Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 60-2



Kiều Âu không hiểu sao tự nhiên bị Kiều Nhất Phàm đến cửa nhà họ Đoàn đón đi.

Lên xe, Kiều Nhất Phàm vẫn mặt lạnh, hiển nhiên có chút tức giận vì chuyện Kiều Âu che giấu. Kiều Âu cũng cảm thấy phụ thân không vui cũng không giống bình thường, cho nên cũng yên lặng.

Xe chạy 40' mới tới chỗ Đoàn Hề Trạch giam cầm Cung Bách Hợp.

Xuống xe, Kiều Nhất Phàm nắm chặt chìa khóa Đoàn Hề Trạch đã đưa cho. Mở cửa, Kiều Nhất Phàm nhìn thấy trong nhà này còn có người coi chừng, vì vậy phất tay một cái để cho bọn họ đi ra ngoài, những người này cũng là thân tín của Đoàn Hề Trạch, đã nhận được điện thoại của Đoàn Hề Trạch cho nên rất nghe lời đi ra ngoài.

Mà Kiều Âu đi theo sau Kiều Nhất Phàm, vào trong nhà vừa nhìn qua liền ngẩn người thấy Cung Bách Hợp bị trói tay chân, miệng bị dán lại, nhét trên ghế sa lon.

Vừa nhìn Kiều Âu tới, Cung Bách Hợp lập tức lên tinh thần, nhìn thấy cây cỏ cứu mạng toàn thân khua loạn.

Kiều Âu vội chạy tới, trước tiên khăn bịt miệng Cung Bách Hợp ra.

“Mẹ!”

“Con trai! Con đã tới! Mau dẫn mẹ đi ra ngoài!”

Nước mắt Cung Bách Hợp lập tức chảy xuống, Kiều Âu nhìn chung quanh, rút dao găm Thụy Sĩ vẫn dùng để phòng thân ra chuẩn bị cắt dây trói.

Kiều Nhất Phàm ngăn lại, đẩy Kiều Âu ra, sau đó nhìn cung Bách Hợp: “Vợ chồng chúng ta nói chuyện một chút, tôi sẽ mua cho cô vé máy bay, ở Hoa quốc, nếu tôi muốn thì nguyện ý bảo vệ, cho người đưa cô xuất ngaoij thì Đoàn Hề Trạch cũng không ngăn được, nhưng tôi nhất định phải biết chuyện Kiều Âu và Lộ Lộ! Cung Bách Hợp, hôm nay cô phải nói rõ cho tôi! Nếu cô dám gạt tôi một chữ, tôi liền giết chết cô, Kiều Âu cũng không ngăn được!”

Cung Bách Hợp lui về phía sau rụt cổ một cái, không ngờ chuyện về bọn nhỏ đã bị Kiều Nhất Phàm phát hiện.

Cung Bách Hợ sợ đến run, bởi vì bà ta đã nhìn thấy ánh mắt sắc bén cùng tàn nhẫn của Kiều Nhất Phàm.

Quay lại lấy lòng Kiều Âu: “Kiều Âu a, Con trai a! Con phải cứu mẹ!”

Lý trí của Kiều Âu bị lời nói của Kiều Nhất Phàm thức tỉnh, bây giờ anh cũng rất muốn biết, thân thế của mình hoặc là thân thế của em gái đến tột cùng là như thế nào, Kiều Nhất Phàm đã biết, hôm nay nếu Cung Bách Hợp không nói rõ ràng, ai cũng không bỏ qua cho bà.

“Mẹ, hãy nói thật đi, ba nói rồi, mẹ nói thật sẽ đưa mẹ đi, mẹ có thể yên tâm, ba chưa bao giờ là một người nói mà không giữ lời.”

Kiều Âu vừa nói vừa nhìn về phía Kiều Nhất Phàm, Cung Bách Hợp vừa nghe vừa nhắm chặt hai mắt, có lẽ đã nhìn thấy tuyệt vọng.

Kiều Nhất Phàm thở ra một hơi: “Dĩ nhiên, cô cũng có thể nói láo gạt tôi, hoặc là tôi dứt khoát mặc kệ trực tiếp để cô cho Đoàn Hề Trạch xử lý!”

Kiều Âu ngay sau đó bổ sung thêm một câu: “Mẹ, mặc kệ như thế nào mẹ cũng nuôi lớn con như vậy, chúng ta là người một nhà, mẹ cảm thấy nên tin tưởng chúng ta hay tin tưởng Đoàn Hề Trạch ?”

Kiều Âu nói đến trọng điểm, ở gần người một nhà, như thế nào đi nữa cũng là có tình cảm, nhưng là Đoàn Hề Trạch chính là vì báo thù, đến trong tay Đoàn Hề Trạch chỉ có một con đường chết!

Cung Bách Hợp nhiều lần suy nghĩ, Kiều Nhất Phàm chỉ nói phải giải thích một chút chuyện Kiều Âu và Kiều Lộ nhưng Cung Bách Hợp không biết bọn họ rốt cuộc biết được bao nhiêu, ngộ nhỡ giải thích nhiều quá thì làm thế nào?

Con ngươi đen đảo chuyển không ngừng, trong lòng Cung Bách Hợp đang thầm so sánh tìm lợi hại.

Kiều Nhất Phàm vừa nhìn bộ dáng Cung Bách Hợp cũng biết trong lòng bà ta đang suy nghĩ gì, trực tiếp quẳng xuống một câu: “Tôi có thể chạy tới hỏi cô thì dĩ nhiên đã biết tám chín phần mười, tôi đều đi xét nghiệm DNA với cả hai đứa rồi, kết quả đều đã biết. Bây giờ tới tìm cô để cô giải thích, cô phải nói thật, tôi sẽ nể tình vợ chồng đã qua mà để cho cô một con đường sống. Nếu cô cứng đầu, tôi và Kiều Âu sẽ để mặc cô trong tay Đoàn Hề Trạch. Hãy suy nghĩ cho kỹ, hoặc là sống hoặc sẽ chết, cô chọn đi!”

Đây nhất định là Kiều Nhất Phàm nói dối bởi vì căn bản nội tình gì cũng không biết, nhưng là đến lúc này, không nói như vậy dụ dỗ còn có thể làm sao?

Kiều Âu chớp mắt mấy cái: “Mẹ, mẹ hãy nói thôi.”

Cung Bách Hợp bây giờ cũng biết thì ra là bọn họ đã xét nghiệm DNA rồi.

Hít hít lỗ mũi, Cung Bách Hợp nói: “Cái đó, Lộ Lộ là con của tôi và người yêu ban đầu của tôi sanh ra.”

Nói xong một câu nói, lại tiếp tục im lặng không nói tiếp.

Bởi vì trong lòng oán hận Kiều Nhất Phàm nghĩ tới Đoàn Hề Viện nhiều năm như vậy, cho nên trong lòng Cung Bách Hợp vặn vẹo muốn trả thù, cộng thêm vốn có chút tình cảm với người tình, nếu không phải là trong nhà bắt buộc gài bẫy Kiều Nhất Phàm, thì Cung Bách Hợp cũng sẽ không gả cho Kiều Nhất Phàm, xa cách với người yêu ban đầu.

Kiều Nhất Phàm thở dài.

Người phụ nữ này giết chết người phụ nữ ông thích nhất, ngoại tình còn dám sinh con, tội đáng chết vạn lần!

“Kiều Âu, chúng ta đi, tiện nhân này xứng đáng để Đoàn Hề Trạch trừng trị!”

Kiều Nhất Phàm nói xong, kéo tay con trai ý vị sẽ ra ngoài. Kiều Âu biết, là một người đàn ông đều không thể tha thứ người phụ nữ của mình có người đàn ông khác ở bên ngoài, huống chi còn sinh con với người tình, lừa dối nói đó là con của mình để cho mình nuôi con kẻ tình địch nhiều năm như vậy!

Kiều Âu biết Cung Bách Hợp có lỗi, cắn răng, không ngừng quay đầu lại nhìn Cung Bách Hợp, trong đôi mắt lưu luyến không nỡ, có khó chịu cùng khổ sở. Kiều Âu im lặng không lên tiếng, bị Kiều Nhất Phàm kéo đến cửa, bất chợ Cung Bách Hợp nhìn Kiều Âu hét to một câu: “Kiều Âu! Mẹ có một bí mật nói cho con biết, có thể để cho con và Tình Tình quang minh chính đại ở chung một chỗ! Con cứu mẹ đi! Cứu mạng mẹ đi, con trai!”

Trước khi Kiều Âu dừng bước thì Kiều Nhất Phàm đã dừng bước rồi.

Cả hai kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt đang ra sức kêu gào đến như phát điên, nếu như Cung Bách Hợp dám nói, Kiều Âu không phải con ruột của Kiều Nhất Phàm thì nhất định ông có thể nổ súng bắn chết người ngay lập tức!

Kiều Nhất Phàm không tiếp tục kéo Kiều Âu, Kiều Âu lập tức liền chạy đến trước mặt Cung Bách Hợp, đứng ở bên sofa khẩn trương chờ đợi.

“Mẹ, mẹ nói bí mật là cái gì? Đây cũng không phải ba ruột của con sao?”

Cung Bách Hợp biết, mình chỉ có một con đường chết, nhưng nếu như lung lay được Kiều Âu, có lẽ Kiều Âu sẽ đánh bạc tính mệnh đi cứu bà ta một lần.

“Kiều Âu, ông ấy là ba ruột con, nhưng con không phải do mẹ sinh ra . Ô ô ~”

Một câu nói này, để cho mọi người không thể lý giải.

“Mẹ, mẹ có ý gì à?” Kiều Âu bị Cung Bách Hợp hành hạ sẽ phải điên mất rồi, bên này bụng Tình Tình ngày từng ngày lớn lên, đứa bé sắp ra đời rồi, nhưng rất có thể đến tư cách ở bên cạnh chăm sóc mẹ con cô ấy cũng không có!

Cung Bách Hợp mau nói: “Năm đó, là ông ngoại con nhất định muốn gả ta vào nhà họ Kiều, ngày đó ba con đã uống rất nhiều rượu, ô ô ~ nhưng người xảy ra quan hệ với ba con không phải là mẹ, mà là một cô bạn tốt của mẹ. Cô ấy vẫn là xử nữ còn mẹ đã sớm không phải, ô ô ~ cô ấy giúp mẹ bởi vì ~ ô ô ~ ông ngoại con cho cô ấy rất nhiều tiền. Sau đó ba con i cho là ta, sau đó cô ấy mang thai, ô ô ~ ta liền bắt đầu đi theo cũng giả bộ mang thai, sau khi cô ấy sinh con ra, ô ô ~ mẹ liền đem con về nuôi.”

Lời nói đứt quãng nhưng Kiều Âu và Kiều Nhất Phàm đều nghe hiểu.

Người phụ nữ này quá độc ác! Vừa bắt đầu chính là một âm mưu!

Nếu như nói Bùi Đồng Tuyên say rượu cưỡng gian Đoàn Hề Viện, để cho Đoàn Hề Viện chia tay Mộ Nam Phong mà đưa đến bi kịch như vậy. Cung Bách Hợp còn ác độc hơn so với Bùi Đồng Tuyên rất nhiều!

Kiều Âu sửng sốt một hồi lâu, Cung Bách Hợp vẫn đang khóc, Kiều Âu không nhịn được hỏi: “Vậy, người bạn tốt kia đâu rồi ?, bà ấy tên gọi là gì ?, Bây giờ đang ở đâu?”

Người phụ nữ kia chính là mẹ ruột của Kiều Âu, không phải sao?

Kiều Nhất Phàm cũng dựng lỗ tai lên, Cung Bách Hợp này còn có thể làm ra chuyện gì nữa?

Cung Bách Hợp nhìn Kiều Âu, ánh mắt chợt tránh né: “Cô ấy tên là Phương Thanh Nhã, sau khi sinh con đã cầm tiền rồi cũng không biết đi về đâu rồi, ta không tìm được cô ấy.”

“Phương Thanh Nhã ~”

Ánh mắt Kiều Âu lưu chuyển trên sàn nhà, trong miệng nhàn nhạt nỉ non tên tuổi mẹ đẻ, trong lòng bi thương theo từng tiếng bật ra.

Kiều Nhất Phàm thì hừ lạnh một tiếng.

Phương Thanh Nhã chết hơn hai mươi năm, chính Kiều Nhất Phàm ông cũng đến dự tang lễ cô ấy. Nghe nói là bị chết khi đi ngang qua khúc sông. Mọi người đều là bạn học cùng một trường, hơn nữa Phương Thanh Nhã vốn là cô gái ít nói, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, Kiều Nhất Phàm và các bạn học đều đi dự tang lễ của cô ấy.

Bây giờ thì đã rõ chẳng phải vì trượt chân chết chìm? Rõ ràng chính là Cung Bách Hợp giết người diệt khẩu!

Nếu như lúc ấy biết là Phương Thanh Nhã, có lẽ cưới cô ấy về, sau khi kết hôn không bao lâu, sống chung lâu ngày Kiều Nhất Phàm sẽ yêu thượng cô ấy. Bởi vì Phương Thanh Nhã vốn là phụ nữ thiện lương, mặc dù bình thường, nhưng rất tốt đẹp.

Cung Bách Hợp nói gì Phương Thanh Nhã vì tiền nên phải bán lần đầu tiên của mình cùng đứa bé, lời như thế sẽ khiến Kiều Nhất Phàm tin tưởng sao? Làm sao không biết là người nhà họ Cung sẽ sử dụng thủ đoạn gì để bức bách người ta!

“Cô hại chết Đoàn Hề Viện, gài bẫy để cho tôi cưới cô, lại ngoại tình có con gái riêng, còn buộc mẹ đẻ Kiều Âu mang thai sanh con, rồi giết người diệt khẩu, còn có chuyện gì cô không làm ra được? !”

Kiều Nhất Phàm rống giận, móc súng lục bên hông ra, trực tiếp hướng về phía Cung Bách Hợp nhanh chóng lên cò!

Kiều Âu bị sợ vội vàng chạy đến che chở Cung bách Hợp, sau đó quay đầu hỏi một câu: “Mẹ, có phải Phương Thanh Nhã đã chết hay không?”

“Không có, không có, con trai, hãy cứu mẹ! Không có! Con cứu mẹ, mẹ dẫn con đi tìm cô ấy!” Cung Bách Hợp bị sợ đến rúc thẳng vào ngực Kiều Âu, đầu lắc như trống lắc.

Kiều Nhất Phàm cười lạnh: “Chính ta đã tham dự tang lễ Phương Thanh Nhã, lúc ấy Kiều Âu vừa sinh ra, cô nói cô vẫn còn đang trong tháng ở cữ nên không đến viếng! Cô lại dám mở mắt nói mò, nói một người phụ nữ đã chết hơn hai mươi năm thật ra lại không chết? ! Rõ ràng chính cô giết người diệt khẩu! Cô hại chết mẹ đẻ Tình Tình, lại hại chết mẹ đẻ Kiều Âu! Thảo nào lúc Kiều Âu mới mấy tháng tuổi cô cũng không cần nó, không quan tâm đến nó, để mặc nó cho vú nuôi, nó ngã bệnh phát sốt cô chưa bao giờ trông nom! Thì ra căn bản cô không có tình thương của người mẹ!”

“Không phải vậy! Kiều Âu, Con phải tin tưởng ta, ta dẫn con đi tìm mẹ đẻ, cô ấy không chết!”

Cung Bách Hợp khóc như một đứa trẻ, tựa vào trong ngực Kiều Âu không chịu buông ra, tay chân bị trói chặt không thể động đậy cho nên ngọ ngậy không ngừng như con nhộng.

Kiều Âu hít sâu một hơi, không nhìn Cung Bách Hợp nữa, nhanh chóng đứng dậy đưa lưng về phía bà ta, một đấng mày râu cao lớn ngạo nghễ mà nước mắt rơi như mưa!

“Tôi mặc kệ.”

Mấy tiếng này cơ hồ là dùng giọng giả nói ra, bởi vì Kiều Âu hắn không có dư thừa hơi sức để lên tiếng rồi, trong cổ họng khô khốc, tim bị nghẹt đến khó chịu muốn chết!

“Kiều Âu, ngươi không thể mặc kệ mẹ a! Con trai! Làm sao ngươi có thể không trông nom ta? !”

Mặc cho Cung Bách Hợp kêu gọi thế nào, Kiều Âu cũng không quay đầu lại, một hơi từ trong nhà xông ra ngoài, vọt tới khoảng đất trống bên ngoài, há to miệng để hô hấp, ôm đầu mà khóc!

“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên, trong chốc lát Kiều Nhất Phàm đi ra.

Hắn mở cửa xe, dừng xe ở Ly con trai chỗ không xa, quay cửa xe xuống, hướng hắn kêu một câu: “Khóc cái gì khóc! Đấng mày râu thẹn thùng không thẹn thùng? Mau lên cho ta xe!”

Kiều Âu đứng lên, lau lau nước mắt, mở cửa xe chui vào.

——

Một tháng sau, hôn lễ của Lam Thiên Tình và Kiều Âu cứ cử hành theo lẽ thường.

Ngày đó Mộ Nam Phong mặc đặc biệt long trọng, một người chú trọng hình tượng không thích sặc sỡ nhưng hôm nay lại mặc một một bộ Tuxedo màu trắng thêu hoa văn lan hồ điệp bằng kim tuyến. Hôm nay, con gái duy nhất kết hôn, mà màu trắng và hoa lan hồ điệp là màu và hoa yêu thích của người phụ nữ ông yêu nhất.

Lại qua bảy tháng, con của Lam Thiên Tình và Kiều Âu ra đời.

Là một bé trai. Kiều Âu tự mình ở trong phòng giải phẫu cùng bên cạnh Lam Thiên Tình vượt qua khổ sở, cùng nhau nghênh đón đứa con đầu lòng của bọn họ. Thật thú vị, vốn là đã nói sẽ để đứa bé này mang họ Đoàn, kết quả bị Tổng thống đặt tên là Mộ Như Bạch, hơn nữa sau khi đầy tháng tuyên bố nhận làm cháu nuôi rồi.

Kiều Âu cười cười, tiến tới bên tai Lam Thiên Tình nói, về sau phải cô phải khổ cực rồi bởi vì nhà họ Đoàn và nhà họ Kiều vẫn chờ cháu đích tôn rồi, tính như vậy còn phải sinh tiếp hai đứa con trai mới được. Lam Thiên Tình liếc mắt một cái, trong lòng có oán trách nhưng phải làm gì đây, xem ra cách mạng chưa thành công, còn phải tiếp tục sinh con!

--- ------oOo Hoàn oOo---- -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.