Có Một Tổng Tài Yêu Em Cuồng Si

Chương 41: Chương 41




Cả ngày ở bệnh viện, đêm qua lại thức trắng, Nguyệt Vy chẳng mấy chốc đã phờ phạc trông thấy.

Dì Hai thấy Nguyệt Vy tiều tụy như vậy, bèn nói: "Con về nhà thay áo quần tắm rửa đi, mẹ con ở đây có dì rồi không phải lo"
Mẹ cô đang ăn táo, nghe vậy cũng khuyên: "Về đi con.

Con xem, từ hôm qua đến giờ không đánh răng, mặt mày thì nhem nhuốc.

Bộ dạng xấu xí như thế, thăng Thiên nó nhìn thấy không bỏ chạy là may lắm rồi.

À.

.

"
Nhắc đến Hải Thiên, bà thắc mắc: "Từ tối hôm qua đến giờ, không thấy nó đâu nhỉ? Thằng Thiên nó về thành phố rồi à?"
Nguyệt Vy thờ ơ đáp: "Con không biết.

"
"! "
Bà Nguyệt Dương biểu tình khó hiểu nhìn cô: "Sao lại không biết? Hay nhỉ? Nó là bạn trai con hay là người dưng đấy hả? Sao? Tụi bây giận nhau đấy à?"
Thật là.

Hôm qua rõ ràng vẫn nhìn thấy hai đứa tay trong tay, bây giờ lại!
"Con và nó cãi nhau sao?"
Nguyệt Dương gặng hỏi lại.

Nguyệt Vy im lặng vài giây mới nói một câu chẳng liên quan: "Mẹ nghỉ ngơi đi"
Chân mày Nguyệt Dương nhíu càng sâu, bà càm ràm: "Đừng có mà đánh trống lảng.

Nói mẹ nghe, mày cãi nhau với thẳng Thiên rôi có đúng không?"
Đối với đứa con rể này bà cực kì ưng ý, rất vừa lòng, nghĩ đến việc con gái mình không biết điều còn đi cãi nhau với Hải Thiên, đã thế còn thờ ơ lạnh mặt với người ta như thể, bà càng không kìm được giận dữ.

"Này nhé, mẹ nói con nghe, Hải Thiên nó là người tốt, con xem, nói năng lễ độ lịch sự, lại có sự nghiệp chắc chắn trong tay, đó là chưa kể đến việc nó rất yêu con, nói chuyện với mẹ câu nào cũng nhắc đến con, con đó, bớt cáu kỉnh khó chịu lại, tính tính cứ như đàn ông, ai mà thương cho được, đã thế.

.


"
Hà Nguyệt Dương còn đang nói thì Nguyệt Vy đột ngột đứng lên, vẻ mặt thờ ơ, hoàn toàn không bỏ những lời bà nói vào tai, cô lấy túi xách trên tủ đầu giường, rồi dò dì Hai: "Dì, con nhờ dì trông mẹ một chút, con về thay quần áo rồi lên ngay! "
Dì Hai gật đầu, cười cười nhìn Nguyệt Vy rồi lại nhìn bà Nguyệt Dương, biểu tình rất thú vị.

Vẻ mặt Hà Nguyệt Dương hết sức khó coi, bà nhíu chặt chân mày, quát: "Cái con bé này, mày có nghe mẹ nói gì không đấy?"
Nguyệt Vy cũng không quay đầu lại, mà chỉ nói vọng vào: "Con về đây"
Mẹ Dương tức đến đỏ mặt!
trong khi đó bà Hai thì cười ngặt nghẽo.

Mãi đến khi bóng lưng mảnh khánh của Nguyệt Vy khuất dần sau cánh cửa, bà Hai mới thở dài nói với Nguyệt Dương, giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Chị đó, chuyện tình cảm của bọn trẻ đừng nên can thiệp quá nhiều.

Tụi nó lớn rồi, tự biết mình làm gì, yêu đương là việc của nó, người lớn chúng ta không ủng hộ thì im lặng chúc phúc là được rồi.

Thời đại này, con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó.

Cậu Hải Thiên kia tốt thì tốt thật nhưng mà.

.

"Bà Hai cười tươi như hoa: "Nguyệt Vy nhà chúng ta cũng đâu có thua kém gì.

Xinh đẹp, giỏi giang, ngoan hiền lễ phép.

Đã thế lại còn là cô giáo mầm non.

Chị không biết đấy thôi, nghề này chỉ nghe thôi đã khối đàn ông đổ đứ đừ"
Hoàng Nguyệt Dương bĩu môi, ngán ngẩm nói: "Đố đứ đừ ở đâu không thấy.

Tôi thấy nó sắp ế đến nơi rồi đấy.

Sắp ba mươi rồi, mà cứ long đong lận đận"
Đi đâu cũng không bằng nhà của mình.

Câu nói này quả nhiên nói không sai chút nào Mấy tháng ở trên thành phố đối diện với bao nhiêu phiền phức mệt mỏi khiến tâm trí và thể xác đều mệt mỏi vô độ.

Nhiều chuyện cùng lúc ập đến, cô cảm thấy bản thân mình dường như đuối sức, không thể chống chọi được nữa.


Cô thả người lên sô pha, muốn khép chặt đôi mi, ngủ liền một mạch đến sáng rồi quên hết bao nhiêu mệt mỏi ưu phiền, quên hết việc chuyện cô và Hải Thiên, quên cả chuyện mẹ cô đang nằm bệnh viện, quên luôn số tiền đang đè nặng lên vai cô!
Quên!
Quên hết tất cả.

Để đầu óc cô tạm thời thảnh thơi một lát, để tâm hồn cô nhẹ nhõm một chút.

Thế nhưng, hiện thực lại tiếp diễn trước mắt không ngừng cảnh tỉnh nhắc nhở cô, chỉ cần buông xuôi một giây, bao nhiêu hậu quả sẽ ập xuống.

Chuyện cần giải quyết bây giờ là, nhanh chóng xoay sở tiền bạc, gấp rút chuẩn bị cho ca phẫu thuật của mẹ.

Từ trên sô pha ngồi dậy, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thấy không có cuộc gọi nhỡ nào bỗng dưng trong lòng lại lo lắng.

Thiệu Khiêm nói rằng anh sẽ gấp rút trở về, chuyện tiền bạc đều đợi anh về rồi tính, nhất quyết đừng đụng đến tiền của Hải Thiên, vậy mà bây giờ.

.

đã một ngày trời trôi qua.

Không thấy tăm hơi, cô gọi điện cũng không thấy bắt máy.

Lặng lẽ thở dài một hơi.

Cô đặt điện thoại xuống bàn, bắt đầu đi tắm.

Trút bỏ toàn bộ áo quần trên người xuống, cô đứng thắn thờ nhìn mình trong gương.

Khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu, chua chát, đẳng cay, còn có cả khinh bỉ.

Khắp nơi trên cơ thể, đâu đâu cũng là những dấu hôn đỏ rực, còn có những dấu tay nông sâu xanh tím đến dọa người.

Cô dường như không còn nhận ra bản thân mình trong gương, rút cuộc cô gái yếu ớt với đôi mắt vô hồn kia là ai? Vẫn là cô đó ư.

Nguyệt Vy không dám nhìn lâu, cô vội tẩy rửa tất cả những dấu vết kinh tởm trên người mình.

Có nằm mơ, cô cũng không nghĩ rằng, mình sẽ trở thành nạn nhân bị cưỡng hiếp, mà thủ phạm lại là Dương Hải Thiên.

Hắn che giấu bản chất mình quá tốt, tốt đến mức bao lâu ở bên cạnh cô không hề nhìn ra sự độc đoán thủ đoạn bất chấp của Hải Thiên.

Chỉ vì đạt được mục đích của mình mà không từ bất kì thủ đoạn nào.

Cưỡng bức cô, uy hiếp bằng những tấm ảnh kinh khủng đó, nếu như biết ngày hôm nay, nếu như biết Hải Thiên là con người tàn bạo bi3n thái như vậy!
cho dù bị ép buộc đến mức nào cô cũng sẽ không ở bên cạnh Hải Thiên.

Từ hôm nay, cô và Hải Thiên xem như chấm dứt.

Cô cũng không còn là cô gái 18 tuổi, đơn thuần đến mức cưới một người đàn ông chỉ vì đã ngủ với họ.

Nhiều người nói rằng cái ngàn vàng của người phụ nữ là "lần đầu tiên", nhưng không!
với cô, cái quý giá nhất của người phụ nữ là giá trị của chính mình.

Một người phụ nữ đánh mất giá trị của mình sẽ mất tất cả.

Đời mình phải do mình làm chủ, tiền bạc phải do chính mình tạo ra, tôn nghiêm không để một ai chà đạp.

Đó vừa là giá trị vừa là hạnh phúc của người phụ nữ.

Trong cuộc đời này!
Có rất nhiều phụ nữ có suy nghĩ và quan điểm sống rõ ràng kiên định như Nguyệt Vy, nhưng xin thưa!
được mấy ai sống trọn vẹn với mong muốn và suy nghĩ của mình.

Hiện thực là!
Không phải điều gì mình muốn cũng dễ dàng có được.

Bạn có chấp nhận hay không? Không quan trọng.

Bởi lẽ, cuộc đời này chẳng bao giờ hỏi ý kiến của bạn đâu? Khi Nguyệt Vy tắm xong đã là chuyện của nửa giờ sau.

Cô quấn khăn tắm ngang ngực, che đi thân thể trơn mịn.

Vài sợi tóc ướt mềm nhỏ xuống trước ngực, len lỏi theo khe rãnh rồi mất hút sau lớp khăn bông.

Cô đi vào phòng ngủ, vừa định tìm máy sấy thì bỗng nhiên ngoài trời nổ ầm một tiếng.

"Ầm! Ầm"
Ánh sáng chói lóa từ tia chớp xuyên vào cửa sổ, rạch ngang một đường trên nền trời đen ngòm, Nguyệt Vy giật mình ôm ngực.

Vừa nấy, trên đường trở về nhà, trời vẫn còn yên ả, bây giờ đã sấm chớp đùng đùng.


Chẳng hiểu sao mỗi lần nghe thấy tiếng sấm sét, cô lại thấy trong lòng bất an lo lắng lạ kỳ.

Ngày bố cô xảy ra chuyện, bầu trời cũng nổi giông như thế, sấm chớp điên cuồng mưa to ào ạt.

Ngày mà hai mẹ con cô bị họ hàng bên nội đuổi ra khỏi nhà cũng sáng choang những tia chớp trắng trời y hệt như bây giờ.

Ngày mà mẹ cô bỏ xứ xa quê đi làm ăn, gửi cô lại ở nhà Thiệu Khiêm, cũng là một ngày giông gió ngang tàn, sét đánh vang tai, mưa rơi xối xả dội vào lòng cô ào ạt những sợ hãi, tủi thân như vậy.

Có lẽ vì thế, mà đến tận bây giờ, bao năm rồi, cứ mỗi lần thấy sấm chớp cô lại nảy sinh lo lắng sợ hãi.

Bởi vì nó luôn gắn chặt với những kí ức nhuốm màu bỉ thương.

Trời vẫn nổi sấm ầm ầm.

Ánh sáng chói lóa hắt lên gương mặt hoang mang lo lắng của cô.

"Âm"
Lại một tiếng sét xé rách màng nhĩ.

Cô cả kinh ôm ngực, rồi vội vàng rèm cửa lại, hít sâu vài hơi, liên tục vài lần như thể cho đến khi bên ngoài yên ảng chỉ còn lại tiếng mưa.

Nhưng lúc này, một thanh âm khác lại réo lên, Nguyệt Vy giật mình suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất.

Là tiếng chuông điện thoại.

Tiếng chuông điện thoại ngoài phòng khách không ngừng reo lên, từng hồi, từng hồi, réo gọi khiến lòng thấp thỏm nôn nóng.

Trong không gian yên ẳng, tiếng chuông càng thêm vang dội.

Nguyệt Vy chạy nhanh ra phòng khách, vừa nhấc máy lên, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng gào khóc của của dì Hai: "Wy ơi, con cầm tiên tới đây gấp đi con.

Mẹ con! mẹ con bị ngã trong nhà vệ sinh, hiện tại tình trạng hết sức nguy cấp! Bác sĩ yêu cầu phẫu thuật gấp.

Nhanh lên con, nhanh đi.

.

"
Lúc này ngoài trời nổ ầm một tiếng sét vang tai.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.