Cô mê ly mở mắt, tham lam thở dốc, cô nhìn thấy trong đôi mắt tối như mực là ngọn lửa tình dục anh cố gắng nhẫn nhịn.
Trên đôi môi chợt lạnh, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên đôi môi sưng đỏ của cô, trên gương mặt tuấn tú là sự dịu dàng vô hạn:
“Tình Tình ~ anh quyết định, vì để em sớm học được cái gì gọi là tình yêu, về sau chúng ta học thêm bài.”
Anh đã từng nói, cô không hiểu tình yêu, không sao cả, mỗi ngày để anh
hôn một lần, tình yêu, anh dạy cô. Bây giờ, anh lại nói, anh muốn dạy
thêm bài. Cái đầu nhỏ của Lam Thiên Tình dần khôi phục lý trí, từ trong
ngực anh lui về ngồi ở ghế sau, sau đó, vẻ mặt đề phòng nhìn anh:
“Anh, bây giờ em là học sinh, bài vở và bài tập là chính, không phải anh đã nói em chỉ cần an tâm học tập tốt là được rồi sao? Em bị trường học
và sách giáo khoa ép không thở nổi, không muốn học thêm bài đâu.”
“Hay là, có thể Tình Tình đã nghiên cứu kỹ về cái gọi là tình yêu, cho nên không cần phải học thêm nữa hả?”
Ý ở ngoài chính là, có phải cô đã động lòng với anh, có phải là vì anh mà cô đã hiểu cái gì là tình yêu không?
Lam Thiên Tình bị anh hỏi như vậy, vẻ mặt, cô lập tức quắc mắt trừng anh:
“Kiều Âu! Em là do anh nhận nuôi, không sai, nhưng mà như thế không phải là anh có thể tùy tiện khinh nhờn tôn nghiêm của em! Em không hiểu tình yêu là như thế nào, nhưng mặc kệ thế nào là tình yêu, điều kiện tiên
quyết phải là tôn trọng lẫn nhau phải không? Cho nên, mời anh về sau tôn trọng em một chút, bây giờ em còn chưa phải là bạn gái anh đâu!
Sư tử cái nhỏ vừa hô xong, trong xe yên tĩnh trong khoảng khắc, Kiều Âu
nhìn cô không nói gì, trong ánh mắt thâm thúy dần lộ ra ý cười nhẹ
nhàng.
Lam Thiên Tình chỉ thấy nụ cười của anh thật quỷ dị, vừa rồi tức giận,
không khống chế được gọi tên của anh. Ở thế giới này, sợ là người dám
gọi thẳng tên anh, không có vài người?
“Khụ khụ, Kiều thiếu, Lam tiểu thư nói, về sau trong tình yêu của hai
người, cô ấy hi vọng cậu tôn trọng cô ấy hơn, hơn nữa, Lam tiểu thư đang đòi hỏi danh phận đấy!”
Tư Đằng buồn cười nhìn vẻ mặt vô tội của Lam Thiên Tình từ kính chiếu
hậu, anh biết nhất định cô ấy còn chưa phản ứng kịp những điều vừa rồi
cô ấy đã nói, càng biết là cô ấy nhất định không rõ vì sao Kiều Âu lại
giận quá hóa cười, vì thế, anh là cấp dưới trung thành của hai người nên ra tay giải thích thỏa đáng dùm Lam Thiên Tình.
Lam Thiên Tình vừa nghe Tư Đằng chậm rãi nói, lại nghĩ lại những gì bản
thân vừa nói, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên có xúc động
muốn hôn mê!
Cô nói tình yêu là cần tôn trọng, còn nói Kiều Âu về sau phải tôn trọng
cô, không phải đang nói cô và Kiều Âu có ình yêu rồi sau? Thừa nhận tình yêu giữa bọn họ, lại còn già mồm cãi láo nói cô không phải là bạn gái
của anh, đó không phải là đang đòi hỏi danh phận với Kiều Âu sao?
Trời ạ! Lại dọa người rồi!
Lam Thiên Tình bỗng vươn bàn tay, che cả khuôn mặt của mình đi, sau đó
khom người nằm sấp cả người ở ghế sau, tiện tay chôn mặt vào trong,
miệng mơ hồ nói không rõ:
“Hu hu ~ không phải dạng đó! Hu hu ~ em không có ý đó!”
“Ha ha.”
Tâm tình Kiều Âu rất tốt, anh nhìn toàn bộ vẻ hoảng loạn, ngượng ngùng
và vô tội của cô. Tình Tình của anh đáng yêu như vây, tất cả những mệt
mỏi của cuộc chạy huấn luyện khảo hạch đều tan thành mây khói trong giây phút đó.
Kỳ thật, anh muốn nói, chỉ cần cô nguyện ý, tất cả những danh phận dính
dáng đến ái muội, ví như người yêu, bạn gái, thậm chí cả vợ, anh đều có
thể cho cô.