"Anh đang làm gì thế?" Tôi kinh ngạc đẩy anh ta ra, lui người sang một bên.
"Hôn em." Đôi mắt anh ta hơi cong lên, cười giống như một đứa trẻ con.
Chống lại ánh mắt không rảnh rỗi như vậy, nụ cười như vậy, đúng là tôi không tức giận được, giống như hướng dẫn chỉ dạy trẻ con, nói: "Làm như vậy là không đúng."
"Em tức giận?" Anh ta cẩn thận nói.
Tôi lại bị ánh mắt ngây thơ của anh đánh bại, vẫy tay một cái: "Lần sau đừng như vậy, đi ăn cơm đi, nếu không ăn liền nguội đó."
"Được." Anh ta ngoan ngoãn đáp ứng, trở lại trên giường bệnh xong, cầm cái muỗng lên lại không ngừng do dự.
"Anh không thích ăn thức ăn ở đây?"
"Ừ."
"Vậy anh muốn ăn cái gì? Tôi đi nhà ăn mua."
"Muốn ăn món ăn gia đình, em sẽ làm sao?" Anh ta mong đợi nhìn tôi.
Tôi thật sự hoài nghi, ông trời là thân thích nhà anh, lại có thể cho anh một đôi mắt như vậy, không phải loại mắt đào hoa như Âm Nhị Nhi, nhưng đều thu hút tâm hồn người như nhau, để cho người ta không cách nào cự tuyệt. Cho nên, cơm trưa hôm sau của anh là tự tay tôi làm. Chỉ là, nhìn anh ăn vui vẻ như vậy, tôi cũng rất thỏa mãn.
Để tỏ lòng cảm ơn, anh ta đưa dây chuyền bạc trên cổ cho tôi, ông trời làm chứng, tôi muốn cự tuyệt, nhưng tay anh cầm dây chuyền bạc, vẫn duy trì một cái tư thế muốn đeo lên cho tôi, trong đôi mắt vô tội lộ ra vẻ "Em không cần, anh sẽ thương tâm ". Cho nên, lần đầu tiên tôi nhận hối lộ của bệnh nhân.
Mặc dù hành vi dáng vẻ của Nhiễm Nhiễm không giống người bình thường như vậy, nhưng anh cũng không giống người bị bệnh thần kinh.
Cuối cùng ở trong lúc vô tình anh nói ra một vài lời có ý vị sâu xa, nghe giống như dễ hiểu, lại có một loại đạo lý khác. Làm cho người ta không thể không thừa nhận, cách nói giữa thiên tài cùng kẻ điên chỉ có một đường ngăn cách là có căn cứ .
Trong nháy mắt, Nhiễm Nhiễm đã nhập viện hơn một tháng, cơ thể đã sớm khỏe mạnh, nhưng anh không có ý định rời đi, cứ ở lại như vậy, tới hôm nay hết hạn mới thôi, cũng không có ai từng tới thăm anh. Nhiễm Nhiễm cũng không mất mác, trôi qua rất tự do.
Tôi là hộ lý chuyên môn cho anh ta, hầu như mỗi ngày đều dùng cơm cùng nhau. Ngoại trừ nụ hôn đường đột kia ra, tất cả đều bình yên. Thậm chí tôi cảm thấy, ở chung cùng anh rất vui vẻ rất nhẹ nhàng. Đồng nghiệp trong bệnh viện đã coi tôi trở thành đại thần, bọn họ không tin Nhiễm Nhiễm không phải ma quỷ, cho nên, tôi trở thành đại thần phục ma.
Gần tối chủ nhật, tôi thừa dịp phòng bếp bỏ trống, liền bắt đầu chuẩn bị bữa trưa ngày mai.
"Làm sao làm nhiều như vậy?" Âm Hạng Thiên mở miệng không hề báo trước, tôi sợ hết hồn.
"Có một bệnh nhân không thích đồ ăn bệnh viện, dù sao cũng phải mang cơm, thì làm nhiều một chút." Tôi vừa cắt cà rốt vừa trả lời.
"Trước tiên em đợi lát nữa hãy làm tiếp." Âm Hạng Thiên chọc chọc đầu của tôi, ý bảo tôi nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Tôi nghiêng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, lông mày của anh đã nhíu lại cùng một chỗ.
"Anh, cũng, muốn, ăn!" Anh gằn từng chữ, cố ý nhả từng chữ rất rõ ràng.
"Hiện tại ăn cơm tối có chút sớm không?" Mới bốn giờ chiều, tôi chỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa ngày mai, cũng không muốn làm sớm như vậy, vậy sẽ ảnh hưởng đến (tới) hương vị món ăn.
"Hiện tại anh muốn ăn!" Anh kiên định nói, không cho phản bác, rất không phân rõ phải trái.
"Ăn thì ăn, tôi làm là được." Tôi bình tĩnh, ung dung, bình thản chịu đựng gian khổ.
"Anh còn chưa nói ăn cái gì mà."
Giọng điệu này tuyệt đối là cố ý bới lông tìm vết, cũng không biết người nào giẫm lên đuôi chó sói rồi. Hẳn không phải là tôi, những ngày gần đây tôi chauw từng chọc tới anh.
Tôi không thể làm gì, thở dài: "Không làm khó dễ không được sao?"
Anh chợt hạ cơ thể thấp xuống, nhốt tôi ở giữa cánh tay cùng bệ kính, trong tròng mắt loài sói kia chứa đựng vẻ không vui.
"Em đối xử với bệnh nhân còn kiên nhẫn hơn với anh!" Anh trầm giọng tố cáo.
"Tôi chỉ cảm thấy anh cố tình gây sự." Tôi nói sự thật: "Đầu bếp trong nhà mặc anh sai bảo, tay nghề ai cũng tốt hơn so với tôi, tại sao cứ muốn tôi làm cho anh ăn?"
"Thói quen của anh." Đáy mắt anh thoáng qua vẻ cô đơn, không có kiêu căng lớn lối: "Anh đã ăn quen những thứ do em làm, quen em kêu anh thức dậy, quen em hỏi han ân cần, nhưng, em chợt phá vỡ tất cả thói quen của anh, mang kiên nhẫn vốn dành cho anh cho người khác, thời gian vốn dĩ thuộc về anh cũng dùng ở chỗ khác, giống như tất cả mọi người quan trọng hơn so với anh."
Tôi hạ mắt không nói, thói quen đúng là thứ đáng sợ, chưa bao lâu, tôi cũng quen nhận sự giúp đỡ của anh, quen cùng nhau ăn cùng anh, lúc gặp phải khó khăn đã quen gọi anh đầu tiên, nhưng, tình huống khác nhau, tôi cần phải từ bỏ những thói quen này. Trên thực tế, tôi đã thay đổi không sai biệt lắm. Mặc dù, đáy lòng còn có chút khúc mắc nhỏ, nhưng tôi tin tưởng, chỉ cần thời gian nhiều hơn một chút, khoảng cách nhiều hơn một chút, tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi tầm ảnh hưởng của anh.
"Bách Khả, em còn yêu anh sao?"
Tôi nâng mắt lên, nhìn thẳng anh, mặc dù, anh đưa ra câu hỏi, nhưng trong đôi mắt kia lại tràn đầy chắc chắn.
Ta đọc ra ý nghĩa sâu xa trong đó, anh tin tưởng, tôi còn thương anh.
"Tôi nói không, anh tin à?" Tôi hỏi ngược lại.
"Không tin!" Nửa giây anh cũng không do dự.
Tôi cười khổ: "Vậy cần gì câu hỏi không cần thiết đó chứ?"
Giống như chiếm được đáp án khẳng định, anh nổi lên vui mừng cười yếu ớt: "Anh muốn ăn mì bát trân *."
* bát trân : tám loại thức ăn quý giá
"Được." Không phải một chén mì thôi sao, tôi làm được. Nhưng đúng như lời anh nói, tâm tình không giống nhau, trước kia giúp anh làm đồ ăn, trong lòng luôn luôn nổi lên nhàn nhạt ngọt ngào, hôm nay, trong lòng trống không.
"Anh còn muốn. . . . . ." Anh vẫn chưa cảm nhận được tâm tư của tôi, thân hình cao lớn chậm rãi hướng về phía tôi, môi mỏng như có như không nói rõ rành rành suy nghĩ của anh.
Phút chốc tôi giơ dao thái trong tay phải lên, lạnh lùng nói: "Tốt nhất anh đừng nghĩ bậy!"
Anh hậm hực bĩu bĩu khóe môi, lui qua một bên: "Mau làm đi, anh đói bụng."
"Bách Khả không phải là nữ giúp việc riêng của em." Giọng nói khoan thai êm ái chứa ý cười bay vào phòng bếp, nhìn cô gái kia không dời được tầm mắt, đỉnh đầu Âm Hạng Thiên bốc khói xanh nhìn cực phẩm yêu nghiệt cùng với tiếng bước chân càng ngày càng gần vào phòng bếp.
"Mắc mớ gì tới anh?" Sắc mặt Âm Hạng Thiên biến đổi thật nhanh, vừa rồi còn tươi roi rói, vừa thấy Âm Nhị Nhi thì mây đen che đỉnh núi, trời u ám rồi.
Độ cong khóe môi của Âm Nhị Nhi tăng thêm hai phân, giống như bất đắc dĩ, tựa như cảm khái, lẩm bẩm nói: "Bị dạy dỗ nhiều như vậy, còn không học được tôn kính sư trưởng."
Âm Hạng Thiên vừa ghét bỏ vừa khinh thường nhìn chằm chằm anh ta: "Kể từ ngày anh đẩy tôi xuống hồ bơi, anh liền mất đi tư cách được tôn kính rồi."
Âm Nhị Nhi bật cười: "Chuyện đã bao lâu rồi, em còn muốn ghi hận cả đời sao?"
Lại nói, chuyện này xác thực đã rất rất lâu rồi, theo như lời bà nội nói, năm đó Âm Hạng Thiên bảy tuổi bị Âm Nhị Nhi đẩy vào hồ bơi ở sân sau, tên gọi mỹ miều là dạy em ba bơi lội, còn nói, lang nhân (người sói) không biết bơi lội là vô cùng nhục nhã. Nói như thế, nhưng dù sao Âm Hạng Thiên vẫn còn nhỏ, đột nhiên bị đẩy mạnh vào trong nước, trẻ con không thể tránh được hoảng hồn. Kết quả, Âm Nhị Nhi thì đứng ở bên cạnh hồ nhìn anh dưới nước, trăm phần trăm là "Nước chủ trầm phù"*. Đợi anh cả nghe được tin chạy tới, thời điểm vớt người lên, Âm Hạng Thiên đã gần chết. Sau trận đánh kia, anh liền càng không gọi Âm Nhị Nhi một tiếng anh hai.
*"Nước chủ trầm phù": cuộc đời chìm nổi là do nước làm chủ
Lúc này nhắc lại chuyện xưa, Âm Hạng Thiên vẫn khó ngăn cản oán giận như cũ: "Trừ phi anh để cho tôi đẩy một lần, tôi sẽ không ghi hận nữa."
"Thật sao?" Âm Nhị Nhi cười như không cười, hiển nhiên là không tin.
"Thật!" Âm Hạng Thiên nói: "Chỉ là, không phải hồ bơi."
Âm Nhị Nhi bật cười: "Vậy không được, em nghĩ đẩy anh xuống biển sao?"
"Vùng biển có cá mập!"
= Người ta là tâm cao ngất, thằng nhãi này là lòng trả thù cao ngất!
"Đợi mát mẻ đi thì thế nào." Âm Nhị Nhi đưa thân lên trước, cười khanh khách nói với tôi: "Ngày mai đi đến chỗ Xảo Dĩnh thử lễ phục."
Tôi gật đầu: "Vậy sau khi tan việc em trực tiếp tới chỗ Xảo Dĩnh nhé, chúng ta gặp nhau ở đó."
"Anh đến bệnh viện đón em, ngày mai có tuyết, đừng lái xe ra ngoài."
"Được rồi, vậy anh chờ ở chỗ cũ, tan việc em sẽ đi qua."
Âm Nhị Nhi gật đầu thay câu trả lời, cười như không cười liếc nhìn Âm Hạng Thiên, giống như khoe khoang, giống như thị uy, ngay tại một giây trước khi Âm Hạng Thiên bùng nổ, điện thoại của Âm Nhị Nhi vang lên, vì vậy, co