Hàng rào cọc gỗ trắng, cây tường vi kiều diễm bò quanh, cành lá rậm rạp
như tình nhân vuốt ve triền miên trên hàng rào màu trắng, nhiều đóa hoa
đỏ tươi diêm dúa lẳng lơ, đẹp như trong truyện đồng thoại.
Kiều Âu sải bước vào, đi tới cửa biệt thự, đặt cô xuống, sau đó cả người ngăn cô lại, đè ép cô lên cánh cửa, một bàn tay móc túi, một bàn tay
siết chặt eo thon của cô, bàn tay thăm dò vào từ thắt lưng của cô, một
chút rồi rời đi, cánh môi nóng bỏng hừng hực khí thế trằn trọc trên môi
cô, lập tức lại di chuyển đến cổ và thùy tai của cô, miệng ngậm chặt,
thân thể cao lớn không thể chờ đợi được, tà ác nhấn hai cái trên người
cô.
Cửa lớn vừa mở, Kiều Âu nắm cả eo cô kéo vào, giống như cửa xoay tròn,
thậm chí Lam Thiên Tình còn chưa kịp liếc nhìn cảnh tượng ngôi nhà, chỉ
cảm thấy cả người lạnh lẽo, quần áo trên người đang bị anh vừa hôn vừa
cởi ra.
Mà Kiều Âu lúc này cũng cởi hết quần áo, cả người chỉ còn lại một cái quần lót tam giác màu đen.
Anh cắn nhẹ xương quai xanh của Lam Thiên Tình, kéo bàn tay nhỏ bé của cô để lên quần lót của mìn, khàn giọng hấp dẫn nói:
“Tình Tình, giúp anh”.
Lam Thiên Tình bị anh hôn không mở nổi mắt, ý thức hoàn toàn mê ly, bàn
tay nhỏ bé được bàn tay Kiều Âu hướng dẫn, kéo quần lót của anh xuống,
kéo từng chút một, sau đó nhẹ nhàng lượn vòng cấm khu, lướt qua khu
rừng, nắm lấy mạch sống của anh.
“Anh!~”.
Giọng nói của cô cũng như bàn tay nhỏ bé của cô, run rẩy. Kiều Âu vừa
nhắm hai mắt, giao trái tim, kéo một chân cô lên cao. Chỉ chốc lát sau,
trên cửa gỗ hoa anh đào vang lên từng tiếng va chạm nặng nề, xen lẫn là
tiếng rên rỉ của cô và cả từng ngụm thở gấp của anh.
Hơi thở mập mờ lâu như vậy, lúc Kiều Âu sắp không nhịn được, anh liếc
mắt nhìn cô bé trong ngực, nghĩ thầm, lâu như vậy cô còn chưa tới, chẳng lẽ năng lực của anh không đủ?
Anh giận dỗi đưa tay tà ác giày xéo hạ thân cô, cô run rẩy và rên lợi
hại hơn, trong chốc lát không đỡ được vừa rên lên vừa co rút.
Anh cúi đầu mỉm cười hôn lên trán cô, rốt cuộc anh có thể an tâm nộp khí giới đầu hàng.
Phải nói hôm nay Kiều Âu điên rồi.
Không biết anh thân mật quá mức hay do thói hư tật xấu của đàn ông quấy
phá, dù sao, cho dù trên cánh cửa, trên bàn bếp, trên ghế salon hay là
trên giường lớn, chỉ cần anh đến một lần, đều muốn cho Lam Thiên Tình
hưởng tư vị đó một lần. Cơ thể phấn nộn chưa từng trải qua như vậy,
nhiều lần cũng cảm thấy mình sắp chết, nhưng trước sau Kiều Âu lại thỏa
ước mong nguyện, hơn nữa còn làm không biết mệt, giống như muốn đem
khoảng thời gian không thể tận hứng bù lại hết.
Ban đêm, Kiều Âu không để cho cô trở về đơn vị, đầu giường có ngọn đèn
vàng nho nhỏ, anh nhắn tin cho Tư Đằng, để sau khi cậu ta đưa Ngũ Họa
Nhu về phòng ngủ sẽ mang chút thức ăn đến biệt thự.
Tư Đằng vừa nhìn thấy tin nhắn này hiểu được, con thỏ nhỏ nhất định đã bị sói xám ăn sạch sẽ rồi.
“Ok”.
Sau khi gửi tin nhắn lại cho Kiều u, Tư Đằng nhét di động vào túi. Lúc
này trên màn hình là hình ảnh nữ quỷ vừa kinh khủng vừa đáng sợ, Ngũ Họa Nhu cũng quát to lên một tiếng như những cô gái khác, sau đó nhanh
chóng chui vào trong ngực Tư Đằng, bị dọa sợ nên hai bàn tay nhỏ bé hơi
run.
Tư Đằng thương tiếc vỗ nhẹ vào cô, dịu dàng nói:
“Đừng sợ, những cái đồ chơi kia đều là giả, không có chuyện gì, đừng sợ đừng sợ!”.
Ngũ Họa Nhu chậm rãi ngẩng đầu lên, mở đôi mắt như cầu cứu nhìn anh.
Tư Đằng nuốt một ngụm nước bọt, anh thật sự muốn cắn một ngụm nhưng lại sợ hù dọa cô khóc.
Ngũ Họa Nhu chớp mắt mấy cái, đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, thở dài, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ vừa rồi cô giả bộ sợ chưa đủ?
Mặc kệ, ăn trước rồi nói!
Hai cánh môi dính vào, ngưởng đầu chạm vào, cả người Tư Đằng căng thẳng, nhanh chóng phản ứng kịp, ôm chặt cô, dụng tâm hôn đáp lại.
Chuyện đến được mấy lần, Ngũ Họa Nhu không nhịn được muốn sờ anh một
chút, nhưng cô lại suy nghĩ, người đàn ông này mặc dù tuổi không còn nhỏ nhưng kinh nghiệm yêu lại bằng 0, tạm thời cô nên chôn những đặc tính
sắc nữ đi, không dọa anh mới tốt.
Huống chi bây giờ mới bắt đầu, từ từ hưởng thụ thôi!
Nụ hôn sâu kết thúc, Ngũ Họa Nhu mê ly nhìn Tư Đằng, mà Tư Đằng chợt nhớ kinh nghiệm lần trước hôn cô, quỷ thần xui khiến anh nói xin lỗi:
“Cái đó, xin lỗi, thời gian hơi dài”.
Nhìn Tư Đằng thanh thuần trước mắt, Ngũ Họa Nhu vừa gật đầu vô tội, vừa
hồi hộp trong lòng. Cuối cùng cô cũng hiểu, cái gì gọi là thoải mái kín!
Quay đầu tiếp tục xem phim, chỉ chốc lát, nữ quỷ lại xuất hiện lần nữa,
lần này còn há miệng to như chậu máu, phối hợp với âm thanh hiện trường, đúng là dọa người.
Cô lại chui vào trong ngực Tư Đằng, lần này dứt khoát rời khỏi chỗ ngồi, trực tiếp ngồi lên đùi của anh.
Hai người bọn họ ngồi hàng cuối cùng nên không ai nói gì, nhưng trong lòng Tư Đằng càng ngày càng thấy áy náy.
Anh nghe lời chủ đưa cô bé đi xem phim kinh dị nhưng không ngờ cô lại bị hù dọa như vậy. Lúc cô ấy về, tắt đèn, không biết có ngủ yên không?
Hai bàn tay trắng nhợt bám lấy, Ngũ Họa Nhu chôn đầu trong ngực Tư Đằng, lẳng lặng nghe nhịp tim trầm ổn có lực của anh, tà ác suy nghĩ đến năng lực của anh, trong lòng nhẹ nhàng tính toán chỉ số “hạnh phúc” sau này
của mình.
Sau lưng cô, một bàn tay ấm áp xoa xoa, giống như dỗ trẻ con, trấn an cô:
“Đừng sợ, đều là giả, do người diễn. Buổi tối nếu sợ không ngủ được thì
nhắn tin cho anh, nếu không thì cũng có thể lặng lẽ gọi điện cho anh,
biết không?”.
Khóe miệng Ngũ Họa Nhu cong lên, đáp một câu không liên quan:
“Vâng, chỉ số là một trăm phần trăm!”.
—— Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp ——
Sáng sớm hôm sau, không biết có phải do tín hiệu có vấn đề không, tin
nhắn Kiều Lộ gửi cho Kiều Âu khi cô không gọi được, mới được gửi tới.
Khóe miệng khẽ mỉm cười, anh liếc nhìn Lam Thiên Tình vẫn đang ngủ say, cầm điện thoại đi về phòng rửa tay.
Kiều Âu gọi điện cho Kiều Lộ, đối phương bắt máy rất nhanh.
“Alo, anh, sao bây giờ anh mới gọi điện lại cho em! Đáng ghét, đi chết đi!”.
Kiều Âu nhìn mình trong gương, một tay xoa râu mới mọc, một tay cầm điện thoại nói dịu dàng:
“Tín hiệu không tốt, bây giờ mới nhìn thấy. Sao, hôm nay lại làm ở tiệm
nào, oog chủ nào lại bị đại tiểu thư nhà chúng ta làm phiền rồi hả?”.
Kiều Lộ vừa nghe, thì ra anh trai còn chưa biết chuyện mình trở về, suy nghĩ:
“Không có, chỉ nhớ anh. Học kỳ mới bắt đầu em còn tưởng nghe được tin
anh đính hôn với chị Đình Đình, em còn mong ngóng thật lâu, suy nghĩ lý
do danh chính ngôn thuận trở về nhà một chuyến, nhưng anh vẫn không có
động tĩnh, đã xảy ra chuyện gì?”.
Kiều Âu nhướn mày:
“Anh không thích Bùi Thanh Đình, em không biết sao? Hơn nữa anh đã có
người mình thích rồi. Lúc nào em trở lại hoặc có cơ hội anh đưa cô ấy
tìm em”.
Bộ dáng Kiều Lộ như hiểu ra:
“À? Phải không? Hình dáng gì? Anh, nhưng mà nói trước, nhất định phải
thỏa mãn ba điều kiện của em, nếu không đừng mơ tưởng em gọi một tiếng
chi dâu!”.
Kiều Âu buồn cười, cực kỳ yêu thương cô em gái này, khóe môi nở nụ cười cưng chiều:
“Con bé hư, vợ của anh đến lượt em nói sao? Nói đi, ba điều kiện gì?”.
Kiều Âu vừa nói, vừa suy nghĩ trong lòng. Thỏ con nhà anh gần như là
hoàn mỹ, cho dù con bé này có nghĩ ra chủ ý gì nhất định sẽ thỏa mãn
được!
Nhưng Kiều Lộ lại nói một câu:
“Thứ nhất, không thể nhỏ tuổi hơn em!”.
Kiều Ân sửng sốt, không nói tốt hay không tốt, sắc mặt hơi lạnh nói:
“Điều kiện thứ hai?”.
Kiều Lộ nghe thấy giọng nói của anh biến đổi tâm tình, rất tốt, cô đã có tài liệu của Lam Thiên Tình, sao lại không biết cô ta chỉ 16 tuổi?
Cô ta đắc ý mở miệng tiếp:
“Thứ hai, phải là con gái nhà đứng đắn, không rõ lai lịch là không được!”.
Lam Thiên Tình đến từ cô nhi viện, cha mẹ ruột thịt đều không có, đương
nhiên không phù hợp. Kiều Âu sững sờ trong chốc lát thở dài:
“Thứ ba thì sao?”.
“Thứ ba, nhất định cả ba lẫn mẹ đều thích!”.
“Ừ”.
Không đợi Kiều Lộ tiếp tục mở miệng, Kiều Âu nói một câu không rõ tâm tình:
“Trước cứ như vậy đi, anh còn có việc, lát nữa sẽ gọi điện cho em. Một mình em ở bên ngoài, tự chiếu cố mình thật tốt”.
Nói xong, Kiều Âu cúp điện thoại.
Kiều Lộ ở đầu dây bên kia ôm chăn nằm trên giường, đau đầu nhức óc, cứ
thế thôi? Nhưng mà cũng tốt, phải cho ông anh tỉnh táo lại, tránh cho
anh có chuyện quá sâu với hồ ly tinh đó!
Đương nhiên Kiều Lộ rất hiểu Kiều Âu, bên người không có phụ nữ, chỉ có
một mình cô là em gái. Nếu như có ngày Kiều Âu thật sự có người yêu, như vậy đương nhiên Kiều Âu thật sự động lòng. Nhưng mà trong khoảng thời
gian này, mẹ và Bùi Thanh Đình liên tục gọi điện nói cho cô, nhân phẩm
Lam Thiên Tình, sắc bén, âm hiểm,… Kiều Lộ đã chủ trước cho Lam Thiên
Tình phiếu chống.
Giống như Kiều Lộ hiểu Kiều Âu, đương nhiên Kiều Âu cũng hiểu cô em gái này.
Sauk hi cúp điện thoại, anh trực tiếp choàng áo gõ cửa phòng khách, gọi Tư Đằng dậy.
Tư Đằng dụi mắt nhìn anh, nhàn nhạt nói:
“Thiếu phu nhân tỉnh rồi sao? Tôi đi làm bữa sáng”.
Kiều Âu lắc đầu:
“Tra! Đi tra hành tung của Kiều Lộ, sân ga, sân bay cũng đi tra một chút, tôi nghi rằng con bé đã trở lại”.
Tư Đằng sửng sốt một chút, bật cười:
“Muội muội cậu trở lại, cậu không đi đón nó, gọi điện thoại hỏi nó, để tôi tra làm gì!”.
Ánh mắt Kiều Âu nhất thời sắc bén, nhìn sàn nhà không chớp mắt:
Anh đắng lên chuẩn bị rửa mặt lại bị Kiều Âu gọi lại:
“Đợi một chút”.
Tư Đằng xoay người, tiến lên nhìn ánh mắt có thâm ý khác của Kiều Âu:
“Cậu với Ngũ Họa Nhu mới lui tới 48 tiếng, sẽ không có tình cảm quá sâu chứ?”
Dưới ánh đèn mềm mại, Tư Đằng căng thẳng trong lòng, ăn ý cùng nhau từ
nhỏ đến lớn, anh đã hiểu ánh mắt Kiều Âu cùng với suy nghĩ của cậu.
Kiều Lộ vẫn luôn thích Tư Đằng, nếu như lần này thật sự Cung Bách Hợp để Kiều Lộ trở về gây sự, tình thế của Kiều Âu đương nhiên khó xử. Nếu như Tư Đằng quấn lấy Kiều Lộ, phân tán lực chú ý của cô ấy, đương nhiên
Kiều Âu không cần lo lắng gì nữa.
Nhưng mà, Ngũ Họa Nhu phải làm sao bây giờ?
Mặc dù chỉ theo cô bé đó hai ngày, nhưng mà trong lòng Tư Đằng vẫn là có cô ấy. Đối mặt với mong đợi của chủ, trong lúc nhất thời anh không tìm
được lý do thích hợp:
“Này, nếu tôi làm kẻ bạc tình, sẽ giải thích với thiếu phu nhân thế nào?”.
Cho dù là đánh bậy đánh bạ, lời của Tư Đằng cũng một câu trúng đích, hai tay Kiều Âu bắt chéo, thở dài một hơi, chuyện này đúng là nhức đầu! Nếu dớm biết anh sẽ không hợp Tư Đằng với Ngũ Họa Nhu, ngày đó anh trực
tiếp từ chối thỏ con là được.
Phiền não vò tóc, Tư Đằng lớn lên từ nhỏ với Kiều Âu, tuy nói là trợ thủ nhưng kỳ thật anh coi cậu ấy như an hem. Hơn nữa, em gái anh tính khí
đại tiểu thư, người đàn ông nào chịu được? Tư Đằng từ trước đến nay tính tình tốt, nhân nhục chịu khó cho dù bị đánh hau bị mắng, biết nấu cơm
giặt giũ làm việc nhà, tinh tế nghĩ mọt chút, nếu Kiều Lộ có thể ở cùng
Tư Đằng, Kiều Âu cũng yên tâm.
Lúc này Kiều Âu thấy hối hận, bảo bối như Tư Đằng, sao anh lại không giữ cho em gái mình?!
“Tư Đằng, tôi hỏi câu, Kiều Lộ với Ngũ Họa Nhu, cậu thích ai hơn?”
Tư Đằng nhìn ánh mắt sáng lên của Kiều Âu, trong lòng bỡ ngỡ:
“Tôi nào xứng với đại tiểu thư? Đừng có nói đùa!”.
“Có tôi ở đây, tôi nói cậu xứng là xứng, cậu sợ cái gì!”.
Mọi người đều ích kỷ, lúc này Kiều Âu làm sao có thể nghĩ đến Ngũ Họa
Nhu? Ở trong lòng anh, trong chuyện này, hạnh phúc của anh và Lam Thiên
Tình mới là quan trọng nhất!
Anh không muốn giận dỗi vưới em gái mình, không bỏ được Kiều Lộ vì một
người phụ nữ khác mà rơi nước mắt. Anh cũng không nhìn được Lam Thiên
Tình vì Kiều Lộ mà chịu ủy khuất. Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng
là thịt!
Trong lòng Tư Đằng biết, bây giờ Kiều Âu cưng chiều Lam Thiên Tình bao nhiêu, thì có cưng chiều Kiều Lộ bấy nhiêu.
Trong lúc Kiều Âu mở to mắt chờ câu trả lời của Tư Đăng, di động Kiều Âu vang lên, Tư Đằng giống như người chết chìm trở lại bờ thở dốc, còn
Kiều Âu móc điện thoại ra nhìn, là Kiều Nhất Phàm.
“Alo, cha, có chuyện gì!”.
“Buổi chiều đưa Tình Tình đến đây một chuyên, có chút việc, buổi tối cùng nhau ăn cơm”.
“Chỉ mấy người chúng ta?”.
Hiển nhiên, Kiều Âu sẽ hỏi như vậy, vì Kiều Lộ.
“Ừ, không có người khác”.
“Vâng”.
Sauk hi cúp điện thoại, Kiều Nhất Phàm nhìn bia mộ của Hề Viện, thở dài:
“Hề Viện, con gái em còn sốn, 16 tuổi, buổi chiều anh sẽ đưa con bé qua
thăm em một chút. Nhưng mà bây giờ không thích hợp nói ra cho nên hình
trên bia mộ anh sẽ gỡ xuống trươc, đợi khi con bé thăm em xong, anh sẽ
để lên. Hề Viện, em biết không, Tình Tình con gái em, dáng dấp giống em
như đúc”.
Bùi Tề Tuyên đứng yên ở đó hồi lâu, nhíu mi, nhìn Kiều Nhất Phàm đưa tay gỡ hình trên bia mộ xuống, ông đưa tay đón lấy:
“Trước để tôi giữ cho, nhỡ bọn Kiều Âu thấy thì phiền phức”.
Kiều Nhất Phàm nhìn thoáng qua, bỏ hình vào trong tay Bùi Tề Tuyê, không nói thêm gì nữa.
Trong nắng ấm, Bùi Tề Tuyên nhàn nhạt nói:
“Ông định đưa Tình Tình tham gia bữa cơm tối nay? Đoàn Hề Trạch cũng ở đó?”.
Bữa cơm này, chính là kỷ niệm ngày giỗ của Hề Viện.
Kiều Nhất Phàm nhàn nhạt mở miệng:
“Cho dù không thể lập tức công bố thân phận của Trình Tình, ít nhất cũng để người nhà họ Đoàn biết có người như vậy tồn tại. Trước xem phản ứng
của bọn họ rồi tính bước tiếp theo”.