Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 117



Edit: Phạm Mai

Căn bản tôi chưa kịp nói gì, đã bị túm lên xe.

"Chú Lưu đâu?" Tôi hỏi.

"Ở nhà." Anh đáp.

"Tiểu Lưu đây?" Tiểu Lưu là con trai của chú Lưu, thừa kế nghiệp của cha, cũng là tài xế nhà họ Âm.

"Lái xe của anh về nhà rồi."

Tôi hiểu rồi, hẳn là anh tới đón tôi, lại thấy tiểu Lưu chờ ở chỗ này, liền đuổi người ta đi mất. Trắng trợn chiếm tổ của chim khách, phỏng chừng thái độ cũng không có tốt bao nhiêu. Phải biết rằng, tài xế và người giúp việc nhà họ Âm đều tiền lấy lương từ bà nội, nghe lời bà nội nói. Bà nội không lên tiếng, không ai dễ dàng bỏ tôi lại.

"Quầng thâm mắt thật đậm, người không biết còn tưởng em chạy từ vườn thú đến đây." Anh châm chọc tôi giống như gấu mèo.

Tôi không lên tiếng, nhưng thực tế trong lòng lại đang gầm thét: cái thằng cháu nội nào hại tôi biến thành như vậy? ! À? Người cháu nội lớn tùy hứng ngây thơ!

"Nghe Xảo Dĩnh nói, năm nay hai người không làm tiệc sinh nhật sao?"

Tôi không tiếng động gật đầu, nghĩ thầm, tin tức thật nhanh nhẹn, tối hôm qua tôi với Xảo Dĩnh mới quyết định, còn chưa có nói với bà nội, mà anh đã biết rồi.

Anh nghiêng đầu nhìn lướt qua tôi, không có hỏi tại sao, chỉ nói: "Muốn ăn mừng thế nào?"

"Người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm."

"Em muốn quà tặng gì?"

"Không có." Thấy mày rậm của anh nhíu chặt lại, giống như chê tôi qua loa, có vẻ muốn mở miệng khiển trách tôi, tôi vội bổ sung: "Người một nhà không cần khách khí như thế."

"Không cần khách khí, thì cần gì lại đưa anh cái này?" Anh giơ cổ tay lên. Đó là đồ mà tối hôm đó anh ăn tiệc sinh nhật cùng với Nhiễm Du, tôi đưa cho anh. Vẫn không nói cho anh biết, nếu như tôi biết Nhiễm Du sẽ ăn tiệc mừng sinh nhật với anh, tôi sẽ không mùa quà tặng cho anh.

Được rồi, tôi thừa nhận tôi là người hẹp hòi, trên vấn đề tình cảm là như thế, về vật chất lại càng sâu hơn. Mua cái đồng hồ này tốn mất bốn tháng tiền lương của tôi đấy, lúc ấy đau tới tận tâm can tôi.

"Sợ anh mất hứng thôi." Tôi đưa ra lời giải thích, lý do tặng quà chủ yếu là muốn niềm vui của người, dù sao, anh vui vẻ, tôi cũng sẽ vui vẻgiống vậy, anh không vui, tôi sẽ xui xẻo.

"Lý do này quá phổ biến." Anh cười vui vẻ, chỉ là tìm được một lý do khiến cho đối phương không thể cự tuyệt, nhưng lại giống như bắt được nhược điểm của tôi: "Muốn cái gì hả?"

"Bình yên." Tôi bật thốt lên, nói xong cũng hối hận.

"Bách Khả!" Anh cởi bỏ vui vẻ, sinh ra tức giận.

Tôi che lại lỗ tai bị tê dại, nói: "Có lời gì cứ nói đi."

"Em không thể nói sao?" Giọng nói anh thoáng thấp xuống.

"Nói!" Tôi lập tức nói.

Anh trợn mắt nhìn tôi một cái, tức giận: "Muốn cái gì hả?"

Tôi lắp bắp vò đầu, vừa lúc sờ tới cái kẹp tóc trên tóc đuôi sam, vì vậy nói: "Kẹp tóc đi."

Anh cũng không có lên tiếng, đoạn đề tài qua tặng coi như đã bỏ xuống. Ngay sau đó, chúng ta như hai người không có miệng giống như trái hồ lô buồn bực, tôi có thể cảm nhận được anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cũng có thể anh cũng cảm nhận được, tôi không muốn nói chuyện, nói tóm lại - không khí tương đối không được tự nhiên!

Đoạn đường giữa bệnh viện và đại trạch còn một khoảng không ngắn, tôi buồn bực mà ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, một tiếng đóng cửa không phải là rất lớn đánh thức sâu ngủ. Tôi mơ màng mở mắt, đối diện hé ra một khuôn mặt đau khổ thù hận sâu sắc, uất ức trong đôi mắt kia có thể dìm chết tôi tới tám lần.

"Tiểu Lưu, làm sao mà em lại. . . . . ." Tôi mới nói một nửa, tầm mắt bị một chiếc Bentley gào thét rời đi hấp dẫn sự chú ý, nếu như mà tôi không nhìn lầm, đó là xe của Âm Hạng Thiên. Mặc dù chìm vào trong cây cối bốn phía xung quanh cũng không sai biệt lắm, nhưng tôi vẫn nhận ra, nơi này cách đại trạch không tới một km, người ở đây rất ít nói. Đoán chừng là do Âm Hạng Thiên căn dặn tiểu Lưu chờ ở đây, tránh cho việc tiểu Lưu không có cách nào báo cáo kết quả với bà nội. Không thể không nói, con sói bá đạo kia làm việc rất kín đáo. Nếu như anh có thể đặt những suy nghĩ này trên chính sự, nhất định sẽ làm được không ít công to.

"Chị nhỏ, chị nhất định phải làm chủ cho em đó!" Tiểu Lưu gọi lực chú ya của tôi về, vừa khởi động xe vừa tố cáo: "Tam Thiếu rất không giảng đạo lý, anh ta bắt em đưa xe cho anh ta, em không đưa, anh ta lấy việc trừ lương ra uy hiếp em, em không khuất phục, anh ta liền kéo em từ trong xe ra, còn nói em yếu giống như bạch trảm kê*."

*bạch trảm kê: một món ăn chế biến từ gà.

Tôi buồn cười, nói: "Đừng nghe anh ấy nói bậy, màu da của em khỏe mạnh như vậy, phải giống như gà nướng mới đúng."

"Chị nhỏ, chị thật không có lương tâm. Vì đón chị tan làm em mới lưu lạc đến mức này, chị còn cười nhạo em nữa." Khuôn mặt tiểu Lưu đau khổ oán trách lại thêm một phần thê lương hối tiếc.

Tôi cười cười vẫy tay: "Chỉ đùa một chút thôi mà, em không giống như bạch trảm kê, cũng không giống gà nướng."

"Cầu xin chị đừng lặp lại nữa!" Tiểu Lưu sẽ mau tan vỡ mất.

"OK! No prob¬lem!" Trên miệng tôi nói như vậy, nhưng càng nhìn thằng nhóc xui xẻo bên cạnh lại càng muốn cười.

Tiểu Lưu nhìn tôi đang cố gắng nhịn cười, lắc đầu lầu bầu: "Vì sao Tam Thiếu lại không nhìn ra bản thân mình không có khiếu diễn kịch chứ?"

Tôi cười khổ nói: "Có lẽ anh ấy nhìn ra, chỉ là không muốn nhận mà thôi."

Cho dù Âm Hạng Thiên không nói gì, nhưng tôi lại cảm nhận được, anh không giống như thường ngày. Loại cảm giác đó giống như đột nhiên biết điều gì đó, nhưng lại không thể tin. Cẩn thận suy nghĩ một chút, loại tâm tình này của anh hình như đã bắt đầu từ tối hôm qua, chính xác mà nói, từ tối hôm qua lúc chúng tôi gặp nhau ở nhà Xảo Dĩnh thì bắt đầu.

Trong giây lát, tôi nhớ ra, lúc mình đi đổi lễ phục thì Xảo Dĩnh đã nói-"Không đau thì chính là không thương!"

Xảo Dĩnh đã nói như vậy phải không? Sau đó Âm Nhị Nhi gọi chúng tôi ra khỏi phòng, tâm tình của Âm Hạng Thiên lúc đo rất cổ quái, thậm chí đối với sự khiêu khích của Âm Nhị Nhi cũng coi như không nghe thấy. Sau đó nữa là, bốn người chúng tôi cùng nhau ăn cơm tối, Âm Hạng Thiên vẫn cau mày nhìn tôi, giống như muốn tìm ra đáp án từ trên mặt tôi vậy.

"Chị nhỏ, sinh nhật năm nay của chị muốn trải qua ở nơi nào?" Tiểu Lưu bỗng nhiên nói.

Lời nói vô tâm của cậu ấy lại làm cho tôi lâm vào trầm tư, tâm trí tôi cũng rõ ràng, chuyện tôi và Xảo Dĩnh nói với nhau quyết định không làm tiệc sinh nhật, anh biết được tin này, không phải bởi vì anh nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Xảo Dĩnh sao?!

Tôi tin, anh cũng tin! Chính xác mà nói , trên lý trí thì tin, trong lòng cũng không muốn lừa dối anh!

"Chị nhỏ, chị cười gì vậy?" Tiểu Lưu không nghe tiếng trả lời, nghiêng đầu nhìn tôi một cái.

"Chị cười vì người khác lừa mình dối người, cười cái chuyện mình nhìn thấu, nhưng lại tự mình lừa dối thì chẳng qua là người ngu ngốc." Tôi nghiêng đầu nhìn về phía tuyết trắng xóa bên ngoài xe, sắc trời dần tối làm kiếng xe thành gương trong suốt mất một nửa, nụ cười của cô gái trong kính có chút buồn bã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.