So với sự nghiệp thành công của mọi người, tôi là người nhàn rỗi nhất. Quan trọng nhất là người nhàn rỗi tôi đây biết nấu ăn nha, hơn nữa đều được mọi người ưa thích. Cho nên mỗi lần có bữa cơm gia đình ở ngoài nhà lớn, tôi đều đảm nhiệm vai trò đầu bếp chính, Xảo Dĩnh làm trợ thủ, anh cả nếm thử, Âm Nhị Nhi khen ngợi. Bữa cơm tối nay cũng như thế. Trước kia ở nhà lớn là vì tránh "Điệp khúc giục chắt" của bà nội, hiện tại vì để tránh cho bầu không khí trở nên gay gắt, Âm Hạng Thiên đã bị xoá tên. Chỉ có điều, cũng chính bởi vì anh không có ở đây, nên mọi người mới có thể nói chuyện thoải mái về vụ Nhiễm Du mất tích.
Về chủ đề này, tôi không góp lời, cho dù có ý kiến, tôi cũng sẽ nuốt vào bụng. Nhưng Âm Nhị Nhi Không để tôi như ý nguyện, nhất định bắt tôi nói vài câu không tha.
"Em có thể ngồi nghe cũng đã không tệ rồi, mọi người còn muốn em nói gì?" Tôi vừa xử lý con cua, vừa qua loa ứng phó.
"Nói Nhiễm Du ấy." Âm Nhị Nhi hướng dẫn.
"Cô ấy có gì tốt mà nói?" Tôi bẻ một cái càng cua đưa tới trước mặt anh cả, anh cả dùng kềm kẹp bể vỏ càng cua, tôi thuận lợi rút thịt ra bỏ vào miệng.
"Anh đã nói hết rồi." Tôi bẻ một cái càng cua khác, làm y chang quá trình vừa rồi.
"Anh cả, giúp em." Xảo Dĩnh cầm một con cua bự, sự khéo léo của cô ấy chỉ dành cho thiết kế trang phục, để ăn hải sản thì chẳng hợp chút nào.
"Không phải cậu không ăn hải sản sao?" Tôi buồn cười hỏi.
Xảo Dĩnh bất đắc dĩ nói: "Ninh Vũ là người Đại Liên, bên đó có thứ này, mình không ăn sao được?"
"Ây dô ~ xem ra anh phải chuẩn bị của hồi môn cho em rồi." Âm Nhị Nhi nửa thật nửa giả trêu ghẹo, khi đang nói còn nháy mắt với anh cả, ý là: anh cũng phải chuẩn bị đó.
"Không gấp, thời cơ đến, em sẽ thông báo cho anh." Xảo Dĩnh nhận lấy con cua đã qua xử lý của anh cả, vừa khêu thịt vừa lẩm bẩm: "Thật không hiểu, thứ này có gì hay mà ăn?"
"Không ăn đưa mình." Tôi chìa tay ra xin, gì chứ đồ chùa thì cứ nhặt.
"Không cho." Xảo Dĩnh ôm con cua không buông.
Âm Nhị Nhi bật cười: "Đó là con cua, cũng không phải là Ninh Vũ, em giữ khư khư vậy làm gì?"
Xảo Dĩnh miễn cưỡng bảo: "Hải sản thuộc đồ hàn, cậu ấy đã ăn ba con rồi, ăn nữa sẽ khó chịu đó."
Anh cả và Âm Nhị Nhi bỗng chốc đều nhìn về phía tôi, lấy ánh mắt cảnh cáo nói: không cho ăn nữa!
Tôi vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, nhanh tay đoạt lấy con cua của Xảo Dĩnh, tỉnh bơ nói: "Học trưởng khó gặm hơn con cua, cậu phải cố gắng lên nhá!"
Âm Nhị Nhi buồn cười, Xảo Dĩnh bất đắc dĩ nhếch môi, thậm chí anh cả bất cẩu ngôn tiếu (ăn nói có ý tứ) cũng bị tôi chọc cười.
Tôi chợt nhớ tới Âm Hạng Thiên, bữa cơm vui như thế, mà anh lại bị gạch tên ra ngoài, hơi thảm nhỉ.
"Ngày mai đến nhà anh cả, qua sớm một chút, ăn cơm tối xong đi đánh bowling." Bữa tối mới nhập tiệc được một nửa, Âm Nhị Nhi đã an bài tiết mục ngày mai rồi.
"Không đi được, ngày mai em phải đi làm." Tôi đau khổ nói, mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày đều ăn chơi đàn đúm, tôi có hơi không tiêu.
"Không tham gia cũng được, trước tiên đưa lệ phí ngày mai ra đây." Âm Nhị nhi được nhiều người ủng hộ, anh cả và Xảo Dĩnh tất cả đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, nói đúng hơn là chờ tôi quẳng xuống tờ tiền.
"Em tham gia còn không được sao?" Tiền lương ít xót lắm đấy!
Bữa tối kết thúc, anh cả phụ trách đưa Xảo Dĩnh về studio, tôi thì bị Âm Nhị Nhi đưa về nhà lớn.
Về đến nhà cũng đã gần mười một giờ. Âm Nhị Nhi không ở lại, sau khi tôi xuống xe, anh đi thẳng về nhà mình.
Bên trong phòng khách yên tĩnh, tiểu Tần và Bảo Nhi đón lấy túi xách của tôi, chỉ sang hướng ban công. Tôi nhìn theo hướng họ chỉ, chỉ thấy Âm Hạng Thiên nằm trên ghế trước cửa sổ sát đất trước ngủ thiếp đi. Thân ảnh lẻ loi cô đơn của anh được ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ mạ lên tầng thê lương, tựa như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tôi thu hồi tầm mắt, nói: "Tôi đi ngủ đây, các cô cũng nghỉ ngơi sớm đi."
"Cô không đi xem Tam Thiếu một chút sao?" Tiểu Tần hỏi.
"Anh ta tốt rồi, không cần tôi xem." Tôi cười không ra tiếng, cất bước đi lên lầu hai.