"Tình Tình, hôm nay
cậu nói với cháu nhiều như vậy, cháu hãy suy nghĩ một chút. Cháu là cô
gái thông minh, cậu tin tưởng nhất định cháu sẽ nghĩ ra."
Đoàn Hề Trạch nói xong, khoan thai vỗ nhẹ nhẹ hai cái lên trên vai Lam Thiên Tình, ngay sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Lam Thiên Tình tỉ mỉ nhớ lại lời nói của Đoàn Hề Trạch, cô không muốn phủ
nhận, cậu nói đích xác rất có đạo lý. Một người có chút mê mang mà nằm
trên giường lớn, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, cái thai trong bụng này không phải là cô không muốn, chỉ là cô rất sợ, cô mới chỉ có 17
tuổi a!
Tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất còn chưa bắt đầu, sẽ phải sanh con rồi sao?
Nhắm mắt lại, Lam Thiên Tình có chút không dám nghĩ. Nhưng Đoàn Hề Trạch nói đến hậu quả nếu như cô kiên trì phá bỏ đứa bé thì cô lại không dám
nghĩ!
Một mình suy nghĩ lung tung một lúc lâu, cô lại đói bụng.
Phụ nữ có thai luôn luôn có khẩu vị rất tốt, đi vào phòng tắm đổi áo ngủ
rộng thùng thình, sau đó mở cửa phòng, muốn xuống lầu dưới tìm một chút
ăn đồ.
Người làm nữ coi chừng cửa phòng thấy Lam Thiên Tình ra
ngoài, lập tức khẩn trương lại mỉm cười: "Đại tiểu thư, có cần gì
không?"
Trong nháy mắt, Lam Thiên Tình có cảm giác ngồi tù, nhưng cô không thích thời thời khắc khắc bị người nhìn chằm chằm. Cô phát
hiện Đoàn Hề Trạch và ông ngoại cũng không có người canh phòng nghiêm
ngặt tử thủ mà nhìn chằm chằm vào như vậy.
Lam Thiên Tình không
biết Đoàn Hề Trạch an bài như vậy là bởi vì sợ bi kịch của mình và hai
người vợ lần nữa tái diễn ở trên người của cô.
Đoàn Hề Trạch nói
qua, nếu như Lam Thiên Tình có việc không hay xảy ra, ông cũng không
muốn sống. Lời này, đối với Đoàn Hề Trạch cũng không có chút nào khoa
trương.
"Tôi chỉ là muốn đi xuống tìm một chút đồ ăn, các ngươi không cần vẫn coi chừng."
Lam Thiên Tình cau mày, đi phía trước mới vừa mở ra một bước, người làm nữ
liền chắn trước mặt: "Đại tiểu thư, nghỉ ngơi đi, muốn ăn cái gì thì
phân phó một tiếng, tôi lập tức nói phòng bếp chuẩn bị cho"
Lam
Thiên Tình tâm tình không tốt, vừa bị cậu dạy dỗ, bụng cũng đói, muốn
phát giận, nhìn người làm nữ đối diện còn lớn hơn mình hai tuổi, hơn nữa vẫn tao nhã lễ phép mỉm cười, nên cũng không tiện phát tác. Thở dài:
"Tôi muốn ra ngoài hóng mát một chút, ở trong phòng rất buồn bực."
"Vậy chúng tôi cùng đi với đại tiểu thư."
Lam Thiên Tình biết không bỏ rơi được bọn họ liền chậm rãi dời bước đi
theo. Chỉ là, bóng dáng yểu điệu mới vừa đến gần cầu thang thì lầu dưới liền truyền đến một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Lam Thiên Tình dậm chân, người nọ mới vừa lộ đầu, người làm nữ sau lưng liền kính cẩn lễ phép kêu: "Đại Thiếu Gia tốt!"
"Ừ."
Cậu thanh niên chậm rãi gật đầu, ngước mắt liếc thấy Lam Thiên Tình chỉ
trong chớp mắt, trong đôi mắt xếch sâu thẳm ấy lộ ra nhánh nhìn lạnh
thấu xương, mang theo ghen ghét.
Hắn chỉ là dùng ánh mắt như thế nhìn Lam Thiên Tình trong một hai giây, ngay sau đó trong con ngươi liền lại biến đổi sắc thái.
Hắn từng bước một tiến lên, đi tới trước mặt Lam Thiên Tình như mộc xuân phong mà cười , rất lịch sự đưa tay ra:
"Mộng Viện, hoan nghênh cô về nhà!"
Lam Thiên Tình biết hắn làm bộ, bởi vì ánh mắt nhìn cô đầu tiên là loại
ghét cay ghét đắng, cô sẽ không nhìn lầm, thậm chí trong lòng còn đang
cảm thấy lo lắng mơ hồ vì ánh mắt sắc bén mới vừa rồi của hắn. Nhưng vẫn khéo léo đưa tay ra: "Cám ơn."
Lam Thiên Tình mơ hồ nhớ ra rồi,
lân trước cô về nhà họ Đoàn, sau hôm đi viếng mộ mẹ, lần đầu tiên đến
bữa tiệc do Đoàn Hề Trạch tổ chức, người thanh niên này ngồi ở bên cạnh
Đoàn Hề Trạch, lúc ấy cậu ta cũng hỏi Kiều Nhất Phàm xem cô là người
nào.
Nhớ tới người làm nữ gọi cậu ta là Đại Thiếu Gia, lại nghĩ
tới chuyện Đoàn Hề Trạch nói qua về chuyện tìm con nuôi thì trong nháy
mắt hiểu.
Khó trách cậu ta lại không thích mình.
Nếu như
đến nay Lam Thiên Tình không nhận tổ quy tông, như vậy sớm muộn gì nhà
họ Đoàn cũng là của một mình hắn, mà bây giờ cô không chỉ có trở về, còn mang thai, còn có thể sinh hạ một đứa bé trai.
Dịu dàng cười cười, Lam Thiên Tình chủ động mở miệng:
"Anh, lúc ăn bữa tối tại sao không nhìn thấy anh?"
Nam thanh niên hình như không nghĩ tới Lam Thiên Tình cười hì hì kêu mình
là anh, khẽ sửng sốt một chút, ngay sau đó nhàn nhạt cười giải thích:
"Một đám bạn bè kêu đi ra ngoài uống rượu. Ha ha. Tôi về phòng để tắm, không làm trễ nãi cô nữa."
"Được"
Phụ nữ có thai đặc biệt nhạy cảm đối với hơi thở, lúc gặp thoáng qua Lam
Thiên Tình ngửi thấy mùi nước hoa trên người của hắn, mặc dù rất nhạt
hình như dính phải nhưng ngửi thấy có chút gay mũi.
Hôm sau, khi
Lam Thiên Tình tỉnh lại, lười biếng duỗi lưng một cái, vừa mở mắt, liền
đối mặt với Kiều Âu đang nhìn mình đăm đăm. Nháy mắt mấy cái, cô xác
định đây không phải là đang nằm mơ, chợt cười: "Ông xã, làm sao anh lại ở chỗ này?"
"Anh vừa tới, nhớ em."
Kiều Âu nhàn nhạt đáp,
ánh mắt nhớ nhung tham lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình. Cô khẽ cựa quậy thân thể muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra, một bàn tay của anh đang đặt nhè nhẹ ở trên bụng của
mình, giống như là trước kia mỗi lần tới kỳ “nghỉ lễ”, anh đều xoa ấm
bụng cho cô tình cảnh.
Thế nhưng lần, cũng không phải là xoa ấm bụng đơn giản như vậy.
Lam Thiên Tình không nói gì.
Đối với sự khuyên bảo của Đoàn Hề Trạch tối hôm qua, không phải là cô không nghe vào, chỉ là cảm thấy bản thân mình thật cần một chút thời gian.
Mà Kiều Âu cũng thế, nhìn ánh mắt của Lam Thiên Tình có chút thấp thỏm,
chợt giơ cánh tay ấn chặt bả vai của cô, thận trọng nói: "Bà xã ~ hôn lễ của chúng ta đã chọn được ngày rồi, đó là ngày mười tám tháng sau, ở
nhà hàng Kinh Đô. Bà xã ~ chúng ta rất nhanh sẽ có thể sống chung lâu
ngày rồi, em có vui không?"
Trong phòng không mở đèn, rèm cửa sổ
vừa dầy vừa nặng cũng chưa kéo lên, ánh sáng lờ mờ mặc dù không là rất
rõ ràng, vẫn như cũ có thể nhìn thấy thái độ của nhau.
Lam Thiên Tình kinh ngạc, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt lập tức khiến Kiều Âu đau lòng vô hạn.
"Bà xã ~" Khẽ cau mày, vẫn cẩn thận từng li từng tí như cũ gọi cô.
Lam Thiên Tình cắn môi, quay mặt qua chỗ khác một hồi lâu rồi mở miệng:
"Chuyện cho tới bây giờ, còn có thể có lựa chọn sao? Nếu đã sắp xếp xong xuôi, thì cứ lên lịch hành trình cho em, nói cho em biết phải làm gì
và vào lúc nào thì em cũng sẽ làm theo toàn bộ. Kiều u, anh vui vẻ
sao?"
"Bà xã ~" Kiều Âu giang hai cánh tay muốn ôm Lam Thiên
Tình vào trong ngực, nhưng cô giãy giụa muốn né tránh. Cô càng phản
kháng, anh càng ôm chặt hơn.
Kiều Âu không phải không biết gần
đây tính khí của cô thất thường nhưng trong mắt Kiều Âu đây không tính
là cái gì, vì anh biết cô đang mang thai. Lam Thiên Tình cũng rất vất
vả, mỗi ngày đều bị nôn ói, choáng váng đầu không còn chút sức lực nào,
những bệnh trạng này anh đều nhìn ở trong mắt, cho nên anh kìm chế một
chút phát tiết cảm xúc, không cảm thấy có gì oán trách và uất ức.
Chỉ cần Lam Thiên Tình nguyện ý bình an dinh con ra, cái gì anh cũng đều nhân nhượng cô.
Bạn học trước kia của Kiều Âu có nhiều người làm ba từ lúc chưa đến 26
tuổi. Sau khi có Lam Thiên Tình, anh cơ hồ cắt bỏ đứt giải trí tiêu
khiển, thời gian sau giờ làm việc dành hết cho cô. Bây giờ trộm suy nghĩ một chút, mới phát hiện, thật ra thì từ lúc vừa mới bắt đầu nhận nuôi Lam Thiên Tình, anh cũng đã coi cô trở thành vợ của mình rồi, đã bắt
đầu hướng tới cuộc sống gia đình mỹ mãn ấm áp rồi.
Anh không muốn rày đây mai đó, chỉ muốn coi chừng có Lam Thiên Tình ở nhà nhỏ.
Dĩ nhiên, không thể nghi ngờ đứa bé có thể để cho Lam Thiên Tình hoàn
toàn không có đường lui, vĩnh viễn là gông xiềng tốt nhất để cô ở cạnh
anh.
Kiều Âu không thể rời bỏ Lam Thiên Tình, sợ cô giương cánh bay cao, cho nên càng muốn phải có đứa bé rồi.
Theo lý thuyết, lấy tính tình Kiều Âu hoàn toàn không cần thiết yêu cẩn
thận như vậy, nhưng tựa như từng nói với Tư Đằng chuyện tình cảm thân
bất do kỷ.
"Tình Tình ~ em bảo anh làm cái gì cũng được nhưng lần này em đồng ý thuận theo có được không?"
Lam Thiên Tình không nói gì, cô không biết phải nói gì.
Tất cả mọi người nói cô tùy hứng, cô uất ức. Quả thật cô mới 17 tuổi làm
thế nào sanh con? Cô đang bị hù dọa sợ đến chết, không có ai an ủi cô mà còn tiếp tục hù dọa cô.
Nước mắt uất ức lập tức ào ào chảy xuống.
Có lẽ Lam Thiên Tình thật không hiểu lắm về tình cảm đạo lý, cho nên Đoàn
Hề Trạch mới có thể nói như vậy. dfienddn lieqiudoon Cô biết, toàn thế
giới ai cũng sẽ lừa cô nhưng Đoàn Hề Trạch không biết ông giống như ba
của cô, chỉ biết hi vọng cô sinh hoạt thật tốt. Cho nên, mặc dù mình có
rất nhiều chuyện còn chưa muốn nhưng cô vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng
Đoàn Hề Trạch.
Đây chính là thân tình.
Nháy mắt mấy cái, Lam Thiên Tình giơ tay lên lau sạch nước mắt, cắn răng: "Được, em sinh, em sẽ sinh đứa bé này ra!"
Kiều Âu ôm lấy cô, hai cánh tay cứng đờ không ngờ tới cô sẽ đáp ứng nhanh như vậy.
Sáng sớm đã tới nhà họ Đoàn chính là vì tới dụ dỗ Lam Thiên Tình, anh xác
định phải dùng chiến thuật đánh lâu dài và giằng co nhưng không nghĩ đến vừa mới bắt đầu, chiến dịch liền kết thúc?
"Bà xã ~"
Kiều Âu buông Lam Thiên Tình ra, nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, còn có ánh mắt rõ ràng bài xích, anh đã hiểu, nha đầu này cũng chưa thông
suốt nhưng đã thỏa hiệp!
Chỉ là không sao, chỉ cần Lam Thiên Tình đồng ý, như vậy thời gian kế tiếp, anh sẽ vẫn coi chừng cô, hơn nữa sẽ
dùng hành động nói cho cô biết, quyết định của cô là chính xác.
"Em muốn rời giường, anh tránh một chút đi!"
Giọng điệu này, Kiều Âu vừa nghe cũng biết Lam Thiên Tình đang giận dỗi rồi,
nhưng mà anh cũng không so đo, mặt dày mày dạn trước một bước chạy vào
phòng tắm, chuẩn bị kem đánh răng và nước súc miệng …., rồi quay ra nhìn Lam Thiên Tình đang nhìn mình lom lom, làm bộ không nhìn thấy, ôm ngang cô đi đến phòng tắm.
Đem hai chân cô đặt ở trên chân của mình, nhẹ giọng: "Bà xã, đạp trên chân anh. Nền gạch lạnh."
Trong lòng Lam Thiên Tình hung hăng nghĩ, biết nền gạch lạnh còn không đưa
dép cho chính cô đi, vì vậy dẵm đến cực kỳ dùng sức, còn thỉnh thoảng
uốn éo mấy cái, thầm mắng, đáng đời, cho đau chết người đi!
Kiều
Âu không vội cũng không giận, biết Lam Thiên Tình đang tức giận, cho nên dứt khoát đưa mình cho cô phát tiết, cũng biết cô sẽ chơi một chiêu này cho nên mặc kệ nhiều thương, anh đều nhịn và nhận.
Kiều Âu
nghĩ hiện tại Lam Thiên Tình đang mang thai, phải giữ vững tâm tình
thoải mái, tức giận mà tự giấu ở trong lòng không phát tiết ra ngoài sẽ
không tốt.
Chợt nhìn xuống, thân thể bên dưới Lam Thiên Tình chợt lạnh.
Kiều Âu trực tiếp cởi quần cô xuống, hơn nữa còn cả quần lót. Anh bế ngang
cô, liếc một cái đoàn lông tơ màu đen, ẩn nhẫn dục vọng đang trào máu
kích động, đem cô nhẹ nhàng đặt lên chỗ ngồi bồn cầu.
"Bà xã ~ nín cả đêm, mau đi tiểu thôi."
"Anh đi chết đi!" Lam Thiên Tình đỏ mặt mắng một câu, ngay sau đó đưa hai
tay ra che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, sửng sốt ngượng ngùng vì sắp tè
ra quần.
Kiều Âu cười xấu xa: "Bà xã, em không nhớ lần trước chân anh bị thương phải nằm viện, em đã giúp anh đi tiểu một chút đúng
không? Chúng ta đều là vợ chồng, có cái gì xấu hổ?"
"A! Kiều Âu ngươi đi chết! A ~!"
Lam Thiên Tình thét lên một tiếng , phá vỡ màng nhĩ Kiều Âu nhưng đồng
thời cũng làm cho anh biết, cảm xúc của nha đầu này đã phát tiết ra
ngoài rồi.
Lẳng lặng giằng co hai phút, Lam Thiên Tình thua.
Bởi vì như Kiều Âu từng nói, cô nín cả đêm là rất gấp a! Vẫn là như vậy quán tính đi tiểu bằng tư thế ngồi ở trên bồn cầu!
Lam Thiên Tình sử dụng ánh mắt trừng Kiều u: xem như anh lợi hại!
Ngay sau đó giơ tay lên che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, trong phòng rửa tay nho nhỏ liền nghe thấy một đạo âm thanh tí tách bọt nước, nghe được
Kiều Âu vui vẻ cười to, cũng nghe được âm thanh kia khiến Lam Thiên Tình càng cúi thấp đầu.
Tiểu xong rồi, Kiều Âu đưa tay lấy giấy, từ sau lưng đưa lên phía trước một nhấn, bàn tay liền duỗi đi xuống.
"A!"
"Tốt lắm, giúp em lau sạch sẽ rồi !"
Đợi đến khi Lam Thiên Tình đổi một thân hào phóng đắc thể hưu nhàn trang từ trong phòng đi ra, cả người đã bị Kiều Âu thuần hóa thành một con đà
điểu.
Người này, quá phúc hắc, thật xấu.
Phục vụ Lam Thiên Tình đi tiểu một chút xong còn phải phục vụ cô rửa mặt, lau người, thay quần áo. Một bộ đầy đủ, đậu hũ của cô bị anh ăn nhiều lần không nói,
mặt mũi cũng hoàn toàn bị quét sạch.
Thật ra thì Kiều Âu cũng chính là ý này, hiểu rất rõ Lam Thiên Tình mới có thể từng chiêu một ra vừa nhanh vừa chính xác.
Nhìn vào lúc này, tài tử giai nhân tay nắm tay từ trên lầu chân thành mà
xuống, bức họa này so với dáng vẻ kháng cự của Lam Thiên Tình lúc
trước, hài hòa hơn nhiều, cũng vui tai vui mắt nhiều hơn?
Cho nên nói, có lúc người đàn ông phải hư một chút mới được. Nhưng chỉ có thể hư hỏng như vậy đối với người phụ nữ của mình.
Đoàn Hề Trạch biết Kiều Âu tới, liền không có lập tức đi Đoàn thị đi làm, mà ngồi ở trên ghế sa lon chờ bọn họ xuống lầu, sau đó nghĩ tới cùng với
Lam Thiên Tình ăn xong điểm tâm, dù sao chuyện của công ty chậm một lát cũng không có gì, các hạng công việc cũng đều sẽ làm từng bước tiến
hành .
Giương mắt nhìn Kiều Âu một thân áo sơ mi trắng, quần
thường vàng nhạt, anh tư bộc phát khí vũ hiên ngang, mà Lam Thiên Tình
một thân màu trắng áo cổ V, quần dài vàng nhạt hưu nhàn, tự nhiên thanh
thản tài trí uyển chuyển hàm xúc.
Lam Thiên Tình mặc dù chậm rãi
xuống lầu, trong lòng lại thầm mắng Kiều u, nhất định mặc trang phục
tình nhân như vậy, ngượng chết a.
Nhưng Đoàn Hề Trạch nhìn thấy lại khẽ nhếch khóe miệng, tình cảm của hai người như thế là chuyện tốt.
"Cậu!"
"Cậu."
Kéo qua bả vai Lam Thiên Tình, Kiều Âu tận lực thi triển hình ảnh cô chim
nhỏ nép vào người, từ đó ám hiệu cho Đoàn Hề Trạch biết chuyện đẻ con đã làm xong!
Đoàn Hề Trạch hiểu ý, nhìn cảm xúc Lam Thiên Tình
không cao lắm, chỉ coi như không nhìn thấy, hướng về phía Kiều Âu cười
cười: "Ừ, đi ăn điểm tâm đi!"
Phòng ăn, Đoạn lão gia đã ngồi ở
đó, trước mặt đã để bữa ăn sáng, nhưng là một hớp không động, rất rõ
ràng là đang chờ người. Mà vị trí thứ hai bên phải bàn ăn một nam thanh
niên tuổi còn trẻ đang ngồi cũng không có bắt đầu cũng ở đây ngồi chờ
đám người.
Nhìn thấy Đoàn Hề Trạch tới, hắn liền lập tức dịu dàng đứng dậy mở miệng: "Ba! ’
Đoàn Hề Trạch gật đầu ý bảo, dẫn bọn Kiều Âu ngang nhiên đi qua, hướng về
phía Đoạn lão gia tử chào hỏi: "Cha! Kiều Âu cùng Mộng Viện đã tới."
"Ông ngoại!"
"Ông ngoại!"
"ừ, đều ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm đi."
Ông cụ nói xong, mọi người rối rít an vị. Kiều Âu cùng Lam Thiên Tình ngồi ở bên tay phải còn Đoàn Hề Trạch cùng con nuôi lại ngồi bên tay trái
ông lão Đoạn.
Vừa lúc mặt đối mặt, cho nên Kiều Âu quan sát nan thanh niên đối diện cũng cực kỳ dễ dàng một chút.
Anh không để ý người này là con nuôi của Đoàn Hề Trạch, chỉ quá mức để ý
thân phận của đứa bé trai này rồi, thân phận nhạy cảm tất sẽ mang đến đề tài nhạy cảm dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Kiều Âu không
phải người ngu, Lam Thiên Tình trở về nhà dưới tình huống này, hơn nữa
có bầu, cái cậu thanh niên kia nếu có thể giống như ngoài mặt vui vẻ đại độ mỉm cười, đó mới là lạ.
Vì vậy, người nọ cười càng khiêm tốn hòa ái, Kiều Âu đã cảm thấy càng ẩn hoạn.
"Ông nội, sữa đậu nành."
Cậu thiếu niên đó đưa thêm cho ông cụ Đoạn một chén nữa sữa đậu nành, đặt ở bên tay phải của hắn, sau đó tao nhã lễ phép lui ra.
Lại cũng đưa cho Đoàn Hề Trạch thêm một chén nữa: " Ba."
Kiều Âu cười.
Lam Thiên Tình nhìn đối phương hiểu chuyện như thế, nghĩ thầm có nên gắp
một chút điểm tâm đặt trong mâm cho bọn họ hay không, mặc dù cô lớn lên bên ngoài nhưng không thể để cho người ta cảm giác mình không đủ hiểu
chuyện a.
Tròng mắt Lam Thiên Tình mới vừa đi vòng vo gần nửa
vòng, Kiều Âu liền đoán được suy nghĩ nhỏ mọn của cô. Một tay nhấn bả vai của Lam Thiên Tình không để cho cô đứng dậy, nghĩ thầm nếu Lam Thiên Tình thật "biểu hiện" rồi mới gọi là
thất bại đấy. Người ta mặc dù là con nuôi nhưng trong miệng kêu chính là "ông nội” và “ba" còn Lam Thiên Tình mặc dù là máu mủ nhưng trong
miệng hô là "ông ngoại”, “cậu", trong lúc này vừa nghe liền nghe ra sự
khác biệt.
Tiểu tử này là nghĩ kích thích Lam Thiên Tình! Thậm
chí muốn nhắc nhở Đoàn Hề Trạch hoặc là ông cụ Đoạn Lam Thiên Tình quay
lại, cũng là "ngoại tôn nữ".
Cho nên tiểu tử kia hiến hết ân cần sau Kiều Âu liền cười.
Cái thanh này đùa giỡn, khi hắn lộ ra trước mặt Kiều u, thật đúng là múa
rìu qua mắt thợ rồi. Kiều Âu buồn bã nhìn tới trước Lam Thiên Tình:
"Biết em hiếu thuận nhưng là chút chuyện tình này không có chỗ nào cần
em phải động thủ? Thật đúng là đem mình làm người làm?"
Nói xong, Kiều Âu ưu nhã giơ tay lên gọi tới một người phụ nữ, tư thái ung dung,
giọng nói tự nhiên, làm cho nhân gia đem điểm tâm mà Lam Thiên
Tình muốn lấy cho Đoàn Hề Trạch và ông cụ Đoạn đưa đến trong bát của
bọn họ.
Lam Thiên Tình cười cười không lên tiếng, lúc cầm lên cái muỗng ăn canh, trong lúc lơ đãng liếc thấy ánh mắt của bé trai đối diện đang tức tối nhìn chằm chằm vào Kiều Âu nhưng chỉ là một thoáng liền
đem tầm mắt dời đi.
Trong lòng Lam Thiên Tình có chút lo lắng, đứa bé trai này nếu giữ ở bên người quá dọa người.
Đoàn Hề Trạch không biến sắc ăn bữa ăn sáng, hành động của bọn tiểu bối với
loại người như ông trà trộn thương trường mười mấy năm làm sao sẽ xem
không thông suốt, chỉ là không thích phá hư hòa bình mặt ngoài thôi.
Thật ra thì Đoàn Hề Trạch đã thẩm tra rồi, lần trước sự kiện Lam Thiên Tình
bị thương kích cũng không phải Cung Bách Hợp làm, về phần những sát thủ
kia tại sao muốn che chở Kiều Âu như vậy, trong lòng ông cũng đã có tính toán, chỉ sợ đây chính là chỗ cao minh của người đứng phía sau, muốn
dời đi tầm mắt của bọn họ, từ đó lừa dối vượt qua kiểm tra đi!
Khóe mắt nhỏ vụn quang liếc con nuôi của mình một cái, Đoàn Hề Trạch tiếp tục trầm mặc, vùi đầu dùng cơm.