Tôi úp cái chén lên kệ, quay sang mẹ thì lập tức hiểu ngay vấn đề, bèn gãi đầu trả lời:
- Vì một số lí do nên con chẳng thể biết cậu ta định nói gì hết mẹ ạ.
- Hở? Sao lại thế? Lý do gì vậy?
- À thì.... cái này cũng khó giải thích lắm, nhưng sao mẹ biết cậu ta định nói gì với con - tôi tò mò hỏi, tiện tay lấy thêm một cái chén nữa úp lên kệ
Mẹ không nói gì, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý. Chậc, cứ hễ mà mẹ cười kiểu này là y như rằng mẹ đang giấu cho mình một cái suy nghĩ gì đó... khá là táo bạo đây! Giờ mà tôi có van nài tha thiết kiểu gì mẹ cũng chẳng hé môi nửa lời đâu. Thôi kệ, mẹ vốn là người tinh tế, biết được những chuyện này đâu phải là quá khó. Bất chợt tôi nghe thấy tiếng cửa mở, bèn lau vội tay rồi chạy ra. Nhìn thấy bóng dáng thân quen trước mặt, tôi mừng đến nhảy cẫng lên:
- A BA, BA VỀ RỒI MẸ ƠI!
Ba nhìn điệu bộ vui mừng của tôi mà phì cười, mẹ từ dưới bếp cũng vội vàng đi ra với nụ cười tươi:
- Anh về rồi sao? Có thấy mệt không?
Ba xoa đầu tôi rồi dịu dàng quay sang kéo mẹ ngồi xuống sofa, thở phào một cái rất chi là hài lòng:
- Cũng không mệt lắm, buổi hội thảo kết thúc sớm hơn anh tưởng nhiều, vừa xong là anh đáp máy bay về Sài Gòn ngay! Mấy nay để hai mẹ con ở nhà một mình rồi, ba xin lỗi nha con gái!!
- Hehehe, vậy thì ba phải đền cho hai mẹ con con đó nha! Ba đi Hà Nội chắc đem về " nhiều đồ " lắm nhỉ? - tôi nhe nhởn cười đầy gian manh, tất nhiên là ba hiểu ý tôi, giả vờ tặc lưỡi:
- Chậc, nghe là biết cô nương đây đang muốn đòi quà rồi! Đây này, cái này là miễn chê đấy nhá!
Nhìn chiếc lọ cắm bút bằng gốm tinh xảo trước mặt mà tôi mãn nguyện kinh khủng. Thật chẳng uổng công tôi năn nỉ gãy lưỡi suốt mấy... giây liền! Ô la la, mừng " em " đã về đội của chị. Ba còn tặng cho mẹ hộp trà sen hồ Tây chính hiệu, mẹ thích loại này lắm luôn ớ, mấy lần mong ước được nếm thử nhưng chưa có dịp. Ba sau một lúc đắm chìm trong những câu hỏi han quan tâm của hai mẹ con tôi thì cũng đã " chuồn êm rút gọn " vào nhà tắm.
Ngồi trên giường ngắm chiếc lọ, tự dưng tôi cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn. Được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và đủ đầy về mặt vật chất lẫn tinh thần thế này thật tuyệt biết bao. Trừ những lúc hơi cô đơn khi phải ở nhà một mình do ba mẹ đều đi công tác nhưng bù lại, tôi luôn nhận được tình yêu thương quý giá và hơi ấm hạnh phúc của một gia đình đúng nghĩa. Đôi khi nhìn ba mẹ, tôi cảm thấy thật ngưỡng mộ họ. Dù ở bên nhau suốt bao năm qua nhưng họ chưa bao giờ thôi nghĩ về nhau và quan tâm đến nhau. Nếu như mẹ là một người phụ nữ sôi nổi và cá tính thì ba lại khá điềm đạm và trầm tính. Tình cảm của ba mẹ như một một bầu trời lúc cũng lấp lánh ánh sao. Tôi thật sự vô cùng hạnh phúc vì điều đó! ♡
- Con sẽ không bao giờ làm ba mẹ thất vọng đâu! - tôi giơ cao nắm đấm đầy quyết tâm, sau đó nhanh chóng lật vở ra và miệt mài đắm mình vào đống bài tập ở trên trường
( lén nhìn cô con gái cưng đang chăm chỉ học bài ở trong phòng qua khe cửa đóng hờ, hai vị phụ nhìn nhau mỉm cười đầy mãn nguyện... )
Hai tháng trôi qua cực kì nhanh chóng, hẳn nhiên chúng tôi đã hoàn thành xong kì thi giữa kì và cuối kì một rồi. Sau bao nhiêu tháng ngày ôn luyện vất vả thì chúng tôi đã có thể tạm thở phào nhẹ nhõm. Nói là thi học kì một chứ thật chất điểm số của nó cũng rất quan trọng, có sức ảnh hưởng lớn đến cả một năm học chứ đừng coi thường. Tôi được đứng hạng nhất trong lớp với số điểm trung bình xém - hoàn - hảo là chín phẩy chín. Mặc dù rất vui vì đã đạt được số điểm như ý nhưng tôi không khỏi sốc nặng khi biết mình chỉ được xếp hạng nhì toàn khối. Hừ, và cái tên đứng hạng nhất ấy chính là mỹ nam đáng ghét Vương Minh Khôi! Thua hắn có 0,1 mà tôi cảm thấy hận lòng ghê gớm! Cứ chờ đấy, Nguyên này sẽ phục thù!!!!
- Chà, Hạnh Nguyên công nhận giỏi thiệt đó nghen! Thành tích xuất sắc cỡ này luôn mà
- Hehehe, đa tạ đa tạ! - tôi tếu táo đáp lời Hùng khi cậu ta đang xuýt xoa nhìn tờ phiếu điểm của tôi
- Thôi được rồi, bây giờ đã thi xong xuôi cả, chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý lo cho Lễ hội mùa đông! - Quốc Minh từ đâu nhảy phóc vào chiếc ghế trước mặt tôi
" HOÉT HOÉT HOÉT!!!!! " - một âm thanh vang dội của chiếc còi ở đâu đó gần đây dội vào tai chúng tôi inh ỏi
- Khỉ gió! Thằng nào ồn ào thế hả?? - Hùng bực bội la lên
- Tui nè, có được hông?
Hùng nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi quay sang nàng lớp phó Hạ Thảo với nụ cười tươi roi rói:
- A ha, Thảo đó hả? Tui không biết, cứ tưởng....
- Hừ!
Nhỏ Thảo lườm tên Hùng muốn rách mặt, đằng hắng ho vài cái, nhỏ dõng dạc thông báo với chúng tôi một chuyện có vẻ rất hệ trọng:
- Quốc Minh nói rất đúng, chúng ta đã thi học kì xong và chẳng còn gì phải vướng bận nữa hết. Vì thế tui mong rằng mọi người sẽ dồn sức vào vở kịch của lớp mình! Tui đã nhờ Tuyết soạn sẵn kịch bản và cũng đã photo ra nhiều bản rồi. Đề nghị các đồng chí có góp mặt trong vở kịch này hãy đem về nghiên cứu kĩ để nhập vai cho tốt hén!
Chà chà, Hạ Thảo quả là người chu đáo, chuẩn bị sẵn kịch bản cơ đấy. Cầm tờ giấy chi chít chữ trong tay mà lòng hào hứng dã man. Để xem Tuyết lớp trưởng "làm ăn " ra sao nào...
- HỂ, SAO LẠI CÓ CẢNH HOÀNG TỬ VÀ LỌ LEM HÔN NHAU Ở CUỐI THẾ NÀY??? - Đám con gái giật mình kêu lên
- WHAT? WHAT? WHAT???? - Tôi bàng hoàng nhìn tờ kịch bản. Đúng... đúng thật là có cái cảnh đó...!!! Thế quái nào chứ??? Không thể tin vào mắt mình, tôi vội lao tới túm lấy vai nhỏ lớp trưởng mà lắc kịch liệt
- Sao lại có cái cảnh đó hả Tuyết? Tao nhớ mình đóng vai Lọ Lem chứ có phải công chúa ngủ trong rừng đâu mà hôn với chả hít ở đây????
- Ơ, ai bảo Lọ Lem thì không được hôn? - nhỏ Tuyết bình thản đáp mà mắt mơ màng - Công chúa và hoàng tử hôn nhau, lãng mạn thế cơ mà. Trong phim Hàn thường có mấy cảnh đó...
Tôi tròn mắt vì... sốc! Ối giời ơi, sao mà có thể chứ??? Nụ hôn đầu điên của tôi đã bị hắn " cướp " trắng trợn thế mà giờ lại phải...???? Khóe mắt giật giật, tôi lườm cái tên mỹ nam bên cạnh mà không khỏi bất ngờ: Thế quái nào hắn lại bình thản đến cỡ đó chứ?
- Thoải mái đi bạn hiền, có phải hôn thật đâu mà lo - Thảo vỗ vỗ vai tôi - với lại nếu đóng kịch theo mô típ cũ thì nó bình thường quá, phải sáng tạo lên chứ!
- Nhưng nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả! Ý tao đã quyết rồi!! Tới lúc đó chỉ cần ghé sát môi vào nhau một chút thôi, đâu phải hôn thật! - nhỏ thì thầm câu cuối vào tai tôi
*cạn lời*
- Vậy đi nha, bây giờ cứ hễ có thời gian là lớp ta phải luyện tập thật chăm chỉ! Đồng chí nào mà lười biếng thì hỏi tại sao Thảo này độc ác!
- Nhưng mà Thảo nè, mình sẽ tập ở đâu? - Ánh My mỉm cười, dịu dàng hỏi. Nhận thấy sự lúng túng của nàng lớp phó, Huyền giơ tay xung phong
- Hay qua nhà tao đi! Ba mẹ tao đi công tác một tháng mới về. Với lại nhà tao cũng gần trường.
Nghe Huyền nói vậy, Hạ Thảo vui mừng lao tới vỗ vai nó đầy cảm kích, còn nói tổ quốc... ý nhầm, tập thể cả lớp sẽ mãi mãi ghi công nó, nguyện khắc tên nó lên... mặt bàn để tưởng nhớ! Sau khi ghi địa chỉ nhà Huyền lên bảng cho mọi người, Thảo chốt ý:
- Quyết định vậy đi nha! Chủ nhật này qua nhà Huyền tập kịch. Tui xin nhắc lại, ai mà lười biếng thì đích thân Hạ Thảo này sẽ tới nhà xách cổ đi đấy nghe chưa???
- NGHEEEEE ! ! !
Còn tiếp...
Từ sau chap này sẽ là những tháng ngày tập luyện " vất vả " của Hạnh Nguyên nhà ta. He he he he!!! * cười gian *