Thật ra thì, Nhiễm Du kết hôn cũng không liên quan gì với tôi, nhưng tôi lại không chịu nổi người họ Âm si tình kia. Kể từ khi chia tay Nhiễm Du, hắn vẫn một mình cô độc, mặc dù hắn không chịu thừa nhận mình tình cũ khó quên, nhưng người sáng suốt ai cũng đều nhìn thấy, hắn chính là tình cũ khó quên.
Bạn gái trước sắp kết hôn với người khác, tâm trạng của hắn đương nhiên không thể tốt được. Mà người không quen biết như tôi đây cũng bị mốc theo. Có câu nói, người đau khổ nên được chiều chuộng. (cũng không biết tên khốn kiếp nào nói những lời này, thật khinh thường!) cho nên, cuộc sống của tôi biến thành như vậy ---
Âm Tam Nhi kén cá chọn canh, tôi nhẫn nhịn!
Âm Tam Nhi chanh chua, tôi lại nhịn!
Âm Tam Nhi rảnh rỗi liền kéo tôi đi cáp treo, tôi tiếp tục nhịn!
Nói không khoa trương, tôi cảm thấy mình rất có tiềm chất làm rùa Ninja.
Bà nội nói: "Đừng chú ý đến hắn, cứ xem như hắn đang trong thời kỳ mãn kinh."
Thiên Hoa nói: "Vất vả cho cô rồi, nếu không có cô ở đây, thì tôi và Thiên Vũ thật sự rất khổ sở."
Thiên Vũ nói: "Không sai, ân đức của cô, chúng tôi sẽ không quên."
Dì Lưu nói: "Nha đầu đáng thương, nếu không phải lão phu nhân giữ chặt, tôi sẽ dẫn cô về nhà."
Chú Lưu nói: "Nhẫn nhịn một chút, nhỏ mà không nhịn sẽ loạn mưu lớn, mọi chuyện sẽ qua đi."
Âm Tam Nhi từ lầu hai thò đầu ra, nhìn lướt qua mọi người đang mở cuộc họp, cuối cùng đưa mắt trên người tôi: "Bách Khả, cô đánh chết người bán đường rồi sao? Cái bánh táo này không ăn được."
Tục ngữ có câu, tiền tài và bất hạnh luôn đi cùng với nhau, nhận tiền lương của hắn, thì phải phục vụ cho hắn. Vì vậy, tôi hoặc bất đắc dĩ, hoặc là cảm ơn, hoặc nhận lấy ánh mắt thương hại làm lại bánh táo.
Lấy đồ dự bị trong tủ lạnh xếp thành một đống trước mặt, đánh trứng, làm nhân bánh, nướng, bận bịu hơn nửa giờ, chiếc bánh táo thơm nức ra lò.
Đi qua phòng khách thì để lại cho bà nội và gì Lưu một phần, trên đường đi đến thư phòng thì bị Thiên Vũ và Thiên Hoa đánh cướp một chút, thành thật mà nói, đây chính là phương thức bọn họ báo đáp tôi, không thể không nói, điểm nổi bật chính là sự thất đức. Đợi đến khi bánh táo đưa đến trước mặt người họ Âm, chỉ còn lại một phần hai.
"Chỉ có vậy?" Mày rậm Âm Tam Nhi nhíu lại, lại muốn nhân cơ hội gây khó dễ.
"Vâng, không mất quá nhiều, trước khi ăn anh nhìn xem, nếu không hợp khẩu vị thì tôi lại đi nướng cái khác." Tôi nhẫn nhịn không rống lên với hắn.
Hắn chỉ ăn một miếng, còn cắn một miếng nhỏ, sau không ăn nữa.
"Ăn không ngon sao?"
"Không muốn ăn."
Tôi âm thầm nắm quyền, liều mạng tự nói với mình, không sao, cũng không phải là lần đầu tiên, tội gì vì một câu nói của hắn mà tức giận.
Một bên hắn xử lý công văn, một bên nói một câu hai nghĩa: "Tâm trạng của tôi không tốt."
"Đã thấy." Tôi ngu ngốc sao? Đã sớm giày vò tôi hộc máu, ai mà không biết tâm trạng của hắn không tốt?
Hắn ngước mắt nhìn tôi: "Sao cô không hỏi tại sao?"
"Anh muốn hỏi sao?"
"Không."
"Vậy anh nói những lời vô nghĩa đó với tôi làm gì?"
"Rảnh rỗi và nhàm chán."
Tôi luyện mãi thành quen, liếc mắt xem thường: "Anh thật là thẳng thắn."
Hắn khép Computer lại, chống tay nhìn tôi: "Cô có tham gia hôn lễ bạn trai cũ của cô không?"
"Đó là hôn lễ của chị tôi, mặc dù cô ấy không xứng làm chị, nhưng tôi cũng không thể không tham dự."
"Rất khó chịu phải không?"
"Cũng may, tôi đi cùng học trưởng, học trưởng đoạt mất danh tiếng của chú rể."
"Chỉ được cái mã ngoài”. Cho dù không thấy mặt, hắn cũng muốn làm tổn thương người ta. Có thể thấy được nhân phẩm của người này. . . . . . Ai ~ không nghĩ nữa, nghĩ nhiều nhức đầu, nghĩ nhiều đau tim.
Ánh mắt hắn di động một cái: "Đi tìm bà nội đi, kêu bà giúp cô tìm trang phục dự lễ đính hôn, tuần sau tham dự hôn lễ cùng tôi."
Tôi lắc đầu như lắc trống: "Anh đổi người khác đi, anh nhìn xem, dáng dấp tôi không có gì xuất sắc, khí chất cũng không thoát tục, tầm thường giống như một bức tường di động, mang theo ra ngoài rất mất mặt."
"Tôi không muốn." Trong trường hợp này, hắn giống như bom hẹn giờ, ngộ nhỡ vì một chuyện không vui mà bùng nổ, trong số những người tan xương nát thịt, khẳng định tôi chiếm vị trí đầu tiên.
"Cô cho rằng tôi muốn trưng cầu ý kiến cô sao?" Hắn khoát tay: "Đi tìm bà nội đi, đừng quấy rầy công việc của tôi."
Tôi hung hăng, căm hận trừng mắt liếc hắn một cái, mang theo oán giận và tố cáo rời khỏi thư phòng.