Khi tôi mở mắt ra, tường trắng, chăn trắng, trần nhà trắng….tất cả
mọi thứ đều trắng đến chói mắt. Vì sao đều là màu trắng nhỉ? Lẽ nào tôi
bị mù màu? Không đúng, mù màu thì cũng không thể nhìn thấy cái gì cũng
là màu trắng. Kết quả lúc này chỉ có một, đó chính là….đây là bệnh viện. Dù ở bất kỳ chỗ nào thì dường như màu trắng là đại từ cho bệnh viện.
Nếu đây là bệnh viện thì lúc này tôi đang ở trong phòng bệnh? Đột nhiên tôi giật nảy mình.
Nếu tôi ở trong phòng bệnh thì có phải điều đó có nghĩa là bác sĩ đã
khám bệnh cho tôi? Nếu bác sĩ khám bệnh cho tôi thì có phải là….thân
phận của tôi….
Bỗng nhiên, cảm giác hoảng loạn trào dâng trong tôi. Làm thế nào bây
giờ? làm thế nào bây giờ? nếu thân phận của tôi bị bại lộ….thì chẳng
phải tôi sẽ không thể sống cùng Hàn Thành Nam sao?
Không đúng, đây không phải là trọng điểm. Bây giờ là lúc nào rồi mà
tôi lại chỉ nghĩ đến chuyện có được sống cùng Hàn Thành Nam hay không.
Tôi thấy nhất định là mình bị thần kinh rồi.
Đúng lúc tôi đang thầm ca thản về sự bất thường của mình…..
“Cậu tỉnh rồi?” Hàn Thành Nam với hai thứ gì đó trên tay đứng ở cánh
cửa cách giường bệnh không xa. Khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào,
không thể biết được anh ta đang nghĩ gì.
Hàn Thành Nam….Vì sao anh ta lại ở đây? Dường như tôi mơ hồ nhớ lại người đã bế tôi dậy. Lẽ nào chính là anh ta?
Nhìn xung quanh, không có người quen, chắc chắn là anh ta đã đưa tôi
đến. Nhưng, chẳng phải lúc ấy anh ta không có trong sân quần vợt sao?
Xem ra, quả nhiên anh ta đang tránh tôi.
Chỉ có điều, nếu anh ta muốn tránh tôi thì vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây?
Không đúng, không đúng, tất cả đều không phải là trọng điểm. Điều mà
tôi cần quan tâm bây giờ là nếu anh ta đã đưa tôi đến đây, vậy thì chắc
là anh ta gọi bác sĩ, thế thì….có phải bác sĩ đã nói gì với anh ta
không? Anh ta….có phải anh ta đã biết thân phận của tôi rồi không? Nếu
anh ta biết gì đó về tôi, vậy thì…..hậu quả sẽ không thể tưởng tượng
được.
“Bác sĩ….có nói tôi bị làm sao không?” Tôi khẽ nói.
“Bác sĩ xin nghỉ vì viêm dạ dày ruột”. Anh ta hậm hực nói.
Bác sĩ…xin nghỉ…vì….viêm dạ dày ruột? Nếu là bình thường thì chắc
chắn tôi sẽ nghi ngờ là liệu bác sĩ có giấy phép hành nghề không. Nhưng
hôm nay tôi đã không hỏi như thế. Hôm nay tôi muốn nhảy dựng dậy vỗ tay
hoan hô. Cảm ơn bác sĩ này đã mắc bệnh dạ dày ruột đúng lúc.
“Vậy…vậy à! Vậy thì quả là không trùng hợp”. Tôi giả tạo nói mấy câu này.
“Uhm”. Anh ta khẽ đáp lại.
Nếu bác sĩ không có ở đây thì có nghĩa là thân phận của tôi không bị
bại lộ nhanh như thế. Nếu thân phận của tôi không bị bại lộ nhanh như
thế, vậy thì phải quan tâm đến chuyện tiếp theo.
“Cậu, cậu vẫn giận tôi à?” Tôi khẽ hỏi.
Lúc nói, tôi vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, sợ rằng không cẩn thận nói sai thì lại làm cho anh không vui.
Thấy tôi nói vậy, khuôn mặt vốn dĩ không biểu lộ chút cảm xúc của anh ta dường như toát lên vẻ gì đó không tự nhiên. Nhưng vì sao anh ta lại
toát lên vẻ mặt như vậy nhỉ? Tôi cũng không biết.
“Chuyện lúc sáng tôi cũng không đúng”. Anh gượng gạo nói.
Câu nói này….nghe sao giống như là đang xin lỗi tôi vậy? Không sai, câu nói này tuyệt đối tuyệt đối là lời xin lỗi.
Chỉ là….vì sao lại là anh xin lỗi? Tôi tưởng rằng anh chỉ biết tức
giận, sao bây giờ…..lại xin lỗi tôi? Quả thực là không thể hiểu nổi.
“Bởi vì chuyện lần trước cậu cứu tôi, tôi thấy mình mắc nợ cậu. Vì
thế sáng nay cậu như thế, tôi có cảm giác dường như mình bị phản bội.
Nói thế nào nhỉ? Tuy không thể biểu đạt một cách hoàn chỉnh. Nhưng tôi
không hề ghét cậu”. Tôi đang cảm thấy kỳ lạ với lời xin lỗi bất thình
lình của anh thì anh lại nói những câu nói hết sức cảm tính.
“Tôi….” Vì những lời nói cảm tính và khuôn mặt hơi đỏ nhưng vô cùng
đẹp trai của anh mà đột nhiên tôi có cảm giác muốn khóc, tôi làm sao
đây?
“Mau uống thuốc đi”. Dường như anh cảm thấy có chút có xử, đành phải chuyển chủ đề nói chuyện, đưa một cốc nước trước mặt tôi.
Loại bệnh như thế này của con gái có thể uống thuốc không? Nếu có
uống thì cũng phải là loại thuốc giảm đau, những loại thuốc khác có tác
dụng phụ gì không? Tôi ngập ngừng nhìn….thuốc dạ dày anh đưa cho mình mà không biết phải làm thế nào. Chỉ có điều….để che giấu thân phận, cho dù là thuốc độc thì cũng phải nhắm mắt mà nuốt.
“Cảm ơn…..” Giọng nói của tôi có chút gì đó nghẹn ngào.
Còn về việc vì sao nghẹn ngào thì dĩ nhiên là vì những lời nói bất thình lình của anh khiến tôi cảm động chết đi được.
“Này….cậu khóc cái gì?” Khi thấy tôi khóc, anh giật nảy mình, trông mới đáng yêu làm sao.
“Mình cảm động mà”.
Tuy đến đây với thân phận là nam sinh, sống với thân phận là nam sinh nhưng vì anh chàng tên là Hàn Thành nam này mà hôm nay tôi cảm thấy có
lẽ cuộc sống như thế này cũng rất tốt. Ít ra thì….có anh ở bên.
“Đàn ông con trai gì mà…..” Anh nhăn nhó nhìn tôi nước mắt nước mũi đầm đìa.
Chỉ có điều, lúc đang khóc, đột nhiên tôi lại nghĩ đến một chuyện, đó chính là vì sao anh chàng này lại nghĩ thông suốt được như vậy? thật là khiến người ta không thể hiểu nổi.
(2)
Trong thời gian “người thân” đến thăm, con gái thường cảm thấy buồn ngủ, đặc biệt là thêm vào đó là lượng vận động mạnh….bạn có biết sẽ xảy ra
chuyện gì không?
Ban đầu tôi cũng không biết, nhưng sáng ngày thứ hai tỉnh dậy tôi đã biết.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng, có chút chói mắt. Tôi xoay
người, quay lưng về cửa sổ, không nhìn ánh nắng chói mắt ấy. Chiếc
giường ấm áp mới là nơi cư ngụ lý tưởng của tôi. Tôi sung sướng gối đầu
cao hơn một chút.
Chỉ có điều, hôm nay gối thật là cứng, cứng đắc….khiến cái đầu của
tôi không thoải mái chút nào. Đúng lúc tôi muốn mở mắt để xem cái gối
mềm mại, dễ chịu của mình vì sao lại có sự chuyển biến lớn như vậy…..
“A….” Một tiếng hét thất thanh vang lên bên cạnh tôi.
Mới sáng sớm, cái gã đáng chết nào lại hét lên như lợn bị chọc tiết
vậy? Thôi, mặc kệ hắn ta, chắc là không liên quan đến chuyện của mình.’
Tiếp tục chìm đắm trong giấc ngủ của mình thì tốt hơn. Khó khăn lắm
mới đến cuối tuần, nên hưởng thụ cuộc sống như thế này mới phải.
“Cậu, rốt cuộc cậu đang làm gì? Buồn nôn chết đi được…..” Đúng lúc
tôi muốn ngủ tiếp thì đột nhiên cái âm thanh đáng ghét ấy lại vang lên,
tuy nhiên, cùng với âm thanh ấy là….cái gối của tôi chuyển động?
Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Tôi mơ màng mở mắt. Vì mắt nhắm quá lâu nên khi đột ngột mở mắt vẫn cảm thấy chưa quen lắm.
Tôi nheo mắt lại, cố gắng thích ứng với ánh sáng, cố gắng nhìn rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi ngồi dậy, chuẩn bị kiểm tra cái gối
mềm mại dễ chịu của mình.
Nhưng khi tôi nhìn rõ mọi việc thì tôi cảm thấy sững sờ.
Cảnh tượng trước mắt thực sự rất kích thích.
Vì sao Hàn Thành Nam lại xuất hiện trên giường của tôi?
Anh….tôi…gối?
Đầu óc tôi rối tinh cả lên, rốt cuộc tình hình hiện tại là như thế
nào?
“Cậu….mình….” Vốn dĩ tôi muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ứng của cái người ngồi trước mặt mình thì tôi lại không biết phải mở miệng thế nào.
Trông cái khuôn mặt đỏ ửng của anh mới đáng yêu làm sao, chỉ muốn véo vào cái khuôn mặt đẹp trai đáng yêu ấy thôi, cảm nhận làn da mềm mịn
đến nỗi chỉ cầm chạm vào là sẽ vỡ ra ấy một chút, chắc là cảm giác sẽ
rất thú vị.
Chỉ có điều….nếu anh đã chạy sang giường của tôi thì việc gì phải tỏ
ra e thẹn như thế? Tuy dáng vẻ của chúng tôi lúc này có chút gì đó khiến người ta ngượng ngùng, nhưng….đúng rồi, sao chúng tôi lại ở trong tư
thế này?
Chờ một chút, tôi vừa cảm thấy gối rất cứng, không phải là gối lên
người anh chứ? Mặt tôi nóng bừng lên. Với vị trí hiện tại của tôi thì
chắc là lúc nãy tôi đã gối lên…bụng anh? Trong đầu tôi không ngừng hiện
lên cảnh tượng tôi nằm trên bụng anh. Cảnh tượng ấy mới thân mật làm
sao. Ánh nắng ban mai chiếu lên người chúng tôi. Tôi giống như con mèo
nhỏ thu mình trên người anh, gối đầu lên bụng anh, theo nhịp hô hấp của
anh. A, đúng là một cảnh tượng khiến người ta chỉ tưởng tượng thôi cũng
thấy đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Quá tuyệt!
“Sao cậu lại chạy sang giường tôi ngủ?” Đúng lúc tôi hoàn toàn đắm
chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ của mình thì câu nói kèm theo tâm trạng vô
cùng bất mãn của anh lôi tôi về với hiện thực.
Câu nói đó có nghĩa là…..Bây giờ, lúc này, vị trí mà tôi đang ngồi
chính là giường của anh? Bỗng chốc, tôi cảm thận được thế nào gọi là
“cực kỳ sợ hãi”.
“Cậu….mình…” Đột nhiên ý thức được là chính mình đã chạy sang giường
của anh, đột nhiên tôi không biết lúc này nên nói gì nữa. Nhưng, nếu
không nói gì thì dường như không được tốt cho lắm. Chẳng may anh coi tôi là loại con gái tùy tiện thì làm thế nào? Vậy thì chẳng phải danh dự cả đời của tôi bị hủy hoại trong gang tấc sao?
Tôi cẩn thận nhìn trộm vẻ mặt của anh lúc này. Khuôn mặt đỏ ửng của
anh quay sang một bên không thèm để ý đến tôi. Dáng vẻ ấy của anh dường
như là đang chờ tôi nói gì đó. Nhưng….lúc này tôi phải nói gì mới có thể khiến anh không hiểu lầm mình?
Chờ đã….dường như có cái gì đó không đúng. Tôi và anh….thân phận hiện tại của tôi là nam sinh cơ mà. Rốt cuộc đầu óc của tôi làm sao vậy nhỉ? Sao cứ không nhớ điều đó? Tuy thân phận hiện tại của tôi là nam sinh,
tôi không cần phải lo anh sẽ nghĩ mình là loại con gái tùy tiện,
nhưng….đột nhiên có một vấn đề lóe lên trong đầu.
Tôi, vì sao tôi lại lo anh sẽ nghĩ mình là loại con gái tùy tiện?
Tôi thấy chắc chắn là tôi bị điên rồi, vì sao ngày nào tôi cũng nghĩ đến mấy cái thứ linh tinh này?
Tình thế cấp bách, trước tiên cần phải giải quyết chuyện trước mắt đã.
“Cái đó….mình….” Chuyện này phải nói từ đâu đây? Nếu nói xin lỗi thì
dường như có chút gì đó kỳ kỳ. Giải thích sao? Nhưng phải giải thích từ
đâu đây? Dù sao thì tôi cũng không biết vì sao tôi lại chạy sang đây.
“Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây”. Lúc tôi vẫn đang suy
nghĩ xem rốt cuộc phải xử lý mọi chuyện trước mắt như thế nào thì đột
nhiên anh đứng dậy rồi bỏ đi.
Cái anh chàng này…..Chỉ có điều, anh muốn giải vây cho tôi hay là
muốn giải vây cho mình? Có lẽ là cho tôi. Haha, đúng là anh chàng đáng
yêu.
Lúc tôi vẫn đang ca ngợi Hàn Thành Nam đáng yêu thì đột nhiên tôi phát hiện một chuyện.
Đó là….tôi không mặc áo ngực.
“A…..” Sau khi ý thức được chuyện này, tôi hét lên thảm thiết.
Tôi….tôi…tôi không mặc áo ngực, lại còn cùng Hàn Thành Nam….đúng là
sét đánh bên tai. Không đúng, còn đáng sợ hơn cả sét đánh bên tai.
Chả trách lúc nãy anh đỏ mặt, không biết chừng đã phát hiện ra thân phận của tôi, vì thế mới….mới e thẹn như thế.
Trời ơi…Mình Hiểu Ưu ơi là Minh Hiểu Ưu, vì sao mày làm việc gì cũng
không dùng cái đầu của mày thế? Mày là con ngu ngốc, đần độn, ngu độn….
Bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi. Anh biết mày là con gái….hậu quả
như thế này…quả thực là không thể tưởng tượng được. Tôi vò đầu bứt tai
như một kẻ điên loạn.
Làm thế nào? Có đi giải thích không? Nhưng nhỡ may, nhỡ may anh hoàn
toàn không phát hiện ra mình là con gái thì sao? Vậy thì chẳng phải mình ngu ngốc tự bại lộ thân phận của mình sao?
Thế….thế bây giờ phải làm thế nào?
Tôi cố gắng để mình giữ được bình tĩnh, để mình không cuống lên. Mặc
quần áo, xem xem bây giờ có thể làm gì để cứu vãn. Phải làm gì mới có
thể làm cho anh tin mình là nam sinh? Dường như nên biểu hiện giống con
trai hơn một chút. Vậy thì có chuyện gì con trai làm được mà con gái
không làm được nhỉ? Có chuyện gì mà con trai làm còn con gái không làm
nhỉ?
Con trai làm được, con gái không làm được….
Con trai làm, con gái không làm….
Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý rất hay. Ha, tôi nghĩ ra rồi.
Bỗng chốc, tôi thấy khâm phục sự thông minh tài chí của mình.
Không ít thì nhiều nam sinh đều có hứng thú với nữ sinh. Trừ phi
là….có vấn đề…haha….vậy thì tôi phải nhanh chóng triển khai kế hoạch của mình mới được. Chỉ có điều, phải triển khai kế hoạch của mình như thế
nào đây? Hàn Thành Nam không có ở đây, mà dù anh có ở đây thì tôi có thể làm gì?
Đúng lúc ấy, đột nhiên có người gõ cửa.
(3)
Lẽ nào Hàn Thành Nam đột nhiên quay lại? tôi phấn khích chạy ra cửa.
Vừa mở cửa thì nhìn thấy khuôn mặt mà tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy.
Tuy tôi không có thù oán gì với cái trường này, nhưng vẫn có người mà tôi không muốn gặp, ví dụ người đang xuất hiện trước mắt tôi lúc này…..
Người này hôm qua tôi mới gặp, hơn nữa hôm qua là lần đầu tiên gặp,
nhưng…..tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì tốt đẹp với anh ta.
Vì sao ư?
Bởi vì gã trước mắt tôi chính là cái gã hôm qua đã hại tôi ngất, hôm
nay mộng du. Cho dù anh ta là huấn luyện viên thì tôi vẫn rất ghét anh
ta.
“Chào bạn Minh”. Anh ta mỉm cười hớn hở.
Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng “cute” lại phải phô ra nụ cười kinh dị như thế, đúng là xấu hết nổi.
“Xin hỏi huấn luyện viên có chuyện gì không?” Tuy rất ghét nhưng tôi
không muốn lại phải chạy, vì thế đành phải nói một câu như thế với tâm
trạng không hề thoải mái một chút chút nào.
“Tôi…..tôi….” Anh ta gãi đầu gãi tai, nét mặt chuyển từ trạng thái mỉm cười “kinh dị” sang bối rối, không biết phải làm thế nào.
Sự thay đổi nét mặt như trong phim hài như thế, tôi thấy khó lòng mà chấp nhận được.
“Tôi xin lỗi”. Lúc tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sự biến đổi nét
mặt của anh ta thì anh ta lại nói một câu khiến tôi càng không thể chấp
nhận được.
Huấn luyện viên xin lỗi vận động viên là chuyện rất hiếm thấy. Đối
diện với tình huống hiếm thấy này, đột nhiên tôi thấy có chút bối rối
không biết phải làm thế nào
“Huấn luyện viên, vì sao phải xin lỗi?”
Tuy tôi ngất vì chạy quá nhiều nhưng anh ta cũng hoàn toàn không biết là vì chuyện kia. Vì thế, đó không phải là lỗi của anh ta.
“Cái đó, bạn Minh, xin lỗi, thực ra tôi không phải là huấn luyện viên?” Anh ta nói với vẻ mặt đầy ăn năn hối lỗi.
“Vậy thì cậu cũng không cần….” Nghe anh ta nói vậy, tôi nói luôn câu
ấy mà không hề nghĩ ngợi gì, nhưng, nói được nửa câu thì đột nhiên tắc
nghẹn.
“Cái gì? Cậu không phải là huấn luyện viên?”
Anh ta nói….anh ta không phải là huấn luyện viên? Vậy anh ta là?
Không đúng, anh ta là ai hoàn toàn không phải là trọng điểm, trọng điểm
là hôm qua tôi đã phải chạy đến nỗi ngất đi vì một huấn luyện viên như
anh ta đã bắt tôi phải chạy. Kết quả là bây giờ anh ta đến nói với tôi
rằng anh ta không phải là huấn luyện viên?
Bây giờ tôi có thể cảm nhận một cách sâu sắc thế nào là “tức đến phát điên” lên.
“Xin lỗi, hôm qua tôi chỉ đùa thôi, không ngờ…..” Anh ta lại nói với khuôn mặt ăn năn đáng ghét ấy.
“Đùa? Không ngờ? Cậu lại còn nói với tôi là cậu đùa, cậu không ngờ
tôi lại chạy thật?” Tôi tức giận gào lên với cái gã mặt dày mũi nhọn
trước mặt mình.
Tâm trạng của tôi lúc này không thể dùng từ “căm phẫn” để hình dùng.
Tâm trạng của tôi cũng không thể dùng từ “kích động” để thay thế được.
“Cái đó, bạn Minh, bạn đừng kích động, hãy thả lỏng, thả lỏng, có
được không?” Anh ta muốn xoa dịu nỗi tức giận lên đến đỉnh điểm của tôi.
“Lúc này mà cậu còn bảo tôi thả lỏng?” Trôi trợn mắt nhìn anh ta. Ánh mắt đầy căm phẫn.
“Cái, cái đó….bạn Minh, tôi, tôi biết lỗi rồi. Cái đó, tôi, tôi….” Vì cái lườm đầy căm phẫn của tôi mà anh ta lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc.
Tôi chỉ muốn bóp chết anh ta cho rồi. Phải biết rằng, nếu không vì
cái gã trước mắt này bắt tôi chạy nhiều vòng như thế thì làm sao tôi có
thể mệt mỏi quá độ đến nỗi không biết vì sao lại chạy sang giường của
Hàn Thành Nam? Nếu không phải vì chạy sang giường của Hàn Thành Nam thì
làm sao tôi có thể để lộ thân phận của mình được?
Càng nghĩ tôi càng thấy gã này đáng chết…..Đối với hắn ta, tôi chỉ
muốn nghiến răng nghiến lợi. Tôi nắm chặt tay, móng tay đã cắm vào thịt.
“Cậu tưởng rằng chỉ cần nói một câu đơn giản là cậu biết lỗi rồi thì
sẽ xong sao?” Ánh mắt của tôi tóe lửa, nắm đấm cũng bắt đầu phát ra
tiếng kêu cục cục.
“Cái đó, cái đó….bạn Minh, để bồi thường cho bạn, tôi quyết định tặng bạn cái này”. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị bước từng bước về phía cái
người đang lùi dần ra phía sau thì đột nhiên anh ta giơ một thứ gì đó
lóe sáng trước mắt tôi.
Cái này là….tôi bức tực nhìn cái đĩa kỳ quái không có lợi cho sự phát triển lành mạnh của thanh thiếu niên.
“Đây….là?” Cái đĩa trên tay anh ta còn in….ack…mấy chữ hết sức không
có lợi cho sức khỏe tâm sinh lý – “Đĩa dạy học cho người lớn”. Trời ơi,
quả thực khiến tôi không thể chấp nhận được.
“Haha, bạn Minh, cái này là bản đẹp mà tôi đã cất giữ bấy lâu nay.
Thử nghĩ mà xem, sống trong cái ký túc nam này, ngày nào cũng phải nhìn
một lũ đồng loại, thật là cô đơn. Chỉ có điều bây giờ không cần lo lắng. Có cái này rồi, tuyệt đối cậu sẽ không cô đơn nữa”.
Nét mặt của gã trước mặt biến đổi không phải là nhanh bình thường.
Vừa rồi rõ ràng là khuôn mặt đầy ăn năn và lo lắng, bây giờ đột nhiên
lại phấn khích như thế?
Nhìn cái đĩa lóe sáng trên tay anh ta, suy ngẫm những lời anh ta vừa
nói, đột nhiên tôi hiểu vì sao anh ta lại phấn khích như thế. Sở dĩ anh
ta phấn khích như vậy hoàn toàn là vì cái thứ mà anh ta cầm trong tay là thứ mà nam sinh thích xem – Đĩa 18+ (Chú thích, đĩa 18+ là loại đĩa mà
trẻ em dưới 18 tuổi không nên xem, cụ thể vì sao không nên xem thì ở đây tôi cũng không nên nói nhiều). Sau đó anh ta lại thao thao bất tuyệt
giới thiệu một hồi, nói là cái đĩa này là hàng cao cấp nhập khẩu nguyên
chiếc được tìm thấy ở nhà bạn của bạn bố anh ta.
Cái gã chết tiệt này, đến xin lỗi lại còn mang theo cái thứ buồn nôn
này. Anh ta bảo con gái xem cái thứ này sao? Tuy tôi rất tò mò vì không
biết vì sao con trai lại thích xem những thứ này, nhưng….không đúng, chờ một chút, bây giờ tôi là con trai mà.
Thông thường con trai đều thích xem thứ này còn con gái thì không
xem. Vậy thì, nếu tôi xem cái này trước mặt Hàn Thành Nam, thì có phải
anh ta sẽ nghĩ tôi là con trai không?
Đôi khi tôi thực sự rất khâm phục sự túc trí đa mưu của mình. Hahaha.
“Bạn Minh, bạn Minh….” Đúng lúc tôi cười ha hả vì sự thông minh của
mình thì cái gã không biết điều trước mắt lại làm tôi mất hứng.
“Cái gì?” Tôi nói với giọng không tử tế chút nào.
“Cái này…..” Thấy tôi nói vậy, anh ta có chút lúng túng. Anh ta cầm
cái đĩa trên tay, xoay đi xoay lại trước mặt tôi dường như muốn hỏi xem
rốt cuộc tôi có muốn xem cái đĩa này không.
“Tuy tôi vẫn chưa nguôi giận, nhưng có điều, món quà này tôi cầm tạm vậy”. Tôi tỏ ra rất phong độ.
“Haha, tôi biết là nhất định bạn Minh sẽ thích mà. Vậy thì bạn cứ từ
từ mà xem. Tôi có chuyện, tôi đi trước đây”. Anh ta đỏ mặt rồi quay
người chạy thẳng.
Tôi cầm lấy cái đĩa, đóng sập cửa, chuẩn bị lên kế hoạch hành động bước hai.
Thực ra dường như cũng chẳng có kế hoạch hay ho gì. Dù sao chỉ cần
xem cái này trước mặt Hàn Thành Nam, sau đó làm ra vẻ rất phấn khích là
được. Tôi đang say sưa với kế hoạch vẹn toàn của mình thì Hàn Thành Nam
về phòng.
“Haha, cậu về rồi à?” Tôi mỉm cười hớn hở.
“Uhm”. Anh nhìn khuôn mặt hớn hở của tôi mà không bộc lộ chút biểu
cảm nào, chỉ nói một từ đơn giản như thế. Nói xong, anh quay người lấy
quần áo, chuẩn bị đi tắm.
“Chờ một chút, mình muốn dùng máy tính của cậu”. Lúc anh vẫn chưa bước ra cửa ký túc thì tôi vội nói.
“Uhm”. Anh lại đáp lại bằng cái câu chỉ với một âm tiết cụt lủn như thế. Anh chàng này lại bắt đầu như thế rồi.
“Lẽ nào cậu không muốn biết biết mình dùng máy tính của cậu để làm gì sao?” Tôi bực tức nói.
“Không muốn”. Lần này anh đột phá tan một âm tiết nhưng lại nói cái
câu khiến tôi phát điên lên. Anh chàng này có phải là người không đấy?
Ngay cả chút tò mò tối thiểu nhất cũng không có? Anh ném cho tôi hai chữ ấy, bảo tôi phải đỡ thế nào đây? Đúng là con người vô vị.
“Mình muốn xem cái này”. Tuy anh là người rất vô vị nhưng cũng không
phải là không có cách. Ai bảo bây giờ tôi phải bảo vệ thân phận của
mình?
“Uhm”. Lại là một âm tiết. Rốt cuộc anh làm sao vậy nhỉ? Chẳng phải chúng ta đã làm lành rồi sao? Sao bây giờ lại còn giận dỗi?
“Vậy, cùng xem nhé?” Tôi ngỏ lời mời rất thành khẩn.
“Không cần”. Anh vẫn nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Anh chàng này cũng thật là biết kiềm chế. Cái gã đến xin lỗi sáng
nay, vừa nhắc đến cái đĩa này là phấn khích chết đi được, còn anh nhận
được lời mời của tôi mà vẫn thờ ơ lạnh lùng.
“Còn giả bộ cái gì nữa? Thực ra cũng rất muốn xem, đúng không? Cậu là con trai mà”. Tôi quyết tâm kéo cái người thờ ơ trước mặt mình đến
trước máy tính.
Tôi cố làm ra vẻ phấn khích bật máy tính, mở cái đĩa mà tôi không muốn xem chút nào.
Máy tính vang lên âm thanh khiến da đầu người ta tê liệt. Màn hình máy tính xuất hiện một số cảnh tượng hết hết sức khó coi.
Đây….chính là thứ có thể khiến mạch máu của bọn con trai căng lên, phấn khích đến cực điểm sao?
Đây…. chính là thứ mà bọn con trai coi là vật báu và không ngừng truyền tụng?
Đây….quả thực không thể tưởng tượng được?
Đây….quả thực khiến người ta buồn nôn?
Rõ ràng là thứ khiến người ta buồn nôn, vì sao khi nhắc tới nó bọn họ lại phấn khích như thế? Nói đến nôn, dạ dày của tôi lúc này thật sự
không thoải mái chút nào. Đặc biệt là khi nhìn những cảnh tượng mà ngay
lập tức nên bị che lại trên màn hình.
Âm thanh càng lớn hơn, những âm thanh khiến người ta căm phẫn không
ngừng vang vọng trong tai tôi. Tuy tôi rất muốn tiếp tục tỏ ra vô cùng
phấn khích, nhưng…..cái thứ này quả thực rất buồn nôn. Những cảnh tượng
trên máy tính ngày càng nóng bỏng, bốc lửa, hơn nữa lại có xu hương
khiêu khích với sự nhẫn nại có hạn của tôi.
Tuy tôi rất muốn nhịn, nhưng….tôi nôn thật rồi.
Tôi chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo….
Cấu tạo của con trai quả nhiên là khác con gái, bọn họ có thể chịu đựng được thứ buồn nôn như thế này.
“Làm gì có thằng con trai nào xem đĩa người lớn mà lại nôn oẹ như thế này?” Đúng lúc tôi đang nôn đến xé ruột xé gan thì đột nhiên Hàn Thành
Nam đứng cạnh tôi mở miệng nói.
Nôn xong, tôi súc miệng, không trả lời câu hỏi của anh.
Rõ ràng là muốn nhấn mạnh thân phận của mình là nam sinh, nhưng lại
thành ra thế này. Chắc chắn là bây giờ anh càng nghi ngờ tôi hơn?
“Vì sao phải cố ép mình như thế?” Đột nhiên, anh hỏi tiếp.
Vì câu nói ấy của anh, tôi quay ngoắt lại.
Rốt cuộc câu nói ấy của anh có ý gì?
“Mình…mình đâu có ép mình?” Tôi cố tỏ ra giả tạo đến mức có thể.
“Rõ ràng là rất miễn cưỡng. Loại đĩa thế này cậu không muốn xem, đúng không? Vì sao phải cố làm ra vẻ là rất muốn xem? Cậu đang muốn giấu
giếm chuyện gì sao?” Bình thường anh không hay nói nhiều, đột nhiên bây
giờ lại tuôn ra một tràng dài khiến tôi thực sự không biết phải trả lời
thế nào.
Anh đã cảm thấy điều gì đó rồi sao? Nếu không sao lại có thể hỏi tôi
có phải đang muốn giấu giếm điều gì không? Tim tôi càng đập càng loạn
nhịp, không phải vì cái gì khác, chỉ là vì căng thẳng cộng thêm với chột dạ.
“Mình….mình muốn xem loại đĩa ấy mà. Vốn dĩ mình là người rất háo
sắc”. Có lẽ vì chột dạ nên giọng nói của tôi có pha lẫn chút gì đó run
run không dễ nhận ra.
“Rõ ràng là không phải”. Giọng nói kiên định của anh khiến tôi thấy lời nói dối của mình ngày càng giả tạo.
“Vậy cậu nói xem mình là người thế nào?”
“Minh Hiểu Ưu mà tôi biết, là….dù sao thì Minh Hiểu Ưu mà tôi biết
không phải là một nam sinh háo sắc”. Nói xong anh quay người về phòng.
Lời nói của anh tuy có chút gì đó mơ hồ khó hiểu, nhưng hai chữ cuối
cùng tôi lại nghe rất rất rõ.
Nam sinh….nam sinh….anh nói tôi là nam sinh. Đột nhiên tôi rơi vào
trạng thái phấn khích. Chỉ cần một câu nói đơn giản như thế mà khiến
phiến đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng đã được dỡ xuống.
“Hàn Thành Nam! Chúng ta đi ăn cơm đi”. Vì sự tin tưởng của anh, tôi
quyết định hào phóng một chút, mời anh chàng đáng yêu này ăn cơm. Nhưng
khi tôi bước chân vào phòng thì thấy anh đang dán mắt vào màn hình máy
tính.