Đám thanh niên lao vào, Saoran nhẹ nhàng tránh hết tất cả các đòn,từ từ hạ gục hết.
Phủi đi lớp bụi,xách chiếc cặp, mỉn cười.
-Về thôi,Vy Anh.
Vy Anh cười tươi gật đầu.
-Bọn kia đứng lại.
Nghoảnh đầu nhìn
-Ayzaa,phiền phức thật.
Saoran nói.
Đám thanh niên đấy lại gọi thêm người tới.
-Cậu đứng đây đợi tớ nha.
Xoa nhẹ đầu Vy Anh, Saoran bắt đầu lao vào cuộc chiến
-VY ANH!CẨN THẬN.
Một thằng trong số đó đang định lấy thanh sắt đập vào đầu Vy Anh.Cậu thật bất cẩn, mải đánh nhau mà quên không bảo vệ Vy Anh.Thật may cậu đã đỡ được, chứ không chắc cậu ân hận cả đời mất.
-Saoran cậu có sao không.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Vy Anh.
-Tớ lại... làm cậu khóc.. nữa.
Lau giọt nước mặt của Vy Anh, Saoran cố nở nụ cười.Dựa Saoran vào tường.
-Tớ không sao. Cậu nghĩ đi nhé! giờ đến lượt tớ
-Cô em tính làm gì đây.Muốn đánh bọn anh sao.Dễ thương kinh.
Rồi cả lũ cười một cách bỉ ổi.
- Phải.
Đôi mắt nâu dần dần biến mất thay thế vào đấy là đôi mắt màu đen lạnh lẽo,khẽ nhếch miệng cười.Cả người Vy Anh như tỏa ra cái lạnh đến tận xương tủy khiến cho đám thanh niên khẽ rùng mình.