“Sao vậy, di động trong túi luôn rung rung, tại sao lại không nghe?”.
Kiều Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào cậu con trai của mình, từ lúc nó vào
phòng đến giờ, ông đã thấy di động của nó không ngừng rung lên. Mặt
khác, số điện thoại của Kiều Âu không có nhiều người biết, có thể khiến
nó nhẫn nhịn không nghe máy vừa không đưa vào sổ danh bạ đen, cũng chỉ
có vài người rồi.
“Mẹ con, mỗi ngày không có việc gì làm nên tìm việc, mặc kệ bà!”
Kiều Âu lập tức đi đến tủ lạnh trước mặt, lấy một lon bia lạnh, mở ra, ngửa cổ uống một ngụm.
Đã thi cả một ngày, tất cả đều là những việc cần dùng đến thể lực, làm
cho anh mệt lắm rồi. Đáng ra uống hết một lon bia có thể đỡ mệt, nhưng
điện thoại gọi đến lại quấy nhiễu sự thanh tịnh, trong lúc nhất thời,
sắc mặt của anh rất không vui.
“Cho dù thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ con, con vẫn nên nghe máy đi, nếu hai người cứ luôn dây dưa như vậy, có ý nghĩa không?”
Kiều Nhất Phàm có chút đau đầu, mấy năm nay quan hệ của ông và Cung Bách Hợp không tốt, khiến cho Kiều Âu cũng giận dỗi với mẹ nó. Đối với hai
đứa nhỏ, Kiều Âu và Kiều Lộ, e là bầu không khí gia đình ấm áp, là thứ
duy nhất mà người cha như ông thiếu bọn chúng.
“Alo, mẹ đúng là kiên trì không ngừng, muốn làm đến cùng thì thôi, nói
đi, điều kiện tiên quyết là tất cả những gì về Bùi Thanh Đình, gặp nhau
rồi nói!”
Cho dù là Cung Bách Hợp muốn Kiều Âu xin lỗi Bùi Thanh Đình hay là muốn
Kiều Âu hẹn hò với cô ta, hay giải thích gì đó, tất cả đều không có khả
năng. Kiều Âu ghét nhất là Cung Bách Hợp đánh loạn uyên ương phổ nhiều
lần cho anh.
Có đôi khi anh nghĩ mãi không hiểu, điều kiện của anh nổi trội xuất sắc
như vậy, Cung Bách Hợp lại làm giống như đời này con trai không cưới
được vợ, thay đổi các biện pháp bày trò cho anh?
“Kiều Âu, lần này con hơi quá đáng rồi, cái gì mà Lam Thiên Tình, con
mau đuổi cô ta về cô nhi viện đi! Nhà chúng ta không thiếu tiền đi nuôi
một đứa trẻ, nhưng chúng ta không mở nhà từ thiện, Đình Đình cũng đã
nói, Lam Thiên Tình này là một đứa trong lòng bất chính, lòng dạ độc ác, cô ta chỉ coi trọng tiền của con thôi! Con làm sao có thể hồ đồ như
vậy!”
“Mẹ! Con nói lại lần cuối cùng, nếu về sau mẹ nói trước mặt con một câu
có liên quan đến Bùi Thanh Đình, mẹ có tin hay không mặc kệ cô ta là con gái nhà ai, con đều sẽ khiến cô ta vĩnh viễn biến mất trên thế giới
này?”
Đối với Cung Bách Hợp rất không hiểu chuyện, Kiều Âu không nói gì, anh
chỉ sử dụng cách không nói gì đến ứng chiến, huống hồ nói Tình Tình của
anh tham tiền độc ác thì cũng đã xâm nhập vào bãi mìn của anh rồi.
“Kiều Âu, con có thân phận gì? Lam Thiên Tình có thân phận gì? Con đừng
tưởng rằng mẹ không biết, con đối với cô ta chỉ là anh em bình thường
thôi sao? Nếu con thật sự cưới cô ta, toàn bộ thế giới đều chê cười nhà
họ Kiều chúng ta!”
Cung Bách Hợp tức giận mắng to trong điện thoại, bà nói lớn đến nỗi Kiều Nhất Phàm ngồi bên cũng nghe rõ ràng.
Ngón tay Kiều Âu xoa xoa huyệt thái dương, anh oán giận nhìn cha mình,
xem đi, cha bảo con nghe, chỉ là một cuộc điện thoại phiền phức.
“Mẹ, nếu phải tìm một người phụ nữ kết hôn phối hợp với thân phận của
nhà họ Kiều, như vậy thà rằng cả đời này con một mình, dù sao cũng như
ba và mẹ, cả đời khó chịu diễn trò trước mặt mọi người, sau đó là người
lạ! Chính mẹ tự hỏi một chút hôn nhân của mẹ có hạnh phúc không? Không
phải mẹ nói là mẹ thích Bùi Thanh Đình sao, mẹ thích cô ta cũng sống một đời giống y như mẹ hả? Cho dù mẹ và cô ta nguyện ý, thì con cũng không
đồng ý! Cô gái mà con phải cưới, đương nhiên là người con thích thật
tình!”
“Kiều Âu! Con đang nói cái gì, đây là thái độ của con nói với mẹ sao?
“Con đang bàn luận!”
“Con đang ở đâu? Có phải là ở cùng với Lam Thiên Tình kia không? Con mau về nhà cho mẹ!”
“Con đang ở văn phòng của ba!”
Bên kia ngẩn người, một lát sau, Kiều Âu định gác điện thoại, Cung Bách Hợp lại nói:
“Đưa điện thoại cho ba con!”
Như đang cầm củ khoai lang bỏng tay, Kiều Âu tuân lệnh như nhận đại xá,
ném điện thoại của mình cho Kiều Nhất Phàm trong nháy mắt.
Kiều Nhất Phàm ai oán nhìn con trai, nghĩ rằng, tại sao lại bắt ông rồi
tha xuống nước? Mà Kiều Âu cũng chỉ nhún nhún vai, khuôn mặt anh tuấn
cười khẽ.
“Alo, là tôi đây.”
“Kiều Nhất Phàm! Ông điên rồi phải không? Con trai của ông muốn ở cùng với Lam Thiên Tình, có phải ông điên rồi không?”
Kiều Nhất Phàm nhíu mày, vì hạnh phúc của con trai, dằn lại tính khí nói qua điện thoại:
“Bà bình tĩnh một chút, Kiều Âu đã lớn, nó có người mình thích, đáng ra
chúng ta phải mừng cho nó, tôi cảm thấy Tình Tình cũng tốt, chúng ta
phải tin tưởng Kiều Âu.”
Ai ngờ, Cung Bách Hợp vừa nghe Kiều Nhất Phàm nói vây, tức giận nhảy lên:
“Ông thối lắm! Lam Thiên Tình là con gái của ông, ông biết không? Kiều
Âu cũng là con ruột của ông, có phải đầu óc của ông bị lừa đá không?”