“Tôi không đi!” Nhiễm Nhiễm ghét nhất là bị người ta gọi thì đến, đuổi thì đi, đặc biệt là tên đàn ông trước mặt!
Âm Hạng Kình cúi người, nhéo gương mặt trắng nõn nói: “Muốn nhìn tôi thay quần áo hay sao? Tôi cũng không để ý lắm, chỉ sợ cậu không chịu nổi cái thứ hấp dẫn kia, tuyệt đối đừng xông tới nhé.”
“Đồ biến thái chết tiệt! Cậu cút đi cho tôi!” Khuôn mặt Nhiễm Nhiễm vì tức giận mà ửng đỏ, cực kì muốn đánh bẹp cái móng sói kia, Âm Hạng Kình lùi lại một bước.
Mặc dù anh hận người đàn ông này đến thấu xương, nhưng Nhiễm Nhiễm không thể không thừa nhận, Âm Hạng Kình thật sự có khả năng khiến máu người ta sôi trào, thân thể anh ta rất đều đặn, đường gân trên bắp thịt không quá nổi bật, nước da hơi nâu, chỉ cần để lưng trần thôi cũng làm phụ nữ hét lên rồi. Đáng tiếc, Nhiễm Nhiễm không phải là phụ nữ, vì vậy, trong phòng không có tiếng hét, chỉ có tiếng quần áo ma sát rất nhỏ cùng với ánh mắt hung dữ.
Cuối cùng cũng thay quần áo xong, hai người một trước một sau đi đến phòng ăn dưới khách sạn. Nhiễm Nhiễm không có tâm trạng ăn cơm với anh ta, nhưng mà nếu không đi theo sát anh ta, tên biến thái kia sẽ lại chạy khắp nơi gây rắc rối, đến lúc đó không đơn giản là nói chuyện nữa đâu, có khi còn đánh nhau cũng nên. Đáng buồn nhất chính là với khả năng của anh, nếu đánh nhau với người ta, chỉ có thể đứng im chịu đựng.
“Nhiễm Nhiễm, cậu thật sự không ăn gì sao?” Ngồi chờ thức ăn đến, Âm Hạng Kình cười cười hỏi.
“Không ăn!” Anh lạnh lùng trả lời.
Âm Hạng Kình vuốt nhẹ cằm nói: “Tại sao lại nổi giận?”
“Đừng có động tay động chân trước đấy!” Nhiễm Nhiễm giơ tay, buồn chán nói tiếp: “Tôi vừa mới nói sự tình cho cậu nghe, cậu nghĩ thế nào?”
Âm Hạng Kình dựa lưng vào ghế, lật quyển tạp chí trong nhà ăn nói: “Để tôi ăn no xong sẽ nói cho cậu biết.”
Nhiễm Nhiễm nhắm mắt, cố gắng kìm nén lửa hận, nghĩ thầm: Ăn đi ăn đi, ăn cho bội thực chết luôn đi cái đồ biến thái.
Bữa sáng rườm rà rốt cuộc cũng xong, Âm Hạng Kình còn nói ăn no quá, cần phải đi bộ để tiêu hóa thức ăn, nếu không, không có tâm tình nói chuyện ‘nghiêm chỉnh’. Nhiễm Nhiễm đành phải nhắm mắt đi theo tên đàn ông xinh đẹp không khác gì yêu quái.
Do đó, đường phố Côn Minh xuất hiện một cảnh – một người phong thái xinh đẹp, nếu đem so sánh với hoàng tử thì chính là vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú đang đi dạo mát, sau lưng là một người nhỏ tuổi, hình như muốn ăn tươi người đàn ông phía trước.
“Hạng Kình, cậu muốn đi đâu?” Phát hiện con đường này quay về Ảnh Lầu, Nhiễm Nhiễm không nhịn được mở miệng.
Âm Hạng Kình cũng không quay đầu lại mà nói: “Đi thăm Bách Khả.”
Nhiễm Nhiễm im lặng theo vào, anh không phản đối Âm Hạng Kình đi tìm Bách Khả, dù sao, bọn họ cần giữ Bách Khả ở lại, đến khi Âm Hạng Kình bước lên Ảnh Lầu, hắn phải nghĩ cách làm cho Bách Khả thay đổi suy nghĩ, giả bộ yếu ớt hay gì đó có khi cũng có ích.
Khách sạn Âm Hạng Kình đang ở cũng khá gần với Ảnh Lâu của Nhiễm Nhiễm, mặc dù tốc độ di chuyển của người nào đó không tính là nhanh.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Âm Hạng Kinh và Nhiễm Nhiễm cũng tới được Ảnh Lâu. Cộng thêm do người nào đó quá cao rất dễ gây họa, Nhiễm Nhiễm sợ anh ta vừa mới xuất hiện sẽ khiến công nhân chú ý, vì vậy, dẫn Âm Hạng Kình đi cửa sau Ảnh Lâu.
“Bách Khả.” Nhiễm Nhiễm vừa đi tới hành lang, theo thói quen hằng ngày liền gọi tên cô. Nhưng đáp lại hắn là sự yên lặng khiến người khác lo lắng, Nhiễm Nhiễm cau mày, đẩy cửa phòng khách ra, trong phòng trống rỗng!
Nhiễm Nhiễm chợt thấy không ổn, tiếp theo đi tìm trong phòng tắm, phòng khách, phòng bếp, tìm tất cả mọi nơi, nhưng kết quả không thay đổi.
Không thấy Bách Khả!
Nhiễm Nhiễm đứng ở phòng ăn, trên bàn đặt bữa sáng trước khi hắn ra ngoài, cái chén đè lên một bức thư.
Nhiễm Nhiễm vội vàng rút lá thư ra, nét chữ xinh đẹp của Bách Khả lọt vào mắt.
"Nhiễm Nhiễm, bọn họ đến đón em rồi, em nấu bữa ăn sáng để thay lời từ biệt với anh. Đừng vì em âm thầm ra đi mà tức giận, em sợ em sẽ khóc mất. Rất xin lỗi, không thể ăn sáng với anh được.
Bách Khả."
Nhiễm Nhiễm ngơ ngác mở cái nắp chén ra, món mì hoành thánh mà anh thích ăn nhất vẫn còn nóng. Tuy nhiên người nấu đã đi mất rồi.
“Bách Khả!” Trái tim Nhiễm Nhiễm cũng giống như căn phòng bọn họ ở, trống rỗng, yên tĩnh. Thời điểm không chú ý, cái nắp chén trên tay lập tức rơi xuống đất.
“Xoảng” Một tiếng giòn vang, mảnh sứ vỡ rơi đầy trên đất.
Âm Hạng Kình định xông tới ngăn cản Nhiễm Nhiễm: “Đừng đuổi theo nữa, cô ấy đã tới sân bay rồi.”
Nhiễm Nhiễm giơ tay đánh một đấm, đôi mắt đỏ chót quát: “Cậu gạt tôi! Cậu biết rõ cô ấy phải đi, còn cố tình kéo dài thời gian.”
Âm Hạng Kình không kịp đề phòng liền nhận một đấm này, sắc mặt không đổi, nhẹ giọng khuyên bảo: “Chia tay rất đau khổ.”
“Tôi sao có thể không đau khổ?!” Nhiễm Nhiễm kích động nắm chặt cổ áo của anh ta, điên cuồng khẽ quát: “Cậu có biết hay không, cô ấy chính là người phụ nữ tôi yêu nhất? Tôi không ngại cô ấy mang thai con của ai, càng không tiếc thời gian để giúp cô ấy quên đi mối tình chẳng ra gì kia, tôi sẽ đợi cô ấy, tôi nhất định sẽ đợi cô ấy!” Nhiễm Nhiễm càng nói càng kích động, giơ tay đấm tiếp một đấm.
Âm Hạng Kình chụp được nắm đấm kia, dùng sức đẩy Nhiễm Nhiễm sang một bên, trong mắt cũng có chút tức giận: “Cậu thích thôi thì có ích gì? Căn bản là cô ấy không quên được lão tam, bây giờ ngay cả con cũng đã có rồi, bọn họ tuyệt đối không rời xa nữa đâu.”
Nhiễm Nhiễm biết rõ, lời của Âm Hạng Kình hoàn toàn là sự thật, nhưng anh cảm thấy rất khó chịu, rất không cam lòng. Bách Khả bỏ đi, có thể thấy do anh không sắp xếp tốt, điều này thể hiện tất cả đều kết thúc rồi!
Nghĩ đến những thứ này, Nhiễm Nhiễm như mất hết sức lực, chán nản ngồi trên sàn nhà, lẩm bẩm nói: “Mặc dù tôi rất thích cô ấy, cô ấy cũng không chê tôi có bệnh, biết rằngNhiễm Du chị của tôi tiếp cận cô ấy vì có mục đích, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận người bạn này. Cô ấy thật sự rất tốt…” Hắn giấu mặt vào giữa hai cánh tay, những lời còn lại đều bị tiếng khóc thay thế.
Âm Hạng Kình thấy cậu ta khóc giống như một đứa bé, anh không đành lòng liền ngồi xuống, ôm cơ thể ốm yếu của Nhiễm Nhiễm vào ngực, Nhiễm Nhiễm từ từ ngước mặt lên, lông mi dài bị nước mắt làm cho ướt sũng, thoạt nhìn có thể tưởng cậu ta giống như một đứa trẻ bị ức hiếp: “Tôi thật sự rất thích cô ấy, cô ấy mạnh mẽ hơn cậu! Chỗ nào cũng tốt hơn cậu!”
Âm Hạng Kình ngây người, một lát sau lập tức nở nụ cười: “Tôi cho rằng cậu không hề thích tôi.”
Sáu năm rồi, thiếu niên Nhiễm Nhiễm hay mắc cỡ ngày trước hoàn toàn khác biệt so với hôm nay, thái độ không rõ ràng của cậu ta làm cho Âm Hạng Kình nghĩ rằng, cái tình cảm mơ hồ anh dành cho Nhiễm Nhiễm đã sớm tiêu tán. Không ngờ tới, kết quả lại như thế này, như vậy có được xem là cậu ta giả vờ không biết không?
“Trên người cậu có điểm nào khiến cho người ta thích chứ?” Nhiễm Nhiễm nổi cáu đẩy hắn ra: “Khó khăn lắm tôi mới yêu một người phụ nữ, con mẹ nó cuối cùng bởi vì cậu mà thất bại thảm hại! Cậu chính là tai họa lớn nhất đời tôi!”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Nhiễm Nhiễm, trong nháy mắt Âm Hạng Kình nhớ lại thiếu niên nóng nảy bị người nhà anh quản thúc, khi đó Nhiễm Nhiễm rất can đảm. Vì muốn chống đối với người nhà, vì để lấy được tự do, cậu ta không ngại giả bệnh, tiếc là Âm Hạng Kình không bị những hành động của cậu ta làm cho cảm động, một mực cho rằng anh là người trẻ tuổi ngông cuồng, đợi đến khi hiểu rõ mọi chuyện anh mới nhìn lại bản thân mình, cảm thấy hết sức nực cười. Cho nên hai người đánh mất nhau. Âm Hạng Kình biết rõ, Nhiễm Nhiễm hận anh coi thường mối tình cảm kia, hận anh bạc tình ngay cả từ biệt cũng không. Chỉ có Âm Hạng Kình biết rõ, anh không hề tuyệt tình như vậy, năm đó lúc Nhiễm Nhiễm rời khỏi thành phố D, anh kiên trì nhìn theo cho đến khi người kia bước vào sân bay, anh đứng ở một nơi vắng vẻ thầm chúc phúc cho cô dâu của mình có thể tìm thấy hạnh phúc đích thực.
“Cút! Vĩnh viễn đừng để tôi thấy bản mặt cậu!” Nhiễm Nhiễm không kìm chế được tức giận gào to, những kí ức với tên đàn ông này bất chợt quay về.
“Nhiễm Nhiễm, tôi thành thực xin lỗi.”
“Xin lỗi có đánh rắm được không? Có thể đổi lấy vợ không?” Mặc dù lời nói của Nhiễm Nhiễm rất hung hăng, nhưng nhìn tới bộ dáng người ôm gối thè lưỡi cũng có chút đáng thương.
“Meo meo…” Con mèo màu xám đi tới cạnh ông chủ, nhẹ nhàng cọ cọ chân ông chủ.
“Tránh ra! Không cần mày an ủi.” Nhiễm Nhiễm không thương tiếc hất bay mèo cưng.
Mèo lớn ngước nhìn chủ của mình, sau đó nhìn sang người lạ mặt kế bên, có vẻ là người vô tội. Lại nói, nó chỉ muốn đến xem mặt mỹ nam thôi, chứ làm gì chuyện muốn an ủi người nào đó.
Âm Hạng Kình không nhịn được bật cười: “Đừng giận chó đánh mèo thế chứ.”
Âm Hạng Kình thấy ánh mắt căm phẫn của hắn, lại nghĩ đến con chó sói hung ác hoàn toàn lộ ra vẻ sợ sệt, cực kì đáng yêu. Bất quá, quả thật anh không phải là người đồng tính, nhưng với bất cứ người nào đối với cô gái xinh đẹp chưa bao giờ biết yêu lại chỉ trích anh không phải là gay thì không thể hoan ái. Anh thà bị hiểu nhầm sau đó tiếp tục hoan ái rồi rời đi, cũng không muốn làm rõ giới tính của mình, quả thật anh không muốn nói chuyện yêu đương với một người đàn ông, nhưng mà....
“Tôi xin lỗi, tôi cũng rất muốn bồi thường cho cậu.” Âm Hạng Kình nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Nếu cậu muốn làm gì đó, vậy thì cút xa một chút, đừng đến làm rối loạn cuộc sống của tôi nữa.” Nhiễm Nhiễm đột nhiên đứng lên, giơ chân đạp.
Âm Hạng Kình nhanh chóng tránh đòn công kích của cậu ta, cười hiền lành: “Chi bằng, chúng ta thử xem sao?”
Nhiễm Nhiễm giật mình, trong nháy mắt, bị mấy chữ ngắn ngủn nhưng có sức mạnh rất lớn tác động.
Bởi vì quá mức đột ngột, cộng thêm tác động hơi lớn, giọng Nhiễm Nhiễm có chút run rẩy: “Thử cái gì?”
“Hai người đàn ông mà nói chuyện yêu đương thì đúng là quá mức buồn nôn rồi.” Âm Hạng Kình nói: “Chúng ta cứ bắt đầu từ trên giường trước đi.”
"Răng rắc" Nhiễm Nhiễm hóa đá, sau đó vỡ nát, sau đó một làn gió mát thổi qua cửa sổ đưa cát nhỏ bay xa.
“Cậu cảm thấy đề nghị này thực hiện được không?” Mặc dù Âm Hạng Kình là một người có tâm tư rất phức tạp, nhưng ý tưởng hiện tại của anh thì vô cùng đơn giản. Tình yêu thường có những hành động thân mật, nếu như không chán ghét, cũng có thể nói, anh có thể chấp nhận gặp gỡ người đồng tính. Nếu như chán ghét… Bằng khả năng nhận biết ưu việt của anh, làm được cũng không khó, đương nhiên, điều kiện trọng yếu là Nhiễm Nhiễm phải đồng ý.
“Thực hiện cái con khỉ! Cậu biến đi cho tôi!” Cuối cùng Nhiễm Nhiễm cũng hồi phục tinh thần, nổi giận đùng đùng đẩy người kia ra khỏi Ảnh Lầu: “Để tôi thấy cái bản mặt của cậu thử xem, tôi lập tức thiến cậu!”
“Rầm” Một tiếng vang thật lớn, cửa sắt đáng thương bị đá một cái thật mạnh đóng lại, Âm Hạng Kình đứng dưới lầu, có chút ngỡ ngàng lầm bầm nói: “Phải dùng tới chiêu mạnh mẽ như vậy mới tạo hiệu quả sao?”
Nhiễm Nhiễm tức giận đi vào phòng khách, nằm thẳng xuống giường, anh là người rất dễ tự ái, đối xử với bạn bè rất đúng chừng mực, trong lòng hắn, tình yêu có thể không phân biệt giới tính tuổi tác, bối cảnh gia đình cũng không thành vấn đề, nhưng mà, anh chỉ muốn tìm một người có thể gắn bó với mình suốt đời, có thể là bạn bè cũng có thể làm người nhà người yêu, nhưng không phải bạn trên giường để giải quyết nhu cầu sinh lý. Cái tên biến thái chết tiệt kia nói cái gì? Thử trên giường xem? Muốn thử thì đi tìm người khác mà thử, anh không rảnh tiếp!
Lảm nhảm ---
Mỗ nữ bay tới đây: Có ai bị ngoại truyện làm kích thích không? Có hay không? Có đúng không? Nghe ta lảm nhảm hai câu, có thể giải thích cho các tỷ muội cùng nghe.
Lại nói, cặp đôi này đã được đặt ra từ sớm. Từ lúc Âm Nhị Nhi tìm thấy Nhiễm Nhiễm đến lúc đập quán, biểu hiện của Nhiễm Nhiễm rất khác biệt đấy, vì vậy, nếu có người thắc mắc, xin bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận, đầu năm nay, nam nam yêu nhau là chuyện bình thường, tình yêu nam giới đang ngày càng lan tràn, có tia lửa, có kích tình văng khắp nơi. Mặc dù mỗ nữ không viết BL, nhưng trong truyện của ta chưa từng thiếu vai phụ là gay. Ha ha… Cười gian bay đi…