Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn

Chương 37-2: Cô nàng bốc phét gặp anh chàng nhà nghèo



Một buổi sáng khí trời thật tốt lành, không mưa cũng không nắng mà dìu dịu mát, những chú chim sẻ nhỏ liên tục đậu trên bậc cửa sổ gõ gõ, đánh thức ai đó còn đang nằm ngủ mê mệt trên giường kia.

- Đừng kêu nữa... Nhức đầu quá... - Bạch Băng Tâm vùi mình trong chăn, nhăn mặt kêu than, suýt chút nữa là muốn ném cái báo thức ra ngoài cửa sổ kia.

Hết báo thức... Lại chim... Hết báo thức... Lại chim...

Bạch Băng Tâm lảm nhảm lảm nhảm, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.

Tèng tèng teng téng téng téng teng teng... Tiếng nhạc từ đâu phát ra, mà nghe kĩ hơn nữa đi, nghe kĩ hơn nữa sẽ phát hiện ra là chuông điện thoại mà cô cài.

Mịa! Sao lại bực thế không biết! Bạch Băng Tâm mắt nhắm mắt mở bực mình nhổm người dậy với lấy điện thoại đặt ở đầu giường.

- A lô. - Vừa đưa tay lên ngáp cô vừa kêu, giọng ngái ngủ.

Bên kia, một người con trai khóe miệng cong lên, tay phải cầm điện thoại, tay trái đút vào túi quần, anh đứng ở phía cửa sổ, hưởng mắt nhìn về phía xa, trong đôi mắt sâu thẳm kia là một làn nước nhẹ nhàng trôi bồng bềnh.

- Bạch Băng Tâm, hiện tại cô giáo đang ở trong lớp.

Câu nói rất ngắn gọn, không có chửi bới, càng không có xúi giục, nhưng câu này lại làm một con sâu ngủ từ trạng thái lơ mơ ngày lập tức dựng thẳng người, mắt Bạch Băng Tâm rất nhanh chóng mở to, cô vừa chạy vội vàng vào phòng vệ sinh vừa nói:

- Đại ca, đã muộn như vậy, anh có phải đang đợi em không? Nếu đợi thì anh cứ đi trước đi, anh không cần lo cho em.

Rất nhanh, một bên tai giữ điện thoại, hai tay bận rộn quệt kem đánh răng vào bắt đầu đánh đánh đánh.

Nguyễn Văn Lâm nhìn sang đám bạn bên cạnh, sau đó đảo mắt xung quanh, những cô gái kia đang nhìn anh đột nhiên bị anh nhìn, ngại đến nỗi ngay lập tức đi chỗ khác.

Anh lại cười:

- Tao đang ở trường.

Chỉ nghe thấy bên kia nghe có tiếng sặc, tiếp sau đó là những cơn ho liên tiếp truyền qua, những tiếng tít dài truyền đến.

Đang đánh răng?

Nụ cười của anh càng sâu hơn, anh ngồi xuống cùng đám bạn, thỉnh thoảng nói vài câu tham gia vào những câu chuyện thú vị, ánh mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay như chờ đợi điều gì đó.

Bạch Băng Tâm sau khi nghe xong câu nói của Nguyễn Văn Lâm liền bị sặc, không phải sặc nước mà là sặc kem đánh răng, họng cô truyền đến cảm giác ớn lạnh, cô liên tiếp súc nước, súc nước, bằng tốc độ nhanh nhất có thể giải quyết vấn đề cá nhân và phi như bay ra ngoài cửa.

Cho đến khi chiếc xe đạp của cô đã đi một đoạn đường xa thật xa, ở trong căn biệt thự kia mới có một bóng người phụ nữ khác.

Người này đầu tóc rối bù, khuôn mặt nhếch nhác nhưng vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp, bà ta vừa ngáp vừa bước từng bước xuống bậc thang:

- Đi học sớm vậy.

Bạch Cẩu Thận vừa định nhổm người dậy, nghe thấy câu nói của bà xã đại nhân một lần nữa nằm bất tỉnh trên giường, đến buổi trưa mới tỉnh dậy.

Bạch Băng Tâm như thần bay với tốc độ xe đạp như tử thần lao đi như gió, đường ngoại ô ở đây rất ít người đi lại, hơn nữa chỉ có những chiếc ô tô tải thường vận chuyển các vật phẩm từ nơi khác đến hoặc xuất khẩu, nhưng với thời điểm mặt trời vừa mới lên cao nên rất ít xe qua lại.

Khoảng cách từ nhà Bạch Băng Tâm đến nơi cô học ít nhất là ba mươi cây, nếu đi với vận tốc tử thần may ra một giờ đồng hồ mới đến nơi.

Như vậy sao kịp?

Nhà cô tuy có tài xế đưa đón đi học nhưng cô lại nhất quyết không muốn đi ô tô, cô lại muốn đi xe đạp vì muốn người mình ốm một chút vì thân hình cô hiện giờ là lùn và mập mạp.

Nguyễn Văn Lâm nói dáng cô như vậy là rất vừa, nếu ôm thật sự rất thoải mái nhưng cô không để tâm! Béo là béo! Không cần anh an ủi!

Hơn nữa, điều mà cô muốn đạt được nhất chính là...

Bạch Băng Tâm nhe răng cười, ha ha ha, cô đang tiến hành một kế hoạch và cần có sự chuẩn bị lâu dài.

Đây mới là sự khởi đầu thôi.

Cô đạp xe đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, cho đến một ngã tư gần trường thì sự việc kia bất ngờ xảy ra.

Nếu hỏi là giờ này còn có người như cô thì sao nhỉ?

Làm gì mà có ai như cô, đi xe bạt mạng như vậy?Tại sao nhìn cách ăn mặc của cậu ta trông lạ đến vậy, đây là phong cách thời trang mới à?

Rất rất phong cách! Cậu ta là con nhà giàu à?

Cơ mà... Có gì đó kì kì... Con nhà giàu sao lại đi xe đạp thế kia?

Bạch Băng Tâm đau đến tận thấu xương, cơ mà không bằng cái mà cô đang thắc mắc, lần đầu tiên cô lại nhìn thấy người "vừa tỉnh vừa đẹp trai" như cậu ta.

Cậu ta chắc chắn là nặng hơn cô cả chục kí!

Không, là hơn trăm kí!

Mặt Bạch Băng Tâm trắng bệch, cô cố gắng lấy tay đập đập vai cậu ta, cái người kia sao lại nhìn cô đến nỗi mắt sắp lòi ra vậy nhỉ?

- Này... Này... Ngồi... Ngồi dậy đi! - Cô lần này cóc đầu thanh niên đẹp trai kia, người gì đâu mà kì cục!

Người đó có đôi mắt nâu thẫm, mái tóc đen nhánh rất hợp với khuôn mặt kia, làn da trắng đến nỗi cô tưởng tượng mình còn có thể búng ra sữa.

Anh ta giật mình ngồi dậy, hơi gượng gạo, khuôn mặt kia đỏ lên, cậu ta đực mặt ra đó rồi gãi gãi đầu:

- Xin lỗi...

Ấn tượng đầu tiên của Bạch Băng Tâm về anh chính là khuôn mặt quen quen, sau đó là những cử chỉ đáng yêu như vừa rồi.

- Này, mình gặp bạn lần nào chưa nhỉ? - Cô không cần biết là anh ta bao nhiêu tuổi nhưng khuôn mặt non choẹt thế kia chắc chắn là bằng hoặc nhỏ tuổi hơn cô, có thể cô gặp anh trong cửa hàng bánh nhưng cô không tài nào hình dung nổi, một người đẹp như vậy cô chắc chắn phải có chút ấn tượng nào đó chứ?

Người kia nhìn cô một lúc, sau đó đứng dậy, dáng người cao tầm mét tám, chẳng bù cho Bạch Băng Tâm ba mét bẻ đôi.

Anh ta cúi xuống ngắm nhìn cô một lượt, sau đó như nghĩ ngợi gì đó rất lâu, anh mỉm cười:

- Xin lỗi, mình vội quá...

Bạch Băng Tâm để ý đến ba lô trên người cậu ta rơi ra mấy quyển sách, hơn nữa toàn là sách vở lớp mười hai.

À... Cậu ta là học sinh à? Còn học lớp mười hai? Không lẽ cũng đi học trễ như cô sao?

Nhưng nhìn kĩ lại, vẫn thấy cậu ta không giống người lười nhác như cô chút nào, ở cậu ta tuy có vẻ biếng nhác nhưng khuôn mặt tao nhã kia, nếu hình dung là một cậu học trò xuất sắc về mọi mặt còn có thể tin được.

Cô nhìn anh đến thất thần:

- Không sao...

Nên mỗi khi nhớ lại việc ngắm anh với vẻ mặt hám trai thế này, cô xấu hổ đến nỗi không dám nhìn vào mặt anh.

Còn anh lại nghĩ đến việc làm sao để cô gái kia nghĩ anh là một cậu học trò rất bình thường đây?

Nhưng anh không hiểu được bản thân mình, tại sao khi nhìn cô gái trước mặt lại có cái cảm giác khó hiểu, nó dồn nén đến nỗi cổ họng anh gần như khô khốc.

Bạch Băng Tâm nghĩ, người đẹp trai như thế này, nếu so với Nguyễn Văn Lâm sẽ như thế nào?

Cô thấy, hai vẻ đẹp này như không cách nào so sánh được, nhưng người này trông có vẻ cuốn hút hơn.

- Này cậu, cậu cũng là học sinh cấp ba đúng không? - Anh đột nhiên hỏi cô, trông khuôn mặt như búp bê kia, nếu nói cấp hai thì quá trẻ, còn nếu nói cấp ba lại nói quá già, anh đoán già đoán non nhìn cô.

Hai mắt cô nàng tỏa ánh sao lấp lánh, hai người đứng đối diện với nhau, hai bóng người đứng ở một bên đường cua, còn hai chiếc xe đạp lại nằm mỗi nơi mỗi chiếc.

Nắng hắt nhẹ lên mái tóc của cô tỏa ra màu nâu tuyệt đẹp, cô vuốt nhẹ mai tóc lên nhìn anh, đôi mắt nâu thẫm âm u kia cố tạo ra một sự ấm áp nhẹ nhàng dành cho người tưởng như mới gặp lần đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.