Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 146



Editor: Hoàng Lão Tà

Beta: Misali

Chu Quỳnh ngạc nhiên cúi đầu nhìn tôi: “Chị đứng đây làm gì?”

Tôi nhanh chóng ra dấu im lặng, nháy mắt ra hiệu cho cô ấy ngồi thẳng lên, đừng nhìn tôi nữa.

“Bách Khả, cô còn không ra?” Giọng người đàn ông nhẹ nhàng vươn lên, trong phòng yên tĩnh, tiếp đến Nina cùng với Chu Cùng đồng thanh ngạc nhiên hỏi: “Chú biết Bách Khả?”

“Không chỉ biết, chúng tôi quen thuộc đến nỗi, chú có thể ngửi được cô ấy đang nấp ở chỗ nào.” Giọng người đàn ông lại vang lên lần nữa, một đôi giầy nam bước đến trước mắt tôi.

Tôi khóc không ra nước mắt, nhìn lên, cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: “Anh hai“.

Xung quanh đồng loạt hiện vang lên tiếng sụt sịt.

Âm Nhị Nhi vươn tay: “Đứng lên đi.”

Tôi không dám để anh ta đỡ, nhưng cái bụng tròn xoe lại không cho phép, đành giao tay của mình cho vuốt sói, ngại ngùng đứng lên.

Bỏ nhà đi mấy tháng, tôi không nghĩ lại bị tìm ra, mỗi lần nghĩ, trong lòng đều loạn lên. Nhưng mà, nhân loại vốn là loài sinh vật yếu đuối không muốn đối mặt với hiện thực, cho nên tôi vẫn thường an ủi chính mình: Nhiễm Nhiễm làm việc rất cẩn thận, sẽ không ai tìm được mình. Nhưng mà giờ phút này không còn cách nào lừa mình dối người nữa. Ban đầu bỏ đi khiến bây giờ tôi lại thấy chột dạ, sợ hãi, không biết làm sao.

Âm Nhị Nhi bình tĩnh nhìn tôi một lát, dịu dàng nói: “Về nhà đi“.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh hai...” Tại sao lại thản nhiên như thế? Sao không trách tội? Sao không trách Ngã Ly trốn nhà đi?

“Từ lúc em mất tích, bà nội cũng chưa có được một giấc ngủ ngon, mỗi lần Xảo Dĩnh về nhà đều khóc, sắp hơn cả Lâm Đại Ngọc rồi“. Anh cười khanh khách vuốt tóc tôi, giữa hai hàng lông mày đều là sự bao dung: “Về nhà đi, tất cả mọi người đều nhớ thương em“.

Mũi tôi bỗng chốc cay xè: “Anh hai, thật xin lỗi, em không thể trở về cùng anh.”

Dường như Âm Nhị Nhi đang suy nghĩ điều gì đó, sửng sốt trong giây lát, thấy tôi co rúm lại, nhẹ nhàng trấn an nói: “Đừng sợ, anh không ép em, cũng sẽ không nói cho chú ba. Anh sẽ ở vài ngày tại Côn Minh, số điện thoại không thay đổi, nếu như em đổi ý, thì gọi cho anh“. Dứt lời, anh nhìn đồng hồ: “Anh có chút việc phải làm, cũng không thể ở lại lâu, nếu như muốn nói với anh thì vài ngày nữa nói, hoặc có thể gọi cho anh.” Dứt lời xoay người rời khỏi quầy bar, đi về phía cửa.

Nhìn bóng lưng của anh, tôi cảm thấy xót xa: “Anh hai, xin lỗi mọi người giúp em!”

Âm Nhị Nhi ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười nhẹ: “Nếu như em chịu về nhà, anh tình nguyện cùng ông nội nhận lỗi với em, là mọi người đã không chăm sóc tốt cho em.”

Anh rời đi, đến giống như trận gió, đi giống như mây bay. Tôi lại bởi vì giây phút lưu lại ngắn ngủi của anh mà hồn bay phách lạc.

Tôi không nghĩ ra, tại sao Âm Nhị Nhi có thể tìm được nơi này! Theo lý thì Nhiễm Nhiễm làm việc rất kín đáo, trước khi rời thành phố D hơn một tháng, tôi vẫn ở tại nhà anh, sau khi xảy ra hỏa hoạn, Âm Hạng Thiên cùng với Âm Nhị Nhi tới nhà Nhiễm Nhiễm tìm tôi, nhưng mà, bọn họ không biết, do Nhiễm Nhiễm là cháu trai bên ngoại nên không bị người khác để ý, biến hầm rượu nhà mình trở thành phòng sinh hoạt chung, lúc Âm Hạng Thiên đến, tôi đã ở trong đó. Gần trong gang tấc cũng không bị phát hiện, khi trốn ở ngoài Côn Minh cách ngàn dặm lại bị tìm được! Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi.

Gió đêm từ cửa sổ hắt vào phòng, màn cửa sổ theo gió lay động, ánh trăng màu bạc chiếu xuống mặt đất, chuyện ban ngày vẫn còn quanh quẩn trong đầu không tan, trong lòng rất loạn, đêm không thể ngủ say cũng coi như xong, cục cưng còn làm ầm ĩ.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của tôi, nên cục cưng trong bụng cử động thường xuyên, hình như cũng bồn chồn không yên. Cuối cùng đến lúc thấy buồn ngủ thì trời cũng gần sáng, tôi mơ màng nghĩ, hôm nay ngủ nướng một lần đi.

Không biết ngủ qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến âm thanh đập cửa, tiếp theo là tiếng của Nhiễm Nhiễm: “Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mau mở cửa.”

Đến đây tôi mới nhớ ra, hôm nay Nhiễm Nhiễm trở về. Xoa thắt lưng đau nhức rời giường mở cửa, Nhiễm Nhiễm cho tôi một cái ôm ấm áp: “Thỏ bụng bự, nhớ anh không?”

Tôi gật đầu lấy lệ, che miệng ngáp một cái: “Sao về sớm thế?”

“Đã chín giờ rồi, sớm gì nữa?” Dứt lời, anh ấy nghi ngờ dò xét tôi: “Tối qua ngủ không ngon à? Hiếm lắm mới thấy em rời giường muộn thế này đấy.”

“Sáng sớm mới ngủ được.” Tôi quay lại phòng, ngồi xuống giường.

Anh ấy cợt nhả đi theo sau: “Có phải vì nghĩ tới anh không?”

“Không phải.” Tôi xoa cái đầu đang đau, lấy tinh thần nói: “Anh hai đến.”

“Anh hai nào?” Nhiễm Nhiễm khẽ cười: “Quan Vũ ấy à?”

“Âm Nhị Nhi, kì phùng địch thủ của anh, Âm Hạng Kình.”

Sắc mặt Nhiễm Nhiễm nghiêm túc, không tiếp tục cười đùa nữa: “Đến đây lúc nào?”

“Xế chiều qua.” Tôi kể lại sự việc từ đầu đến cuối một lượt.

Nhiễm Nhiễm chau mày, trầm ngâm nói: “Phiền em trưởng thành hơn chút.”

“Cũng không tệ đến vậy đâu, anh hai không trách em, cũng không ép em về nhà, còn đồng ý không nói cho Âm Hạng Thiên.”

Nhiễm Nhiễm và tôi nhìn nhau, sau hồi lâu, thở dài nói: “Thì ra mang thai sẽ ảnh hưởng tới chỉ số IQ...”

“Gì?”

“Gì cái gì mà gì?” Nhiễm Nhiễm tức giận trừng mắt: “Anh ta là ma quỷ còn đáng sợ hơn Âm Hạng Kình! Sao em ngốc nghếch tin lời hắn chứ? Anh ta có thể tới đây, tức là anh ta đã nắm rõ em rời khỏi thành phố D như thế nào, đi đâu, chưa nói tới quan hệ anh em giữa hai người ra sao, chỉ nói cái bụng này của em, anh ta thân là người nhà họ Ân sao có thể để huyết mạch nhà mình lưu lạc bên ngoài?”

Âm Nhị Nhi tới vội đi gấp khiến tôi ngây ngốc, nghe xong lời của Nhiễm Nhiễm, làm tôi giống như được ngộ đạo, cả người hoàn toàn tỉnh táo.

“Có thể anh ta hiểu lầm hay không?” Tôi vẫn ôm tâm lí may mắn nói: “Nói không chừng, anh ta căn bản không làm gì cả, chỉ ôm tâm lý xem thử tới đây tìm. Cũng có thể anh ta cho rằng đứa bé là của người khác.”

“Đừng ngốc thế.” Nhiễm Nhiễm cười khổ cắt đứt lời tôi: “Hai người cũng đã làm anh em lâu rồi chứ nhỉ? Ai không biết tính ai chắc? Em là loại người vừa rời khỏi Âm Hạng Thiên thì ngay lập tức có người đàn ông khác ư?”

May mắn cuối cùng bị ném thành mây bay, tôi khóc không ra nước mắt, nói: “Sao lại biến thành như thế này chứ? Không phải anh nói, em ở đây rất an toàn, sẽ không bị ai tìm thấy sao?”

Nhiễm Nhiễm cười khổ: “Trước đó anh đã quên một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Hạng Kình không phải người, mà là ma quỷ!”

“...!”

Nhiễm Nhiễm đứng dậy, thong thả bước tới cửa sổ, xoẹt một tiếng, anh ấy kéo màn ra: “Anh đã nói anh ta là ma quỷ mà?”

“Làm sao vậy?”

“Em ra đây nhìn xem.”

Tôi đến bên cửa sổ, mờ mịt nhìn ra ngoài, dưới lầu là hành lang nhỏ không rộng lắm, một người đàn ông cường tráng vì sợ tôi và Nhiễm Nhiễm nhìn trộm nên tránh mặt tùy theo hoàn cảnh, cử chỉ mất tự nhiên kia nói cho tôi biết, anh ta không phải người qua đường bình thường, mà là tai mắt Âm Nhị Nhi để ở đây.

“Có cần nghiêm ngặt đề phòng vậy không?” Tôi lúng túng sờ lên cái bụng lớn: “Cho dù em là Người Sói, cũng không thể chạy trốn với cơ thể nặng như vậy?”

“Làm việc tỉ mỉ, cẩn thận, từ trước tới nay đều là nguyên tắc làm việc của Hạng Kình, tuy nhiên, anh ta không sợ em ra chiêu, mà là sợ anh bày kế giúp em.” Nhiễm Nhiễm thong thả quay về giường, ngồi xuống, lẩm bẩm: “Từ khi em mất tích, Hạng Kình bắt đầu nghi ngờ tôi, nếu không phải công tác chuẩn bị của tôi khá đầy đủ, em căn bản không thể rời khỏi thành phố D. Nhưng mà, người đàn ông kia rất tin tưởng trực giác của mình, dù lúc đưa em đi không kinh động đến anh ta, anh ta vẫn nghi ngờ tôi. Sở dĩ tôi để em dừng lại ở Giang Nam, chính vì sợ anh ta cắn chặt tôi không buông, sau này, cuối cùng anh ta cũng buông tha tra xét tôi, lúc đó tôi mới dám đi Giang Nam tìm em. Không ngờ, anh ta rõ ràng chỉ chực chờ cơ hội này.” Anh cười nhạt một tiếng, trong giọng nói có vài phần bất đắc dĩ, cũng có mấy phần thê thảm: “Tính cả bây giờ, anh đã thua anh ta hai lần, thật không phục.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Nhiễm Nhiễm, cảm thấy anh ấy không giống bình thường, mặc dù biết tình cảnh mình không mấy lạc quan, nhưng tôi vẫn nói ra sự nghi ngờ trong lòng: “Nhiễm Nhiễm, anh có thù oán với anh hai à?”

“Chưa tới mức thù hận, chỉ là không cam lòng khi thua anh ta, nhưng mà, tôi giúp em không phải để đấu với anh ta.” Anh nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh tinh nghịch: “Lần dạy bảo trước đó anh đã nhận ra, “đấu với trời, cực kì vui vẻ, đấu với đất, cũng rất sung sướng, đấu với Hạng Kinh, thì thảm hại vô cùng!” Anh sẽ không tự mình chuốc khổ đau vào thân đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.