Hai viên thuốc giảm
đau, hai viên thuốc bao tử và hai viên thuốc ngủ cô đọng trong lòng bàn
tay tôi thành ngọn núi nhỏ, vừa mới cho vào họng tôi đã muốn ngủ đi
trong đau đớn.
Dưới ánh trăng mờ, mùi thuốc lá lúc nồng lúc nhạt, cổ họng tôi khô khốc, tôi nhẫn nhịn không ngừng ho hai tiếng.
"Bách Khả." Là giọng nói của Âm Hạng Thiên, nghe rất ân cần, rất vô hại.
Tôi mở cặp mắt khô khốc ra, nhìn hắn từ sau lưng, biểu thị công khai, cái biểu hiện này là thái độ chán ghét cực độ.
"Tối hôm qua anh. . . . . ."
"Uống say." Tôi khàn giọng cắt đứt lời hắn, khóe môi nâng lên một nụ cười châm chọc.
Nhiễm Du mang thai, hắn nói mình uống say, thô bạo hành động với tôi, đương nhiên hắn đã uống say.
Về phần say thật hay giả say, trong lòng hắn rõ ràng, tôi lười hiểu.
"Thật xin lỗi!" Hắn vê bàn tay mình vào trong ngực tôi, giọng nói khàn khàn và khô khốc.
"Nghe anh nói không dậy nổi phải trả giá cao, nếu như có thể, hi vọng anh vĩnh viễn đừng để tôi nghe thấy ba chữ này."
Hắn không nói gì, ôm chặt lấy tôi, tựa hồ nếu như buông tay ra tôi sẽ biến
mất vĩnh viễn, vẫn là không hiểu sao? Thật ra thì, khoảng cách giữa
chúng tôi xa cũng đã xa rồi không thể quay về vị trí lúc đầu!
Mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều đến thăm tôi, có lúc chỉ ngồi lại một lát
rồi đi, có lúc sẽ mang theo văn kiện và máy vi tính ở lại đây cả đêm.
Lúc tôi ngủ, hắn an vị trong thư phòng xử lý công việc, có một hai lần lúc
tôi tỉnh lại, phát hiện hắn đang ngẩn người nhìn tôi. Khi hắn cho là tôi đã ngủ say thì hắn đi lại đặt một nụ hôn lên môi tôi, hoặc là cầm cầm
tay của tôi, tựa hồ như xác nhận, tôi là chân thật, đôi khi tay hắn cũng đụng chạm đến nơi khác.
Lại một đêm an tĩnh trôi qua, lại một
lần nữa hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, một lát thì siết chặt ngón tay
của tôi, một lát lại mở lòng bàn tay của tôi ra, tựa như đứa bé yêu
thích không buông tay mà liên tục vuốt ve món đồ chơi mình thích
Tôi cười khổ mở mắt, hắn như bị bắt tại trận, theo bản năng buông ra, sững
sờ, lại bắt tay tôi lại, khiêu khích nhìn tôi, tựa hồ muốn nói: không
được sao? Tôi rất muốn!
Tôi bất đắc dĩ thở dài nói: "Đừng tin cái gì là Tề Nhân Chi Phúc(*), chỉ có xã hội phong kiến mới có chuyện đó,
bị kẹp giữa hai người phụ nữ tuyệt đối không nhẹ nhõm."
(*) Tề nhân chi phúc ý là cuộc sống giàu sanh phú quý nhiều thê thiếp
"Câm miệng!" Hắn không vui cắt đứt lời của tôi..., tựa hồ chê tôi phá hư không khí hòa bình hiện tại.
Tôi im lặng không nói gì, chỉ thở dài, quay đầu đi. Có một số việc, không phải là hắn không hiểu.
Chỉ là người ở trong cuộc rối rắm nên mất khôn, hắn không muốn mất đi, vô
luận quan trọng hay không quan trọng, hắn cũng không muốn mất.
"Mới bảo em câm miệng em liền câm miệng, đây là trầm mặc phản kháng? Còn
chưa phải chủ ý của anh?" Hắn kềm chặt cằm của tôi, bắt ép tôi phải nhìn nhắn.
"Tôi nghe lời anh nói, không phải anh nên lấy làm vui vẻ
hay sao, không nghe anh thì anh mới nên mất hứng chứ, anh biết mình muốn cái gì không?"
Mặt hắn cúi thấp hơn, vẻ mặt vừa ẩn nhẫn lại bi
thương: "Rõ ràng chúng ta không phải như thế này, tại sao không thể
giống như trước đây?"
"Trước kia tôi chỉ nằm mơ, bây giờ tôi đã
tỉnh." Tôi mệt mỏi nghiêng người sang, đưa lưng về phía hắn nói "Đều đi
qua rồi, anh cũng nên tỉnh rồi."
Tôi chỉ là muốn buông tay hắn,
nhưng hắn muốn trái tim của tôi, muốn có được người Bách Khả thuần túy.
Tôi không cho được, cho nên, hắn luống cuống, phiền não, mà tôi đang vì
phiền não và luống cuống của hắn làm cho mệt mỏi. Chỉ mong ông trời nhân từ để cho chúng tôi nhanh chóng kết thúc mối dây dưa này.
"Nhìn anh!" Hắn tức giận bắt cánh tay của tôi.
"Anh không có say chứ?" Tôi nhàn nhạt nhắc nhở, hắn không có nhìn tôi mà xoay người đi.
Hắn lập tức buông lỏng tay tôi, yên lặng ước chừng một phút, sau lưng vang
lên tiếng dọn dẹp văn kiện và đánh máy. Sau đó, cửa phòng bị kéo ra,
dừng lại vài giây ngắn ngủi rồi khép lại, trong phòng không có sự hiện
hữu của hắn.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt, dùng chăn đắp kín người, làm như không nghe, không thấy không muốn nhìn!
*****
Anh cách em, hoặc không thấy em, em ở nơi nào có vui hay buồn
Anh có nghĩ, có nhớ về em không? Tình ở nơi nào, không đến không đi.
Anh yêu hỡi, anh có yêu em không, yêu em ở chỗ nào, có tăng hay giảm không.
Anh yêu hỡi, anh có muốn đi cùng em không, tay của anh đang ở trong tay em, không hờn, không chê.
Hãy tới trong lòng em, hoặc hãy để em trong lòng em, im lặng yêu nhau, yên tĩnh thích.
Trên TV, cô gái mặc chiếc áo đầm màu trắng thấp giọng thì thầm như ai oán ca khúc “Thấy hay không thấy”. Chẳng bao lâu sau, tôi cũng là dùng cái tâm trạng này để chờ đợi Âm Hạng Thiên, nhớ lại trước kia, nhìn sáng nay,
tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc và buồn cười
"Chị Tiểu Tiểu, đã đến giờ dùng bữa sáng rồi ạ." Chị Lý đi từ phòng ăn ra.
Tôi mệt mỏi lắc đầu, bày tỏ thái độ không muốn ăn.
"Ăn một chút đi, cô gầy hơn trước rồi." Chị Lý nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Tôi thật sự không thấy đói, các ngươi ăn đi, không cần để ý đến tôi." Tôi
tới nơi này gần một tháng, tôi chưa từng dùng phương thức tuyệt thực để
tự làm khổ mình hay kháng nghị ai cả, dẫu nặng dẫu nhẹ cũng ăn chút gì
đó, thành thật mà nói tôi cũng bất đắc dĩ mới làm như thế, cứ như thế mà gầy đi, không chừng một ngày nào đó trái tim tôi suy kiệt mà chết.
"Chị như vậy, tôi không biết phải giao phó với cậu ba như thế nào." Chị Lý
khổ sở nâng chân mày lên nhìn tôi, đang lúc này, Âm Hạng Thiên ở thư
phòng đi ra, tối hôm qua hắn ở lại chỗ này.
"Chuyện gì?" Âm Hạng Thiên hỏi chị Lý.
Tôi không muốn nghe chị Lý tố cáo, càng không muốn nghe Âm Hạng Thiên nói
lý thuyết, giảng dạy cách sống, nên vui vẻ nói: "Chị Lý, chị mang phần
ăn của tôi đến đây đi."
Chị Lý nhận được mệnh lệnh, không lâu
lắm, những món ăn kia đã được mang đến phòng tôi. Âm Hạng Thiên đang
đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, tôi không thể không ăn
"Chờ một khoảng thời gian nữa anh hết bận rồi anh sẽ dẫn em đi dạo." Hắn mở miệng nói.
Tôi có thể cự tuyệt sao? Không thể! Cho nên, tôi trầm mặc uống sữa tươi.
Hắn giơ tay vuốt ve cổ của tôi, nhẹ giọng rù rì: "Sao lại gầy đến như thế này rồi."
Tôi sặc nên ho khan một tiếng, rồi sau đó, tiếp tục im lặng không nói cái
gì cả. Tay của hắn từ cổ tôi di chuyển đến môi tôi, lấy lòng ngón tay ấm áp lau sạch chút sữa tươi mà tôi chưa kịp liếm sạch.
"Để cho tôi ăn cơm ngon tí không được sao?" Tôi bình tĩnh hỏi. Tôi chẳng biết bị
nhốt ở đây cho đến khi nào, tôi đem chính bản thân mình biến thành kẻ cô độc, trong cơ thể, cõi lòng mệt mỏi rơi xuống, ngủ thiếp đi.
Thỉnh thoảng hắn đụng chạm kích cho tâm tình của tôi không dậy nổi.
Hắn rút tay về lại hôn lên tóc tôi, tôi khẽ kháng cự, hắn có chừng có
mực lui ra, dịu dàng nói: "Mấy ngày gần đây anh tương đối bận. . . . .
." Ngừng nói, hắn nhẹ vô cùng nói một câu gì đó rồi rời đi.
Cho đến khi cửa chính đóng lại, tôi mới kinh ngạc hỏi chị Lý: "Có phải mới vừa rồi hắn nói xin lỗi hay không?"
Chị Lý gật đầu.
Tiếp theo lòng tôi chìm xuống, cảm giác lo lắng tràn ra khỏi đầu. Âm Hạng
Thiên sẽ không bởi vì tôi gầy đi một chút, mà im lặng đau lòng rồi lại
cảm thấy có lỗi, trực giác nói cho tôi biết cái câu "Thật xin lỗi" sẽ
mang đến cho tôi rất nhiều phiền toái.