Đêm, mọi thứ đều chìm trong yên lặng, tôi, buồn ngủ.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa chậm chạp nhưng không lớn vang lên.
Tôi run rẩy lỗ tai, nghi ngờ vừa rồi là do mình nghe nhầm, bây giờ cũng đã hai giờ sáng rồi, người nào lại gõ cửa chứ?
"Cốc cốc cốc" thanh âm kia lại vang lên, lúc này tôi mới xác định được, là có người gõ cửa.
Tôi đứng dậy xuống giường, mở cửa ra một khe nhỏ, một bóng dáng màu trắng nhân tiện chui vào.
"Âm Hạng Thiên, anh. . . . . . Sao anh lại lên giường chứ?"
Đáp lại tôi là một tờ giấy ghi chú bay bay, còn bị nước miếng của anh ta thấm ướt một mẩu nhỏ.
Tôi thử nhìn qua, trên đó viết: anh muốn ngủ cùng với em, không được quấy rối, nếu không anh liền cắn đứt ngón tay của em, không thì có thể thử một chút.
Rõ ràng có chuẩn bị mà đến, tôi im lặng ngã xuống đất, thật lâu sau mới bò dậy: "Anh không có nhầm lẫn chứ?"
Khóe môi con sói trắng hơi nhếch, nâng móng vuốt lên vỗ một cái, tấm ghi chú lật sang bên kia, mặt đó viết: yên tâm, đối với "Nhân thú" anh không có hứng thú.
Tôi không hiểu gì cả nhìn anh, hoàn toàn trong trạng thái mê mang.
Sói trắng chớp chớp mí mắt, giống như đang khi dễ vì tôi ngu ngốc vậy.
Moi ruột gan ra suy nghĩ kỹ một lát, tôi mới nhớ tới đây là bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng, không sai! Chính là 《 dị chủng run rẩy》, cũng gọi là. . . . . . 《 nhân thú lai giống》
"Tư tưởng của anh sao có thể dơ bẩn như vậy?" Tôi cắn răng nghiến lợi nhéo tai sói của anh, thật muốn nhéo xuống cho rồi.
Khóe môi anh hơi hơi cong lên, lè lưỡi, liếm liếm môi cánh môi của tôi, đây được coi là lấy lòng hả? Hay là đùa giỡn?
Anh cũng không cho tôi thời gian suy tư, bởi vì, trong lúc tôi đang ngẩn người, anh ấn tôi ngã xuống, mà anh bình chân như vại nằm ở bên kia giường.
Tôi muốn đuổi anh đi ra ngoài, nhưng cái đầu sói lớn kia lại đang ở bên tay tôi, xác thực mà nói, anh ngậm lấy ngón tay của tôi. Phải biết rằng, lúc nào đó, anh nói chuyện rất giữ lời. Tôi không cần suy đoán, nếu mình lên tiếng kêu cứu, sẽ làm cho khả năng của vắc-xin bệnh dại chiến đấu cao hơn bao nhiêu, bởi vì, đó là trăm phần trăm.
Một lúc sau, tôi nhẫn nại chờ anh buông lỏng cảnh giác. Đại khái qua nửa tiếng, tôi giật giật thử dò xét, răng sói nhẹ nhàng mài mài ngón tay tôi. Tôi vội vàng dừng lại việc rút tay về.
Ước chừng lại qua nửa tiếng, tôi lại thử dò xét. Lần này răng sói không động, nhưng anh lại nâng mí mắt lên, cặp mắt xanh biếc kia lóe lên cảnh cáo. Tôi cứng ngắc cười cười, tiếp tục chờ đợi, nhưng cứ gắng gượng như vậy thật là mệt chết đi được. Tôi muốn lật người, mà tôi vừa mới nói chữ "tôi", ngón tay chợt đau xót, trong ánh mắt xanh biếc kia đã có vẻ giận dữ.
Tôi đau tới mức nước mắt lưng tròng: "Anh muốn để cho tôi nằm cứng đờ cả đêm như vậy sao?"
Mắt sói chớp chớp, làm như đang đắn đo gì đó, giây sau, anh đứng dậy lướt qua tôi, ngậm chặt tay phải của tôi.
Tôi, nước mắt tràn mi, lại nói, anh dùng cái p* để suy nghĩ à?
*p: ở đây chỉ cái mông, là ngôn ngữ mạng bên TQ hay dùng.
Anh hoàn toàn không để ý tới tâm tình tôi thế nào, một lúc sau, tôi không chịu đựng được nữ, cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau tỉnh lại, sói trắng đã không thấy đâu, trên ga trải giường rải rác vài sợi lông sói trắng muốt, còn tôi bởi vì giữ một tư thế ngủ trong thời gian dài nên thắt lưng thật không tốt.
Chậm một chút, lại gặp Âm Hạng Thiên ở phòng ăn, anh giống như không có chuyện gì cả, giống như chuyện cắn ngón tay của tôi ngủ một đêm không có chút quan hệ nào với anh. Ăn cơm xong , cứ theo lẽ thường muốn "đưa" tôi đi làm.
"Xe đã chuẩn bị tốt rồi, Tam Thiếu không cần phải lo lắng." Thím Lưu săn sóc giải vây giúp tôi.
Âm Hạng Thiên nhíu mày, không vui, nói: "Tôi đưa cô ấy đi làm là được rồi."
Thím Lưu nhìn bà nội thăm dò ý kiến, bà nội thì nhàn nhã nếm một ngụm hồng trà, thản nhiên nói: "Không cần như vậy."
"Bà nội!" Giọng nói Âm Hạng Thiên tăng lên, cảm xúc không vui biểu lộ không sót chút nào.
Bà nội cũng không nhìn anh cái nào, chỉ nói: "Nên làm gì thì làm đi, đừng có vừa mới sáng sớm đã làm cho người ta ngột ngạt."
Tôi thấy không khí không ổn, đeo ba lô lên vai chạy đi. Chú Lưu đưa tôi tới góc đường gần bệnh viện rồi quay về.
Tôi đạp lên tuyết chưa kịp dọn dẹp đi về phía bệnh viện, dưới chân vang lên những tiếng sột soạt, miệng thở ra khói trắng dường như muốn nói cho mọi người biết, mùa đông này vẫn còn rất dài.
"Chúc mừng!" Bước vào khu vực nằm bệnh, đồng nghiệp tên Tiểu Đồng xông tới cười híp mắt chào hỏi.
Tôi ngẩn người không hiểu gì, còn chưa có làm rõ được là cô ấy nói sai, hay là do tôi nghe lầm, lại có một đồng nghiệp khác đi thoáng qua cũng cười tủm tỉm, nói : "Bách Khả, chúc mừng cậu."
"Tin mừng từ đâu tới vậy?" Tôi bồn chồn hỏi, đáng tiếc, hai cô nàng kia mới vừa tan ca đêm đang trên đường ra về, tôi mới đặt câu hỏi thì họ đã vội vã tan ca rồi.
Tôi giấu một bụng nghi vấn đi vào phòng trực, chợt Vân Nham nhào tới trước, vừa mừng rỡ lại kích động, nói: "Thân ái , chúc mừng cậu nha."
"Có thể nói cho mình biết, tin mừng từ đâu đến không?" Tôi vừa mù mịt vừa buồn cười, nói.
"Cái bệnh nhân tâm thần kia xuất viện rồi!" Mặt của Vân Nham tràn đầy mỉm cười nhìn tôi, chờ đợi tôi vui mừng cùng với mọi người.
"À." Tôi thản nhiên đáp một tiếng, để ba lô xuống, đi vào phòng thay đồ thay quần áo hộ lý.
Vân Nham đi theo sau tôi, kinh ngạc hỏi: "Cậu được tự do rồi, vì sao một chút cũng không cao hứng vậy?" "Anh ta và những bệnh nhân khác không có gì khác nhau, chăm sóc anh ta là công việc của mình, dù anh ta đi hay anh ta ở lại thì cũng không có ý nghĩa gì." Tôi lấy quần áo hộ lý trong tủ treo quần áo ra, đi vào phòng thay đổ rồi kéo màn vải lại.
"Làm sao như thế được? Mỗi ngày anh ta đều quấn quít lậy cậu để nói chuyện phiếm, còn bắt cậu mang cơm trưa từ nhà lên cho anh ta ăn, quả thật phiền phức gần chết." Vân Nham khó hiểu nói nhỏ.
"Bệnh nhân trong phòng Vip luôn có nhiều yêu cầu hơn, thỏa mãn nhu cầu của bọn họ là công việc của chúng ta, anh ta cũng không có phải đặc biệt." Tôi thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng thay đồ, lấy quần áo của mình treo vào trong tủ treo quần áo, đi tới trước gương, đội mũ y tá lên.
Vân Nham bĩu bĩu môi anh đào: "Mình thấy lòng yêu thương của cậu quá rộng rồi."
Tôi không tiếng động mỉm cười, sửa sang quần áo thật tốt, đi theo Vân Nham đang líu ríu nói chuyện không ngừng ra khỏi phòng thay quần áo. Vừa tới cửa phòng trực ban, đã gặp phải y tá trưởng rồi.
"Bách Khả, dì đang tìm cháu đây." Tay y tá trưởng lấy ra một tờ giấy ghi chép đưa cho tôi: "Cháu đi dọn dẹp đồ trong phòng V17, rồi đưa đến địa chỉ này cho Nhiễm tiên sinh đi."
Tôi nhíu mi tâm: "Không phải anh ta xuất viện rồi sao?"
"Đúng là xuất viện, nhưng chỉ làm thủ tục xuất viện, đồ dùng khác cũng không có mang đi." Y tá trưởng vỗ bả vai của tôi, nói: "Mau đi đi, đừng làm cho người ta chờ đợi sốt ruột."
Tôi đẩy tờ giấy ghi chép lại cho y tá trưởng: "Đây không phải là công việc của cháu."
"Dì biết, nhưng Nhiễm tiên sinh lại chỉ rõ do cháu mang qua, cháu hãy khổ cực đi một chuyến đi, tiền xe do bệnh viện chi trả."
"Thật xin lỗi, đây không phải trong phạm vi công tác của cháu, cháu không có cách nào tiếp nhận." Tôi nhét tờ giấy ghi chép vào tay y tá trưởng, xoay người vào phòng trực.
"Cháu hãy chịu khó đi một chuyến đi, đừng để cho dì Lí phải khó xử." Y tá trưởng theo sát phía sau, nói chuyện bộ dáng thân thiết như vậy.
"Anh ta đã xuất viện, không phải bệnh nhân của bệnh viện, chúng ta không có nghĩa vụ phục vụ tới tận nhà." Tôi lấy ly uống nước, rót chút nước lọc, tự mình trở lại chỗ ngồi, không nhìn y tá trưởng đang nhăn lông mày kia.
"Đúng vậy đó, dì Lí. Dĩ cũng đừng làm khó Bách Khả nữa, cậu ấy bị bệnh tâm thần kia. . . . . . Nhiễm tiên sinh hành hạ hơn một tháng, dì hãy yêu thương cậu ấy một lần đi, kêu người khác đi đi." Vân Nham lên tiếng phụ họa.
"Người khác ứng phó được cậu ta sao?" Y tá trưởng không kiên nhẫn, nói: "Nếu không thì cháu đi đi?"
Vân Nham thở dài yếu ớt: "Cháu muốn đi, nhưng mà, cháu sợ cháu di rồi, Nhiễm tiên sinh lại để cho cháu tới vườn thú nhận người thân."
Y tá trưởng đang nhíu chặt lông mày bị cô ấy chọc cho bật cười: "Đừng có lấy chuyện như vậy nói nữa."
"Đây là sự thật mà." Vân Nham thấy sắc mặt của y tá trưởng chuyển thành trời quang, nửa làm nũng đẩy cô (chỉ y tá trưởng) ra cửa: "Dì đi tìm người khác nhanh đi, nếu đưa chậm, Nhiễm tiên sinh lại mất hứng."
"Đứa nhỏ này, bình thường dễ nói chuyện lắm mà, hôm nay bị làm sao thế?" Y tá trưởng nói nhỏ đi ra khỏi phòng trực.
Vân Nham đóng cửa phòng lại, nghiêm mặt giáo huấn: "Bình thường cậu đâu có xúc động như vậy? Hôm nay ăn nhầm gì vậy? Không biết cùng Lý vu bà cứng đối cứng thì mọi người sẽ bị biếm vào lãnh cung sao?"
Lý vu bà là biệt hiệu của y tá trưởng, lãnh cung là công việc nặng nhọc nhất ca trực hao phí nhất trong phòng bệnh nặng.
"Tối hôm qua mình ngủ không tốt lắm, tánh khí nóng nảy, đầu hơi nóng lên." Tôi vừa nói vừa ngáp.
Hai tay Vân Nham nâng cằm tôi lên, nói: "Cậu không nói thì mình cũng không có chú ý, hôm nay cậu đánh phấn lót đủ dầy đó."
"Đúng vậy đó, mặt mình xanh xao, không đánh dày một chút, sẽ dọa đến người khác." Tôi cười giỡn nói.
Ánh mắt của Vân Nham chuyển vòng, đẩy tôi về hường phòng vệ sinh: "Đi rửa đi."
"Tại sao chứ?"
"Ngu ngốc! Đương nhiên là để ứng phó y tá trưởng rồi, ngộ nhỡ dì ấy không tìm được người mang đồ đi, lại quay lại tìm cậu, thì cậu nói cậu không được khỏe, như vậy thì dì ấy không còn gì để nói."
Tôi giơ ngón tay cái lên: "Cao minh! Thật sự là cao minh!"
"Là do cậu ngu ngốc!" Vân Nham nhét sửa rửa mặt vào trong tay tôi: "Đi rửa nhanh đi, một lát nữa chị đây sẽ vẽ cho cậu thành khuôn mặt tiều tụy.
"Không cần phải vậy chứ?"
"Rất cần thiết, chỉ là, cậu không cần phải lo lắng, bảo đảm không biến thành xấu xí, mình liền dựa vào bệnh Mỹ nhân 【 vì anh ấy tiêu tan nên người tiều tụy】 mà vẽ."
Dựa vào lời Vân Nham nói, từ bảy tuổi cô ấy liền lấy mỹ phẩm của mẹ mình làm đồ chơi, nếu như không phải là làm thợ trang điểm không dễ làm, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm hộ lý. Hơn 10' sau , "Bệnh Mỹ Nhân " liền ra lò. Sự thật chứng minh, nếu so sánh tôi với người ta về kỹ thuật hóa trang này thì đơn giản chính là lộng phượng và sừng lân.
Trừ lần đó ra, Vân Nham còn nói đúng một chuyện. Thật sự y tá trưởng không tìm được người chịu tội thay, cho nên, quay trở lại tìm tôi, nhưng mà, thấy tôi "Môi không có chút máu" "Hơi thở mong manh" thì lại mất hứng rời đi.