cơ thể từ từ bùng lên.

Tay của Tề Tín đặt trên eo cô, từ từ giúp đỡ cô.

Khi Tề Tín tiến vào cô, cô cảm thấy hơi đau nhức, đỡ người muốn dậy.

Tề Tín vuốt nơi giao hòa của hai người, nói: “Thả lỏng.”

Cho đến tận cuối cùng, hai người cuối cùng kết hợp, cảm giác khác với trước, Hoa Nguyệt Nguyệt cảm nhận được, mình đã được lấp đầy.

Tề Tín phối hợp động tác, cá nước hòa hợp.



Kết thúc rồi, Hoa Nguyệt Nguyệt nằm trong ngực Tề Tín, nghỉ ngơi.

Tề Tín như bình thường đứng dậy, lau mình cho Hoa Nguyệt Nguyệt.

Anh mặc quần áo, vào phòng bếp rửa bát.

(=))) dip thì chuẩn bị làm xong chương này đi rửa bát)

Điện thoại Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên vang lên, là số lạ, Tề Tín nhìn qua Hoa Nguyệt Nguyệt đang ngủ say, rồi cầm điện thoại ra ban công.

“Alo, Hoa Nguyệt Nguyệt?”

Tề Tín cười: “Trình Hòa, bà xã mình đang ngủ.”

Trình Hòa yên lặng mấy giây.

Hắn nói: “Tề Tín, những chuyện trước đó đều là cậu làm đúng không?”

Tề Tín không phản bác, nói: “Trình Hòa, hẳn là cậu nên nhớ những lời mình đã nói với cậu.”

Trình Hòa lại yên lặng.

Tề Tín cười nói: “Nếu đã không có chuyện gì, vậy mình cúp.”

Trình Hòa nổi giận: “Những chuyện bỉ ổi kia cậu làm không sợ Hoa Nguyệt Nguyệt biết sao?”

Tề Tín giọng nhàn nhạt trả lời: “Mình chỉ cần cô ấy ở bên cạnh mình, những chuyện khác, cũng không thành vấn đề, vậy mình cúp đây.” Anh ấn phím tắt.

Anh xóa nhật kí cuộc gọi, đặt lại điện thoại về chỗ cũ.

_____________________________________

Mấy lời tác giả chương này spoil quá không viết lại đâu.

Thắc mắc bạn bè xưng cậu mình à? Nói thật nhớ, chả hiểu thế quái nào mà mình và bạn thân mình toàn xưng cậu với mình:v ngoan ngoãn không tả được.

Thôi chào mọi người em đi rửa bát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.