Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn

Chương 5: Ba mẹ cháu tên là cẩn thận!



Một buổi sáng đẹp trời của nhiều năm sau, trong căn biệt thự trắng ở ngoại ô thành phố, phía trên tầng hai, trong căn phòng ấm áp kia, có một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ.

Người phụ nữ xinh đẹp kia lười biếng mở mắt, đến nỗi khi những tia nắng vàng vô tình chiếu vào mặt bà bà cũng chỉ nhíu mày một cái, sau đó lại ngủ tiếp.

Còn người đàn ông bên cạnh bà? Ông ta cũng không khác bà là bao, chỉ có đôi tay của ông là không hề ngủ, cứ chút chút lại xoa xoa xoa bụng bà.

Khuôn mặt người phụ nữ khá khó chịu:

- Bạch Cẩu Thận, anh mau dậy đi! Chuẩn bị bữa sáng cho con! - Bà lẩm bẩm, lấy tay của ông ra khỏi người mình, cuối cùng là quay mặt đi chỗ khác.

Người đàn ông kia không chịu bỏ cuộc, tay vẫn không chịu yên thân:

- Bà xã, anh đang thiếu ngủ!

- BẠCH CẨU THẬN! - Ngay khi người phụ nữ gọi tên chồng thì bị người đàn ông đó đè xuống giường, cảnh xuân trong phòng bắt đầu khi mặt trời "chuẩn bị" lên cao.

Ở dưới tầng một, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn ngồi chổm hổm trên ghế sô pha đang xem phim hoạt hình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên tầng, lại nghe thấy tiếng kêu của mẹ, âm lượng là nhỏ nhưng đôi tai này lại có thể nghe thấy.

Đôi mắt tinh anh vờ như không nghe thấy gì, giả câm giả điếc xem ti vi.

Bíng boong! Bíng boong! Tiếng chuông ở cửa vang lên, thân hình nhỏ nhắn kia vẫn không động đây, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.

Bíng boong! Bíng boong! BÍNG BOONG! BÍNG BOONG! Tiếng chuông mỗi lúc một to vang lên, thế mà hai con người trên tầng kia lại không hề nghe thấy.

Đôi mắt kia nhìn lên tầng, lại nhìn ra phía cửa.

Trong tình thế bắt buộc, một cô nhóc tầm bốn tuổi trượt người khỏi sô pha, đôi dép lê to quá khổ lết lết trên mặt sàn, bước đi hướng về phía cửa.

Cạch! Cánh cửa mở ra, xuất hiện là một người phụ nữ khá trẻ tuổi, vì cổng không khóa nên cô ta mạn phép bước vào, khi gặp cô bé, đôi mắt người phụ nữ này khá ngạc nhiên, bà mỉm cười:

- Chào con, con cho cô hỏi, nhà Bạch Cẩu Thận có phải là ở đây không?

Đôi mắt kia nhìn người phụ nữ, lại nhìn ra cổng thấy một chiếc ô tô đen đậu ngoài kia, cô bé lắc lắc đầu, giọng nói trong veo vẻo:

- Không ạ, ba mẹ cháu tên là Nguyễn Cẩn Thận!

Khuôn mặt người phụ nữ biểu hiện rõ sự khó xử, bà đưa mắt nhìn ra phía ô tô, lại nhìn cô bé:

- Vậy con có biết nhà của chú Bạch Cẩu Thận ở đâu không?

Đôi mắt kia sáng lên, cô bé đưa tay chỉ chỉ về xa xa:

- Có ạ, nhà chú ấy ở cách nhà cháu mười nhà đó! Cô cứ đi thẳng là sẽ tới!

Người phụ nữ lúc này như thả được gánh nặng trong người, bà cười tươi với cô:

- Cảm ơn cháu nhé! Cô đi đây! Chuyển giúp cô lời cảm ơn đến ba mẹ cháu!

Cô bé gật đầu cười cười, nhanh nhẹn đóng cửa lại, tiếp tục chồm người lên sô pha xem ti vi.

Thời gian trôi qua, cô bé buồn ngủ, hai mắt híp lại.

Ngáp ngáp vài cái, cô cũng tắt ti vi đi vào phòng nằm lên giường ngủ.

Bạch Cẩu Thận sau khi đánh răng rửa mặt, tắm cho tỉnh người, ông đi ra phòng khách xem ti vi, đúng lúc lại nghe thấy tiếng chuông phát ra.

Ông đi ra mở cửa, người phụ nữ xinh đẹp ban nãy đã quay lại.

- Cẩu Thận... - Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn người đàn ông, không nhầm chứ, rõ ràng là...

Ông ngạc nhiên:

- Bích Mai?

Một cậu nhóc đẹp trai nhìn rất lãng tử, cỡ sáu tuổi đầu, vẻ mặt tức tối kéo kéo áo người phụ nữ:

- Con đã nói rồi mà! Con bé khi nãy nó lừa mẹ đấy!

Bạch Cẩu Thận nhìn cậu nhóc:

- Con nói sao? Con gái bác?

Cậu nhóc nhăn mặt nói, miệng oang oang:

- Lúc nãy con gái bác nói tên ba mẹ của nó là Nguyễn Cẩn Thận!

Cậu bé ngẫm lại...

Tên ba mẹ?

Tên ba mẹ?

Mặt cậu nhóc lóe lên tia kinh ngạc, vừa lúc Bạch Cẩu Thận cười to:

- Ahaha... Thật xin lỗi... Nhưng gia đình em đã bị con gái anh lừa rồi!

Fuck! Cái khỉ gì đang diễn ra vậy nè? Cậu nhóc khoanh tay, mặt nhăn như khỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.