Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi

Chương 19: Phần 19



Ngư lân ốc hề long đường, tử bối khuyết hề châu cung.

(*) Một câu trong tập "Cửu ca" mà Khuất Nguyên sáng tác, miêu tả cảnh tượng long cung trong tưởng tượng của tác giả, dịch tạm có thể hiểu là: sảnh như vảy rồng da cá, cung như vỏ sò ngọc trai

Cuối cùng tôi cũng trở về làm Ngư Hề.

"Tiểu Hầu gia, em đến tìm chàng đây."

-Ngoại truyện-

Sau khi dọn vào Hầu phủ, điều duy nhất tôi thấy không quen là chiếc giường gỗ hoa lê trong phòng của tôi và Tiểu Hầu gia, nhưng Tiểu Hầu gia lại không muốn thay nó.

Mỗi đêm, chiếc giường cổ này đều phát ra tiếng "kẽo kẹt" liên tục, khiến tôi đỏ mặt tía tai, nhưng anh lại rất thích thú, còn nói với tôi: "Phu nhân, đây gọi là tình thú đấy."

Tôi rất muốn đánh người.

Không ngờ Tiểu Hầu gia lại là người như vậy!

Ngoại truyện 1

Sau khi lấy lại ký ức kiếp trước, hơn hai mươi năm đầu đời của tôi, nói ngắn cũng chẳng ngắn, chỉ là một đoạn nhỏ trong dòng thời gian dài đằng đẵng mà thôi.

Hầu phủ là nhà của tôi, tôi cũng là chủ nhân nơi đây, nhưng đêm đầu tiên dọn vào, tôi vẫn ngượng ngùng hỏi quản gia: "Có căn phòng nào khác không?"

Quản gia lắc đầu nói không có.

Tôi lại đi hỏi người khác.

Đều nhận được những câu trả lời như đã bàn bạc sẵn.

Hầu phủ to lớn như vậy, sao lại không có lấy một căn phòng cho khách ở chứ?



Tôi biết bọn họ đang lừa tôi, nhưng mới trở về ngày đầu tiên, thật sự không tiện tự ý làm chủ.

Đêm xuống, tôi ngồi bên hồ trong sân cho cá vàng ăn.

Hương hoa thoang thoảng, dưới ánh trăng trong vắt, tôi thấy Tiểu Hầu gia mặc trung y, nằm trên một chiếc thuyền nhỏ giữa khóm hoa sen uống rượu.

Mái tóc dài của anh xõa trên mặt nước, vạt áo hơi hé mở.

Có thể là do tưởng tượng, cũng có thể là vì gặp cảnh đẹp mà thị lực của tôi đột nhiên tăng mạnh, tôi thấy gương mặt trắng ngần như ngọc của anh ửng hồng đắm say lòng người.

Bình rượu chưa kịp đưa lên môi anh, tôi đã thấy miệng khô lưỡi khô.

Vì vậy, khi anh uống rượu xong trở về phòng, tôi như bị bỏ bùa mê thuốc lú, đầu óc quay cuồng đi theo sau anh vào phòng ngủ. Rồi chính trong đêm đó, tôi nảy ra ý định muốn thay chiếc giường gỗ đáng ghét này.

Ngoại truyện 2

Đêm thứ hai vẫn chung giường chung gối.

Vợ chồng hợp pháp mà, rất bình thường.

Tôi là một người hiện đại tiêu chuẩn, đến tối là sẽ chăm chỉ chơi điện thoại không biết mệt là gì.

Đúng vậy, ở đây có mạng.

Còn là 5G nữa chứ.

Tiểu Hầu gia tắm rửa thay đồ xong lên giường, tịch thu điện thoại của tôi: "Hề Hề, đến giờ đi ngủ rồi."

Còn chưa đến 9 giờ mà!



Nhớ lại chuyện đêm qua, tôi đoán được ý đồ của anh, ôm chăn thu mình vào góc tường.

Tiểu Hầu gia khi ở riêng với tôi vào ban đêm, hoàn toàn khác với ban ngày. Anh cố tình trêu tôi, sáp tới chặn tôi trong góc nhỏ này, như bắt rùa trong hũ.

Mặt tôi nóng đến mức có thể đun sôi nước, nói với anh: "Chàng, chàng đã nói tối nay cho em nghỉ ngơi mà."

Tiểu Hầu gia nhẹ nhàng như gió: "Có sao? Ta không nhớ."

"Sao chàng lại thế này!"

Rồi anh lại bắt đầu giở trò đáng thương.

Anh cụp mắt xuống, chậm rãi lắc đầu thở dài: "Làm góa phu một ngàn năm, cảm giác đó chẳng ai hiểu được."

Tim tôi đột nhiên thắt lại, quỳ dậy ôm lấy vai anh.

Thật sự không thể tưởng tượng được, hơn một ngàn năm qua, triều đại thay đổi, biển xanh hóa ruộng dâu, một mình anh đã vượt qua như thế nào?

Thế là, Tiểu Hầu gia như một cái bẫy thú tóm chặt lấy tôi không buông.

Bấy giờ tôi mới biết, ầy! Lại trúng kế rồi.

Những nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng rơi xuống môi tôi, theo hơi thở nặng nề, chôn vùi vào cổ áo.

Màn buông xuống, chiếc giường gỗ hoa lê đáng ghét lại kêu vang suốt cả đêm.

Ngoại truyện 3

Cuộc sống vợ chồng như vậy chưa kéo dài được mấy ngày, ngày Tiểu Hầu gia độ kiếp đã đến rồi.

Đêm trước khi anh đi, tôi gục đầu vào n.g.ự.c anh òa khóc, không nỡ rời xa anh. Nhưng chuyện này, không phải là tôi không muốn anh đi thì anh có thể không đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.