Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 93



Thế giới giống như bị ngắt điện, trong gian phòng là một mảnh yên tĩnh như chết lặng.

Âm Nhị Nhi không hiểu, chớp chớp mắt: "Không được sao?"

"Đương nhiên không được!" Tôi là người thứ nhất thoát khỏi hóa đá.

"Lý do?" Âm Nhị Nhi nhíu mày cười hỏi.

"Anh là anh của em mà!"

"Không có quan hệ huyết thống." Anh bình tĩnh nhấn mạnh.

Mọi khi miệng lưỡi tôi rất linh hoạt, nhưng bây giờ lại lắp ba lắp bắp, chỉ có thể khẩn thiết nói: "Vậy cũng không được!"

Cha mẹ nuôi quan sát tôi, lại nhìn sang Âm Nhị Nhi, trầm ngâm hồi lâu, mẹ nuôi mới thăm dò: "Hạng Kình, mẹ hỏi gì, con phải thành thật trả lời."

Âm Nhị Nhi mỉm cười gật đầu: "Mẹ hỏi đi."

Mẹ nuôi ngó qua cha nuôi, cha nuôi hướng ánh mắt tán đồng, mẹ nuôi hắng giọng, mới thử dò xét: "Không phải con thích đàn ông sao?"

Âm Nhị Nhi ngơ ngẩn, hiển nhiên không nghĩ tới mẹ nuôi sẽ hỏi một câu như vậy. Tôi cười thầm trong bụng, cho tới nay, Âm Nhị Nhi vì tránh gia đình bức hôn, nên lấy giọng điệu nửa đùa bắn quả đạn mù, làm cho mọi người cũng không biết anh rốt cuộc là đồng tính hay là lưỡng tính. Nhưng tôi có thể khẳng định là...

Trong mắt mọi người, Âm Nhị Nhi cũng không phải đơn thuần là "thẳng".

"Mẹ nuôi." Tôi dựa lên bả vai của mẹ nuôi, nhịn cười hỏi: "Nếu anh hai thích đàn ông, hai người sẽ mặc kệ sao?"

Can mụ im lặng một lúc lâu, mới nói: "Ta và cha nuôi con đã sớm thảo luận qua vấn đề này, vốn là cha nuôi con cực lực phản đối, nhưng mọi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, huống chi chúng ta không phải còn có lão Tam và anh cả con nối dõi tông đường sao? Chúng ta chỉ hy vọng các con được hạnh phúc. Đương nhiên, nếu như con dâu tương lai là nữ thì tốt hơn."

Tôi giơ tay lên kéo kéo Âm Nhị Nhi đang hóa đá: "Anh hai, anh xem ba mẹ thật lo nghĩ chu toàn cho đại cuộc nha. Mau theo đuổi tình yêu chân chính của anh đi."

Âm Nhị Nhi từ trong kinh ngạc ngắn ngủi từ từ bình tâm, cười khanh khách nói: "Con muốn thử yêu một cô gái, không biết cha mẹ có ủng hộ không?"

Tôi thiếu chút nữa ngã xuống đất, Âm Nhị Nhi quả nhiên thông minh, anh trả lời như vậy, một mặt để mọi người tán thành đề xuất của anh, một mặt để cho mình một đường lui. Nếu như cha mẹ nuôi không tán thành cái đề nghị hoang đường này, thuận tiện mượn cơ hội nói bức hôn, anh có thể nói: Con thật sự thích đàn ông, chẳng qua là nếm thử.

Thật là một cao nhân! Không đúng, anh ấy là yêu nghiệt, trăm năm không ra một cái cực phẩm yêu nghiệt!

"Không được!" Cha nuôi sau khi trầm ngâm, bác bỏ đề nghị của Âm Nhị Nhi: "Con có thể tìm cô gái khác thử, Bách Khả là em gái của con!"

"Đúng vậy nha, hơn nữa, chuyện của Bách Khả và lão Tam mọi người đều biết, các con ở cùng một chỗ sẽ bị người nói xấu sau lưng." Mẹ nuôi nói.

Âm Nhị Nhi vô vị nhún vai: "Cái gọi là danh môn vọng tộc không phải là nơi phát tán lời ra tiếng vào sao? Con không quan tâm những thứ đó."

"Con không quan tâm, mẹ và cha con quan tâm, Bách Khả quan tâm!" Mẹ nuôi cầm tay tôi, ôn thanh nói: "Đừng để ý tới anh hai con."

Tôi ra sức gật đầu. Âm Nhị Nhi nói, ba phần thực bảy phần giả, quan trọng nhất, anh làm việc đều cũng có mục đích, tôi không cho là, anh đề cập tới vấn đề hoang đường như thế là vì để giải tỏa nỗi lo âu của mọi người.

"Con cưới Bách Khả không tốt sao?" Âm Nhị Nhi kế tục du thuyết: "Nếu em ấy cưới người khác, lão Tam sẽ gieo họa cho người đó. Nhưng nếu đó là con thì lại khác."

khô Dad snappily cho biết: "Bạn và nhúm thứ ba từ nhỏ đến lớn, nếu cây bách có thể cung cấp cho bạn, bạn phải pinch hai anh em trẻ em đến người già!".

"Đúng, khác nhau." Cha nuôi tức giận nói: "Ngươi cùng lão Tam từ nhỏ kháp đến đại, nếu là đem bách khả giao cho ngươi, các ngươi ca lưỡng nhi phải kháp đến già!"

"Đúng, khác nhau." Cha nuôi tức giận nói: "Con và lão Tam đấu nhau từ nhỏ đến lớn. Nếu đem Bách Khả giao cho con, hai anh em con sẽ đấu nhau đến già!"

"Vậy thì sao? Con rất hưởng thụ quá trình cùng nó đấu nhau." Âm Nhị Nhi lơ đễnh nói.

"Con..." Cha nuôi bị anh khiến tức giận á khẩu không trả lời được.

"Cha nuôi, người đừng tức giận." Tôi làm dịu đi không khí: "Anh hai thích nói giỡn, hai người đừng coi là thật."

"Anh không nói đùa." Âm Nhị Nhi đứng dậy, kéo tôi nói: "Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh bàn một chút chuyện đính hôn."

Đúng lúc này, cửa phòng bang một tiếng bị mở ra, Âm Hạng Thiên vẻ mặt lo lắng xoải bước đi đến, nắm lấy cánh tay của tôi nói: "Về nhà!"

"Buông ra!" Tôi kháng cự giãy giụa, trốn ra sau lưng Âm Nhị Nhi đang đứng gần nhất. Thính lực người sói cực tốt, tôi nghĩ anh khẳng định đã nghe được lời của Âm Nhị Nhi.

"Về nhà!" Dưới tay anh ra lực, giọng nói chắc chắc, ánh mắt nghiêm nghị có chút hung ác.

Âm Nhị Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Cướp vị hôn thê của người khác, lão Tam, chú thật đúng là muốn chơi nổi."

Nghe lời ấy, tôi nhìn về cạnh cửa, Nhiễm Du liền đứng ở nơi đó, vừa bất lực lại uất ức nhìn chúng tôi trong phòng.

Âm Hạng Thiên theo bản năng nhìn phía Nhiễm Du, tôi nhân cơ hội tránh khỏi tay anh, trốn phía sau Âm Nhị Nhi.

Tay trống không, Âm Hạng Thiên quay đầu lại, thấy tôi như con thỏ bị kinh hãi, chuyển tầm mắt về phía cha nuôi: "Cha, thay con đưa Bách Khả về nhà."

"Không cần làm phiền những người khác, anh sẽ đưa em ấy về, nhưng không phải là thay chú, càng không phải đưa về nhà chú." Âm Nhị Nhi buông lời, rồi ôm bả vai đang run rẩy của tôi và ôn thanh nói: "Chúng ta đi thôi."

Ta tùy tiện gật đầu, chỉ cần tránh xa Âm Hạng Thiên, tôi căn bản không quan tâm ai đưa tôi đi.

"Âm Hạng Kình! Đồ khốn!" Âm Hạng Thiên nổi giận, tung nắm đấm về phía Âm Nhị Nhi.

Âm Nhị Nhi lắc mình tránh né, bình chân như vại nói: "Cha, người không quản sao?"

"Lão Tam! Con vừa phải cho ta!" Khi Âm Hạng Thiên chuẩn bị động thủ tiếp, cha nuôi nói với tôi và Âm Nhị Nhi: "Các con đi trước đi."

Âm Nhị Nhi cười nhạt một tiếng, ôm lấy tôi rời khỏi phòng, khi đi ngang qua Nhiễm Du thì Âm Nhị Nhi nhất thời dừng lại, cười nhạt nói: "Tâm cơ này của cô cũng thích hợp đối phó lão Tam, việc đã đến nước này, chúng ta hãy cùng chơi đi, ok?"

Âm Nhị Nhi tiếng nói khàn khàn mà từ tính, tựa như chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua trái tim người tình, nhưng đáy mắt Nhiễm Du lộ ra vẻ khủng hoảng, tuy rằng rất ngắn, nhưng cảm xúc đáy lòng sợ hãi này thì không cách nào che giấu.

Âm Nhị Nhi cười khẽ ra tiếng, để lại Nhiễm Du còn kinh hoàng ra phía sau.

"Bách Khả, về nhà!" Sau lưng vang lên tiếng gào đè nén của Âm Hạng Thiên.

Tôi cúi đầu thu lại ánh mắt, đẩy nhanh tốc độ, cũng không quay đầu lại thoát đi cái nơi khiến người ta hít thở không thông này.

Mãi sau khi lên xe tôi mới nhớ tới, từ đầu tới cuối cũng chưa nhìn thấy bà nội, hỏi Âm Nhị Nhi, anh cười cười nói: "Bà nội hờn dỗi ở nhà."

Tôi không tránh được thở dài, mặc dù không ai vì chuyện lộn xộn này mà trách tôi, nhưng tôi vẫn rất áy náy.

"Lão Tam giam em bao lâu?"

Tôi lắc đầu cho có lệ: "Không nhớ rõ."

"Lần cuối cùng gửi email cho anh thì em ở đâu?"

Tôi mệt mỏi khẩn cầu: "Anh hai, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không?"

Âm Nhị Nhi không nhiều lời, qua một lúc lâu, tôi do dự hỏi: "Nếu bây giờ em xuất hiện trước mặt bà nội, liệu có càng khiến cho bà nội khó chịu hơn không?"

"Bà nội vốn cho rằng em ấm ức, bây giờ em xuất hiện, bà sẽ bực lão Tam hơn."

Ta lại một lần nữa thở dài, trong lòng mờ mịt không biết nên nói gì, lại càng không biết nên đi nơi nào.

"Đừng than thở." Anh gió nhẹ mây trôi nói: "Chúng ta trước tiên bàn một chút chuyện hôn lễ, sau đó..."

Tôi bất đắc dĩ cắt đứt lời của hắn "Đừng sau đó! Không có người khác, anh đừng nói như thế."

Âm Nhị Nhi vô vị nhún vai, không nhiều lời nữa, không biết qua bao lâu, xe ngừng lại, tôi nhìn ra ngoài cửa kính mới phát hiện, chúng tôi đang đậu xe trước một cửa hàng.

Tôi khó hiểu nói: "Tới đây làm gì?"

Anh rút khóa xe, cho tôi cái mỉm cười điên đảo chúng sinh và một câu trả lời kinh khủng: "Mua nhẫn." Thấy tôi sững sờ nhìn anh, lại bổ sung thêm một câu "Nhẫn đính hôn."

"Anh hai, đừng đùa nữa!"

Anh rút chìa khóa, thong thả bước xuống xe, bộ dáng quý ông mở cửa xe, cười khanh khách nói: "Anh không đùa."

Thấy anh hạ quyết tâm, tôi khóc không ra nước mắt khoát tay nói: "Anh hai, anh vẫn còn đang đùa sao."

Anh bật cười cúi người, gỡ ra từng ngón tay của tôi: "Đừng sợ, chỉ là đính hôn thôi mà, anh hai đâu có ăn thịt người."

"Vậy cũng không được!" Tôi liều mạng lắc đầu, giật lại bàn tay. Giằng co một trận, tôi vẫn mọc rễ tại chỗ ngồi chễm chệ trên ghế.

Anh buông tha mấy ngón tay cố chấp của tôi, nắm lấy cằm tôi: "Buông tay, xuống xe, nếu không, anh sẽ không khách khí."

Xem xét gương mặt yêu nghiệt đang từ từ tiến tới gần, tôi buông lỏng tay ra, luống cuống tay chân trốn xuống xe.

Anh hài lòng nở nụ cười, tôi thật sự khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.