Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 139



Editor: Hoa Trong Tuyết

Beta: Sakura Trang

Vào ở nhà họ Âm năm ngày, tôi nhận ra được một hiện thực tàn khốc!

Nhà họ Âm không phả là hào môn sâu như biển, mà là một ổ sói cực kỳ nguy hiểm.

Âm Tam Nhi tuyệt đối là, hoàn toàn, là một tên khốn kiếp! Bạch Xảo Dĩnh gọi anh rời giường, anh tìm tôi nổi giận, còn dùng mệnh lệnh cưỡng chế tôi không được phép để người khác làm giúp phần việc mình chưa hoàn thành.

Tôi không làm gì được anh, nhưng mà, không có nghĩa là tôi chịu đàn áp, học sinh tiểu học bị bắt nạt cũng có thể tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, tôi không thể học theo sao?

Nhưng mà, thái độ của bà nội Âm nhìn tôi bị ấm ức cũng không giải quyết, bà cũng không bênh vực cháu trai của mình, nhưng lại xem việc tôi và cháu trai của bà nháo loạn như vậy là trẻ con đùa giỡn. Ông trời, trẻ con nhà ai đùa giỡn lại có bộ dáng bị bắt nạt đến khổ sở giống tôi?!

Không chỉ có việc gọi anh dậy, bưng trà rót nước cho anh, còn phải kể chuyện cười làm cho anh vui, lại nói, nhìn đi tôi đâu có tướng làm diễn viên?!

Tố cáo không thành, tôi chỉ có thể cứng đối cứng, tôi nói với Âm Tam Nhi “Anh không phải là người trả lương cho tôi, cũng không xây núi vàng cho tôi ở, tôi cũng không phải người làm thuê cho anh để kiếm sống.”

Sau đó, anh nở nụ cười “Không làm cũng phải làm!”

Tôi nổi giận “Tại sao? Tôi bị bán cho anh rồi hả?”

“Không có, chỉ là, khi cô bị vậy ở nhà vệ sinh nữ đã từng hứa sẽ nói gì nghe nấy, không phải cô quên chuyện này rồi chứ? Quên cũng không sao, cô chỉ cần nhớ rằng, tôi sẽ xử lý cô thế nào là được.”

Tôi làm ra vẻ sợ hãi, cực kỳ sợ hãi nói “Đó là nói đùa, sao có thể xem là thật?”

Anh nhìn tôi khinh miệt, cười như không cười nói “Tôi nói là nói giỡn thì mới là nói giỡn, hiện tại, tôi nói không phải!”

Tôi bại trận, gương mặt khổ sở đến góc tường trồng nấm, tôi biết sai rồi! Từ nay về sau sẽ không bao giờ tốt bụng lung tung nữa, ai có thể quay ngược thời gian? Tôi sắp trở thành con dâu nuôi từ bé của họ rồi!

Ông trời khinh thường không thèm nhìn đến sự xám hối của tôi, cho nên, cuộc sống cực khổ của tôi vẫn tiếp tục diễn ra.

Trời chuyển sáng, tôi đứng trước cửa phòng Âm Tam Nhi nửa tiếng, đáng tiếc, hai chân nhất định không nghe sai bảo, đang chuẩn bị tâm lý, Bạch Xảo Dĩnh xuất hiện.

Tôi kéo cứu tinh lại, lắp bắp nói “Chị Bạch, chị có thể dạy em làm cách nào để không bị lôi công đánh xuống được không?”

Bạch Xảo Dĩnh chỉ cười không nói, bàn tay trắng nõn, một chuỗi chìa khóa bạc xuất hiện. Sau đó mở khóa, đẩy cửa, đi vào, làm liền một mạch.

Bên trong phòng yên tĩnh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi thấp thỏm nấp ở sau cánh cửa, sau năm phút, Bạch mỹ nữ chậm rãi đi ra, nụ cười không giảm nói “Dậy rồi.”

Tôi ôm lấy cánh tay của cô “Hôn, có thể chỉ dạy cho em một ít kinh nghiệm được không?”

Cô lắc đầu thần bí khó lường, bước chân nhanh nhẹn đi xuống lầu, tôi gãi gãi gương mặt, nghiêng đầu nhìn cửa phòng, trong lòng suy nghĩ, làm sao cô có thể làm được.

“Bách Khả! Cô nhất định phải chết!” Đột nhiên một tiếng hét vang dội khắp nhà họ Âm, âm lượng xông lên thẳng trời, làm hơn vạn chim chóc sợ hãi bay mất.

Tôi lấy tốc độ duy chuyển nhanh nhất, vèo — vèo — vèo, bước ba bước dài, chạy đến phòng khách ở lầu một.

“Bách Khả, tới ăn sáng.” Bà nội Âm hiền lành khẽ gọi.

“Cháu no rồi, bà nội từ từ mà dùng.” Tôi mang túi xách lên, vèo — vèo — vèo, lại bước nhanh ra nhà xe bên ngoài.

Hai người vức bỏ không quan tâm đến tôi, hai anh em bất nghĩa biến mất cả ngày đang nói chuyện với tài xế hôm nay sẽ đi xe nào. Nhìn thấy hành động quỷ dị của tôi, không khỏi tức cười.

“Tam thiếu lại nổi đóa.” Thiên Hoa nói.

Thiên Vũ lắc đầu “Là lại giận chó đánh mèo rồi.”

“Chỉ hai người hiểu, tiểu nhân!” Tôi lườm lườm nhìn hai người hừ một cái, giống như người thân bắt lấy cánh tay tài xế “Chú Lưu, có thể đưa cháu tới trường trước được không?”

Phong cảnh xung quanh nhà họ Âm rất đẹp, là khu nhà giàu địa linh nhân kiệt, mặc dù nơi này có rất nhiều ưu điểm, lại có một khuyết điểm duy nhất —— nó thực sự cách trường học quá xa, bên ngoài ngay cả một trạm xe buýt cũng không có.

“Chú muốn đưa Bạch tiểu thư đến trường học.” Lưu thúc khổ sở nói.

Tôi cúi đầu, cảm xúc nổi lên, ngẩng đầu, dụng tâm diễn trò “Chú Lưu, chú giúp cháu một chút đi, cháu có chuyện gấp cần phải đến trường, tới trễ sẽ bị khấu trừ học phần, chú nhẫn tâm nhìn cháu nợ môn sao? Chú nhẫn tâm nhìn cháu lưu ban sao? Chú nhẫn tâm sao?”

Chú Lưu vừa lau mặt, kéo cửa xe ra “Lên xe! Không ai có thể ngăn nổi bước chân Bách Khả đi học.”

Tôi mừng như điên, nhanh chóng chui vào, xe khởi động, tôi không nhịn được ngoái đầu nhìn lại một cái.

Chỉ thấy, Âm Tam Nhi tới trễ một bước bộ mặt tức giận cắn răng nghiến lợi đứng trước mặt hai anh em Thiên Hoa Thiên Vũ, hình như là phát hiện tôi nhìn lại, anh giơ tay chỉ chỉ tôi, sau đó làm tư thế cắt cổ.

Tôi bỗng chốc quay người lại, lớn tiếng thúc giục “Chú Lưu, lái nhanh một chút!”

“Ngồi cho vững.” Chú Lưu nói một tiếng, đạp ga một cái, chiếc xe hiên ngang vọt ra khỏi nhà họ Âm.

Thiên Hoa nói chú Lưu là một tài xế già, nhưng anh không có nói cho tôi, tài xế già này lại là tay đua, có lẽ là bị đường đua F1 trong radio khích lệ, lại do đường xá quá tốt, chú Lưu đi xe giống như cưỡi ngựa chốn không người.

Lúc xe dừng lại, đầu tiên là tôi xông ra ngoài nôn, tối hôm qua bị Âm Tam Nhi làm cho tức giận nên chưa ăn gì, sáng sớm chưa có cơm nước gì, tôi chỉ có thể cố sức nôn ọe.

“Sao vậy…... chú lái nhanh quá hả?” Chú Lưu cười khan hỏi.

Tôi vô lực lắc đầu “Chú như bay ấy.”

Chú Lưu thật thà xoa đầu tôi “Chú sợ làm trễ thời gian cháu vào lớp, không cẩn thận chạy nhanh quá thôi.”

Đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ cực chứ?!

Tôi mỉm cười mệt mỏi “Cho dù như thế nào, cám ơn chú, lúc đi về lái chậm một chút, chú ý an toàn.”

“Không có chuyện gì, Tiểu Lý không có ở đây, chú phải đưa đón Bạch tiểu thư, cháu nhanh đi học đi.” Chú Lưu đưa cho tôi chai nước suối, gạt cần số, lấy một tư thế rất đẹp xoay đầu xe, chạy ra đường cái.

Sợ hãi trong lòng tôi biến thành mồ hôi lạnh trên trán, yếu ớt bước vào cổng trường. Một màn ‘phấn khích’ lúc sáng sớm, thật không phải là chuyện người bình thường có thể thừa nhận.

“Tiểu Bách Khả.” Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.

Tôi cất bước bỏ chạy, mặc dù chạy quá nhanh làm cho hai chân tôi bị mềm đi, nhưng nghĩ đến người đuổi theo phía sau, tôi càng cố gắng chạy nhanh hơn.

Rốt cuộc, người đuổi theo cũng bị bỏ lại phía sau, tôi ngồi trên khán đài sân vận động thở dốc từng ngụm, thở hổn hển chính là trạng thái hiện tại của tôi.

Bỗng dưng, một bàn bay thon dài đè lấy bả vai tôi “Bách Khả, sao cậu lại bỏ chạy?”

Tôi ngạc nhiên ngước mắt, không thể tin nhìn chằm chằm người sau lưng “Cậu từ đâu hiện ra vậy?”

Ninh Vũ vô lực khoát khoát tay, đặt mông ngồi ở bên cạnh tôi “Đi theo lên, cậu vẫn chưa trả lời tôi, sao lại bỏ chạy?”

“Tránh cậu!”

“Sao lại tránh tôi?”

“Sợ bạn gái cậu đuổi giết tôi.”

“Tôi không có bạn gái.”

Tôi giận “Chẳng lễ tôi gặp quỷ ở nhà vệ sinh?”

“Là cô ấy ghen lung tung, tôi chưa từng xác nhận thân phận của cô ấy. Lại nói, không phải tôi đã xin lỗi cậu rồi hay sao?”

“Đây không phải là điều quan trọng?! Còn nữa, tôi có nói bỏ qua cho cậu hả?”

“Đừng hẹp hòi như vậy” cậu giống như huynh đệ tốt khoát vai của tôi, tránh nặng tìm nhẹ nói “Xế chiều hôm nay có trận bóng rỗ, cậu đi cổ vũ cho tôi đi.”

“Tôi xem cậu đã đủ tức rồi, lại đi xem đánh nữa tôi sẽ nổi điên.” Tôi đẩy tay cậu ra, mang cặp lên.

Cậu lập tức đuổi theo, nghiêm túc nhận lỗi “Bách Khả, đừng nóng giận. Tôi bảo đảm sẽ không có lần sau.”

“Cam đoan của cậu không thể tin.”

“Nào có?”

“Không có sao? Để cho tôi suy nghĩ một chút, trước khi thi cuối kì, cậu để tôi đi làm thêm cùng cậu ở tiệm trà sữa, cũng đảm bảo giúp tôi ôn bài, sẽ không để cho tôi nợ môn, kết quả thì sao?”

Cậu cười nhàn nhạt nói “Đó là ngoài ý muốn, tôi không ngờ mình sẽ bận rộn như vậy, thật không phải cố ý.”

“Ngoài ý muốn? Ba tháng trước, cậu nói không có tiền quay vòng vốn, mỗi ngày đều ăn ké cơm của tôi, làm khổ tôi lẫn Dương Bạch, đối xử với cậu như vậy, cậu cảm động đến rơi nước mắt, cũng bảo đảm, học kỳ sau cậu trả tiền cơm, kết quả thế nào?”

Cậu chột dạ vò đầu “Tôi cũng không nghĩ như vậy, tiệm trà sữa đối diện mở thêm phòng chơi game? Tôi mới nghĩ......”

“Mang tiền ăn đi mua hai máy chơi game, tôi cũng phải ăn mì ăn liền nửa tháng!” Tôi tức giận hừ một cái “Cái gì cũng không cần nói, tôi biết rõ cậu rồi, cậu chính là người nói không giữ lời, là đần độn hay quên, tôi lại tin cậu thì trực tiếp đi đến chuồng heo mà ở, không bao giờ lăn lộn với con người nữa.”

Cậu cúi đầu, làm thành dáng vẻ uất ức “Tôi tệ như vậy sao?”

“Không có tệ nhất chỉ có tệ hơn dùng trên người cậu mới chính xác!”

“Ít nhất tôi không đi theo người có tiền.” Giọng nói của cậu cực thấp, hình như sợ bị tôi nghe thấy, nhưng lại không nói không chịu được.

Tôi bị dẫm trúng chỗ đau, có chút xấu hổ, còn có chút uất ức, sự thật không phải như vậy, nhưng trong mắt người khác, cái này chính là sự thật, mặc dù tôi uất ức nhưng cũng không có gì để nói, không thể làm gì khác hơn là chạy trốn, không phải tránh né Ninh Vũ, mà là tránh né “sự thật” trong miệng cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.