Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 87



Tôi nên nói cái gì đây? Nói tôi hiểu rồi hả ? Nói tôi đã bình thường trở lại? Nói tôi tha thứ cho hắn việc mỗi lần hắn đều bỏ tôi ở lại để chạy đi tìm Nhiễm Du sao?

Không, tôi không cần phải nói gì nữa, tựa như lời của hắn nói, giữa hắn và Nhiễm Du dây dưa quá sâu, tôi căn bản không có cách nào tham gia vào, cũng không thể tham gia! Việc đã đến nước này, tôi nói cái gì cũng phí công, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi

Trầm ngâm một lúc, tôi đưa ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía hắn: "Thái độ của anh đối với Nhiễm Du là đúng."

Đứa bé và mẹ của đứa bé là cực kỳ quan trọng, tôi quyết định không nên tước đoạt đi hai chuyện không liên quan này.

Quả thật hắn thiếu Nhiễm Du, hôm nay đền bù cũng không uổng.

Đáy mắt hắn không có chút vui mừng nào, ngược lại có tia khủng hoảng như sắp mất đi cái gì đó: "Tôi không muốn nghe những thứ này!"

Tôi cười chua chát: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, có lẽ chúng ta đã kết thúc từ trước rồi, vô luận anh muốn đền bù Nhiễm Du như thế nào, đều không liên quan đến tôi, không phải sao."

"Đây không phải là anh nói cho em biết những ước nguyện ban đầu!" Anh kềm chặt bả vai của tôi, âm lượng cũng không hề có chút đề cao nào: "Em nên tha thứ cho anh, đừng tiếp tục quậy nữa."

"Tôi không có quậy, từ đầu chí cuối tôi không hề quậy, là anh cố chấp cho là tôi náo, anh cho là tôi không thể rời bỏ anh, trên thực tế, tôi đã đi từ sớm, nếu như anh. . . . . ." Lời nói của tôi còn chưa nói xong thì tôi đã bị hắn ôm vào trong ngực

"Em đừng nguỵ biện ở đây, em đang muốn gây náo lọan, náo xong rồi lại xem như không có gì, náo đủ rồi, chúng ta còn có thể giống như trước kia không." Anh nỗ lực lừa gạt mình, tâm tình có chút kích động.

Tôi không nói lời bao giờ, cũng không khước từ, tâm chết rồi, thân thể cũng mất đi cái gọi là nóng giận. Hắn nói rất nhiều, đem hết toàn lực để lừa mình dối người. Một lúc lâu sau, hắn lại bị sự hững hờ của tôi chọc giận.

"Nếu như em tiếp tục náo, anh chỉ có thể tiếp tục nhốt em, cho đến khi em tỉnh dậy mới thôi!"

"Người cần tỉnh lại chính là anh." Tôi lặng lẽ thở dài.

"Câm miệng!"

"Lời tôi nói là sự thật, anh cố ý cho là tôi náo loạn, lại không nghĩ đến việc cần kết thúc thật sự. Điểm này, tôi hiểu, anh cũng hiểu, nhưng anh không thừa nhận, hành động của anh ở hiện tại cũng chỉ làm quan hệ của chúng ta càng ngày càng hỏng bét. . . . . ."

"Anh bảo em câm miệng!" Hai mắt hắn đỏ ngầu, lồng ngực cổ động kịch liệt, thần sắc kia giống như là muốn xé nát tôi đi, hoặc là xé nát lời nói trong miệng tôi.

Tôi xoay tầm mắt, một giọt nước mắt mà tôi cho là đã sớm không nên rơi vì người đàn ông này trượt dài xuống hốc mắt.

"Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi." Quản gia Dương xuất hiện tại phòng khách, phá vỡ không khí đang bị đè nén trong phòng

"Cám ơn." Khi tôi đón lấy chén thuốc thì Âm Hạng Thiên đứng dậy rời đi.

Cửa phòng bị một lực mạnh kéo ra, là một lực rất lớn suýt làm tôi té, tôi mở miệng nhỏ uống thuốc bắc.

Đây là một đoạn nghiệt duyên dẫn tới nghiệt chuyện, chúng tôi đều ở đây nếm vị đắng trong cổ họng, nó còn đắng hơn cả chén thuốc Bắc.

Tại sao không kết thúc nó đây? Không buông tay cũng sẽ không mất đi sao? Người lớn như vậy, sao lại giống đứa bé chưa trưởng thành quá đổi?

Quá nhiều không thể nhét vừa lồng ngực của tôi, cuối cùng tất cả những tiếng không thể hóa thành tiếng thở dài bay ra khỏi lồng ngực.

Đem chất lỏng màu đen trong chén uống cạn, tôi nói với quản gia Dương, khi ăn cơm tối không cần gọi tôi, sau đó liền xoay người trở về phòng.

Nghĩ về người đàn ông mình yêu thích không muốn buông tay, tưởng tượng như tôi là một học sinh mới ngủ một giấc.

Trong mộng, tôi lại gặp được cha mẹ, lần này đến nụ cười ngắn ngủi cũng không có. Trên mặt cha mẹ đều là bi thương, bọn họ đứng ở nơi đó, như khóc như cho tình của tôi.

"Đừng đi, van xin mọi người, đừng đi!" Tôi khổ sở cầu xin, càng nghĩ đi đến bên cạnh thì bọn họ càng cách xa.

"Muốn đi, nhưng cái đó không phải ý của anh." Một đôi ấm áp tay ôm lấy gương mặt của tôi.

Tôi đột nhiên thức tỉnh, bên trong gian phòng đen kịt, một đôi mắt không thuộc về loài người nhìn chằm chằm tôi, mùi rượu nồng nặc xông vào lỗ mũi tôi, tôi cố nhịn nhưng không ngừng ho hai tiếng.

"Đừng làm rộn, chúng ta không thể không làm khó nhau sao?" Giọng khàn khàn khiến cho mùi rượu càng nồng nặc hơn trong không khí.

"Anh ra trước." Tôi giơ tay lên đẩy người đang ngồi xổm trên thân thể tôi ra.

Hắn hơi chống thân thể lên, tôi nhân cơ hội co lại, dùng giọng đề phòng hỏi: "Anh tới phòng tôi làm cái gì?"

"Yêu!" Hắn chợt cười một tiếng, lẩm bẩm bổ sung: "Chúng ta sinh đứa bé, như vậy em cũng sẽ không chạy loạn đươc nữa rồi."

Sanh con? Làm cái gì? Làm.....Yêu......Làm ai?!

Tôi xác định, hắn uống say rồi, hơn nữa, say rất nhiều

"Tôi muốn tắm." Sau khi tôi nói qua loa một câu, lặng lẽ trượt xuống giường.

"Quay lại!" Hắn đem người chuẩn bị thoát thân như tôi trở về trên giường, dùng thân thể mình đè lên thân thể tôi.

"Tôi không muốn!" Tôi kháng cự, đẩy lồng ngực của hắn ra, lớn tiếng nhắc nhở: "Anh đã có con!"

"Không có, không muốn nó, không phải của anh....."Lời nói của hắn không có mạch lạc, căn bản cũng không biết dang nói gì.

Vì ngăn chặn giãy giụa của tôi, hắn đưa tay nhấn vào dạ dày của tôi. Tôi vón là chưa ăn cái gì, hắn uống say rồi, xuống tay không phân nặng nhẹ, tùy tiện này khiến tôi khó chịu, phải mở miệng hít ngụm khí lạnh.

"Mau buông tay!" Vì đau mà tôi thét to.

"Không cho cự tuyệt anh!" Hắn cắn mút cánh môi của tôi một cách thô bạo, chống đỡ và dây dưa hôn, mùi rượu nồng đậm vị cồn làm dạ dày tôi chợt lật khuấy, tôi khó mà khống chế được.

Hắn đưa ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm việ che miệng nôn ọe của tôi, trong đôi mắt màu xanh nhạt có tia giận dữ, còn có sự đau lòng.

Tôi không rảnh quản hắn nghĩ khỉ gió gì, ra súc đẩy hắn ra, chạy vào phòng tắm, dạ dà khuấy co quắp, mà tôi căn bản không ăn cái gì cả, chỉ có thể nôn ọe khó chịu, dạ dày bình tĩnh lại thì mới phát hiện, nước mắt cũng trào ra rồi.

Tôi buông lực trên bệ kính, nhìn cô gái tiều tụy trong gương mà không chịu nổi, cười hề hề hà hà như kẻ thần kinh.

Tôi đang cười nhạo sự bất lực của cô gái kia, cười nhạo cô đang rơi vào tình cảnh thật đáng buồn.

Ngoài cửa rất an tĩnh, hắn nên tức giận rời đi chứ? Tôi vô lực kéo cửa phòng vệ sinh ra, lại bốn mắt nhìn nhau với người dàn ông bên ngoài, dáy mắt hắn hiện lên tia sợ hãi, bước chân dịch chuyển về phía sau theo bản năng, nhưng hắn bỗng nhiên thò tay, kéo thân thể tôi ra sau đó đóng cánh cửa lại.

"Em chung đụng với nhà họ Quách lại còn chơi chiêu này? Không thấy mình diễn quá sao?" Hắn không có cắn răng nghiến lợi, ngược lại, thanh âm cực kỳ bình tĩnh, như tôi có thể cảm nhận được hắn đang rất tức giận, như muốn hủy diệ cái gì vậy.

Tôi muốn nói, tôi diễn kỹ như vậy không tốt đâu, tôi còn muốn nói, chớ đem học trưởng dính vào chuyện này. Nhưng hắn không cho tôi cơ hội để nói.

Hắn đẩy tôi vào vách cửa, xé rách quần áo của tôi một cách thô lõ, quần áo hoặc là nói toạc vải vóc trên người tôi, để cho tôi không còn chỗ gì có thể che giấu nữa. Nụ hôn thô bạo và mạnh mẽ áp chế, làm tôi tránh không thể tránh.

Đây là một tình yêu mang theo trừng phạt, đau nhức va chạm giống như bão tố, mãnh liệt vô tình, ngọt đắng không rõ ràng. Tôi gióng như cá mắc cạn, không phát ra được một tiếng gào thét.

Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc, hắn bỗng nhiên buông tay, mất đi lực đẩy tôi giống như chiếc khăn lau rách nát, chán nản trượt xuống sàn nhà.

"Vô luận tình nguyện hay chưa tình nguyện, em cũng không được đi!" Hắn sửa sang lại quần áo hai ba lần xong, xoay người đi ra khỏi phòng.

Cánh cửa rầm rầm đóng lại, tôi không khống chế được mà khóc rống lên, thương, đau, chua cay, uất ức, bất đắc dĩ, đủ loại cảm xúc, đủ loại tâm tình giống như một đoàn xe ma màu đen đi đến bên tôi, muốn bỏ mà không được, quấn thật chặt quanh người tôi, siết tôi đến hít thở không thông.

Khóc đi, khóc thút thít có thể giải tỏa, nước mắt có thể cọ rửa uất ức trong lòng. Chủ yếu nhất, là ngoài khóc ra tôi không làm được cái gì khác cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.