" Cậu ngốc hả? Ở cùng nhau để bọn nó dễ dàng tóm cả bọn à, chúng ta còn có bố mẹ cơ mà "
" Hôm nay bố mẹ tớ rủ nhau đi ăn mừng kỷ niệm ngày cưới " Lại là Liễu Y Nguyệt
" Tớ không sống cùng bố mẹ, bọn họ ở Mỹ " Tuyết Lệ bình tĩnh nói
Vi Kỳ "..."
" Chuyện làm gì quan trọng đến mức đấy, đều do các cậu tưởng tượng ra thôi " Minh Triết không tin
" Các cậu là đấng nam nhi thì làm gì sợ "
" Không đâu! Tớ cũng cảm thấy thế, hơn nữa.. đối phương là đang nhắm tới bọn tớ chứ không liên quan đến cậu. Tin tớ đi, tớ linh cảm rất đúng, hồi nhỏ... tớ cảm giác không an toàn ở người nào, người ấy trực tiếp gặp chuyện... nặng nhất là.. người ấy bị tai nạn suýt thành người thực vật và giờ bị mất trí nhớ "
Khi nhắc đến cái người đấy, sắc mặt cô tối sầm lại
Cũng giống như cô, Cảnh Nam nghe vậy cũng nhíu mày vì thấy sao quen quen, nhưng thôi hắn cũng mặc kệ
" Này, các cậu đều biết đánh nhau đúng không? Hay các cậu giúp chúng tớ đi, còn cậu nữa, Vi Vi, cậu gọi cả Kiệt ca nữa đi " Y Nguyệt nói xong câu này, cô không phải là hướng đến ai mà chính là hướng đến mạng sống của cô, cả ngày hôm nay cô không dám rời chỗ đông nửa bước, vì sợ mình bước một bước là lại có một họng súng chĩa vào đầu mình
" Mà.... chuyện các em nói... chắc không nghiêm trọng đến thế đâu chứ? " Trương Kiệt không biết từ đâu đến, hóa ra là anh luôn nghe lén bọn họ
" Kiệt ca!.... hay anh cũng đi đi, chúng ta hướng đến một ý tích cực hơn, coi như một buổi giao lưu, nói chuyện gặp mặt thâu đêm đi " Hai đứa con gái cũng gật đầu
" Haizz... thôi được rồi, chúng ta đi cùng mấy cậu ấy vậy " Cảnh Nam lúc này mới lên tiếng
Thế là cả bọn lại kéo nhau về khu nhà riêng của Y Nguyệt, một nơi... vắng người....phải nói là không một bóng người, mà cả bọn cũng kệ... dù sao như thế cũng dễ ra tay
" Vậy 3 đứa con gái chung một phòng, ba đứa con trai chung một phòng đi " Vi Kỳ không sợ nói
Ban nãy cô đồng ý với bọn họ là vì giúp cho hai người kia bớt hoang mang thôi... chứ 100 người chĩa súng vào cô cô cũng không sợ
" Cậu chắc chứ! "
" Chắc! Tớ đã chọn căn phòng chắc nhất rồi, bọn họ bắn một phát súng cũng không vào được tới đây đâu, sau khi nghe tiếng súng, bọn con trai sẽ chạy sang ngay thôi "
Liễu Y Nguyệt mới yên tâm hơn
Nhưng cô đã sai rồi, mấy người kia dùng loại súng Crossbow ( loại súng không phát ra tiếng động)
Ngay lúc cả bọn con trai chuẩn bị bước chân vào cửa phòng, thì bọn họ đột nghe thấy tiếng hét của Y Nguyệt
" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....."
Trương Kiệt và Minh Triết ngay lập tức chạy tới, chỉ riêng Cảnh Nam là đột nhiên khựng lại rồi mới chạy trối chết, hắn không hiểu vì sao lúc đấy trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác sợ hãi mà trước đó đã từng xảy ra vậy
" Có sao không? "
" Y Nguyệt xỉu rồi, Kiệt ca, anh ở đây trông cô ấy đi "
" Vậy còn mọi người "
" Không sao, tụi em sẽ ổn thôi "
" Được r.... " " xoẹt " Trương Kiệt chưa kịp nói hết câu thì một viên đạn xoẹt qua tóc cô, may là lúc nãy có hắn kéo cô lại, không cô đã....
" Hừ... mấy người muốn chơi thật à?.... được, ông đây chơi với mấy người....Minh Triết, ôm thật chặt Tuyết vào, đừng để cô ấy bị trúng đạn.. " Minh Triế nghe xong lập tức dùng thân mình bao phủ Tuyết Lệ, hắn đương nhiên hiểu, mấy người kia thấy hắn sẽ không bắn hắn
" Vậy còn cô " Cảnh Nam lo lắng hỏi
" Đừng lo cho tôi, để tôi xem.. bọn họ có bao nhiêu đạn, liệu có nhiều bằng người đã từng chết dưới tay tôi không " Cô nhếch miệng cười. Những người đang nhắm bắn đột nhiên thấy lạnh sau gáy, thể loại người gì đây??? Điều đấy khiến không ít người đơ ra
" Đang ngắm bắn là không nên mất tập trung như thế đâu, sự trả giá sẽ là...." " Pằng " Cô không biết xuất hiện từ đâu, bắt được một tên, ngay sau đó cô rút ngay một cây BERETTA PICO ra ( súng sử dụng đạn.380 ACP. là khẩu súng lục nhỏ nhất hiện nay trang bị cho các lực lượng chấp pháp.) bắn cho tên đấy một phát, tên kia ngay lập tức ngã xuống
" Được, vậy tôi chơi cùng cô, tôi cũng muốn xem, bọn chúng có tài cán gì mà lại dám đi bắn người của tôi " Thế là hắn nhập cuộc, giết cũng được không ít người