Cô Nàng Lười Biếng

Chương 6-2: Ngoại Truyện: Lần đầu gặp gỡ Akira của Takaki



Hế nhô mấy chế! T/g heo điên đây. Hôm nay chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về thánh Hiroshi Takaki.Hiroshi Takaki:17t

-Có mái tóc màu xám tro bù xù

-Đôi mắt màu bạch kim

-Khuôn mặt 'đập chai',mũi cao,mắt đẹp, thân hình chuẩn men cùng cái nụ cười sáng-ko-thể-nào-sáng-hơn!

Gia thế:Là con trai tập đoàn thời trang lớn nhất quốc gia.

Tính tình:Với mấy đứa bánh bèo thì coi thường. Với nó thì lúc nào cũng tươi cười, quan tâm đến nó.

Anh quen đc nó là vào hồi nhỏ. Lúc anh 6t ,anh leo tường. Trốn ra khỏi nhà chơi. Đi đâu anh cũng đc ánh mắt hình trái tim bắng vào (T/g:What?! Đến cả mấy đứa lớn hơn gắp nghìn tuổi luôn sao? Chém quá tay rùi đấy Takaki:Bà viết mắc mới chửi tui? T/g: À ha,ta quên. Nhưng mà dù gì ng cũng chém quá tay rùi Takaki:Có tin ta cho ng xuống gặp diêm vương luôn ko? *Đen mặt*

T/g:*Lượn zề trời*). Nhưng mà nó thì ko, chắc chắn rùi. Chị Akira nhà ta ngủ nên đâu có nhìn đc. Mà mỗi tội là ngồi mà còn ngủ đc mới chết. Ng ta đi qua đi lại nhìn nó như sinh vật lạ. Và lúc ấy ko bt tại sao anh lại cảm thấy muốn quan tâm nó thật đấy. Và bằng cách nào đó,anh dấp phải cục đá, té dập mặt. Mà lúc đó anh còn nhỏ mà,mà anh cũng đc sống bao bọc trong gia đình của anh nên mỗi lần anh té là có ng đỡ anh nên ko thấy đau. Bây giờ trốn ra ngoài,ko có ng đỡ,anh cảm thấy đau liền oà lên khóc nức nở. Ng qua lại thì chỉ bt nhìn anh thương xót. Nó thì đang ngủ ngon lành chợt nghe tiếng khóc của thằng ranh nào đấy. Ko chịu nổi nó tỉnh dậy,ngó qua ngó lại rồi thấy anh. Nó đến chỗ anh,mày hơi nhíu lại bảo

-Này!-Anh nín khóc quay qua nhìn nó. Vết thương lúc anh vẫn còn rát và đau,lại chảy máu nữa. Còn nó đang định mắng anh vì cái tội mất trật tự làm phiền ng ta( T/g:Ừ,làm phiền ghê. Có mình chị thấy phiền vì bị phá giấc ngủ thôi Nó:Kệu chuỵ!). Thì nhìn thấy vết thương đang chảy máu trên chân anh. Nó im lặng,lấy chai nc nó hay mang theo. Đổ một ít vào vết thương của anh làm anh thấy dễ chịu. Rồi nó lấy cái khăn tay của nó ra lau vết thương cho anh. Cuối cùng nó lấy băng keo cá nhân hình đầu lâu dễ thương mà nó thích nhất dán lên vết thương. Nó đưa cậu viên kẹo bảo

-Ăn đi-Cậu ko nói gì,gật đầu rồi bỏ viên kẹo tròn xoe vào miệng. Rồi nó cuối xuống đọc cái thần chú mà bà nó hay đọc để chữa vết thương khi nó ngã.

-Cơn đau,cơn đau,biến mất đi-Nó vừa xoa xoa vết thương rồi vun tay lên vừa nói. Anh nhìn nó làm chợt cảm giác đau dần dần biến mất. Mà thay vào đó là cái cảm giác ngọt ngọt của cái kẹo nó cho anh hồi nãy. Nó đỡ anh đứng lên,định đi về thì anh giữ nó lại hỏi

-Bạn tên gì?

-Satera Akira,còn bạn?

-Mình tên Hiroshi Takaki. Chúng mình kết bạn đc ko?-Anh cười hỏi,chìa tay ra. Mắt nó mở to có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng trở lại như cũ. Bất giác môi nó nở một nụ cười tươi như hoa. Đưa đôi tay nhỏ bé ra bắt tay anh nói

-Ừ!-Rồi tự nhiên cái mặt anh đỏ bừng lên ,tim thì đập 'thình thịch'. Anh ngẩn ngơ nhìn nó. Lúc này nó còn nhỏ nên ko có hoá trang nên vẻ đẹp thật của nó đây. Khuôn mặt thanh tú với mái tóc đen huyền mượt mà dài đến giữa lưng. Đôi mắt màu xanh của bầu trời mênh mông. Đôi lông mày cong vút đen dài. Chiếc mũi nhỏ xinh,đôi môi chúm chím hồng hồng. Thân hình nhỏ nhắn của đứa con nít. Mà còn cộng thêm cái nụ cười tươi như hoa kia nữa. Nó nhìn y như một thiên thần nhỏ ấy. Và từ khi ấy hai đứa hay gặp nhau tại nơi đó. Hai đứa rất thân nhau nha! Đôi khi thì rủ nhau đi công viên chơi,đôi khi thì đi coi phim. Và đôi khi nó lười đến nỗi bắt anh chờ đến mấy giờ đồng hồ mà vẫn chưa thấy nó tới. Nó và anh dù học trường khác nhau nhưng vẫn thường xuyên chơi với nhau. Và lúc nó lên lớp 7 là lúc nó bắt đầu hoá trang. Lúc mà anh thấy cái lớp hoá trang của nó thì hết hồn. Anh còn tưởng nhận nhầm ng ấy chứ. Sau khi nó giải thích thì anh mới hoàn hồn và hiểu chuyện. Đến năm lớp 8 thì anh phải tạm biệt nó để đi du học mĩ,do cha mẹ anh bắt buộc. Anh với nó tạm biệt nhau,anh thì khóc,ôm nó thật chặt. Còn nó thì cười nhẹ vỗ lưng anh an ủi. Và sau 3 năm ròng rã ở mĩ ăn học. Anh đã xác định đc tình cảm của anh cho nó và quyết định sẽ cưới nó làm vợ tương lai. (T/g:Uầy,nhanh thế. Y như ông cụ non Takaki:Kệ ông). Và sau khi anh gặp lại nó thì tự nhiên có thằng c-hó nào đó xuống ngày bám dính lấy nó(T/g:Anh thì ko chắc?). Làm anh tức điên lên đi đc. Và thế là chiến tranh giành vợ tương lại bắt đầu. Còn nó thì vẫn ngay thơ cứ ngủ nướng hoài thôi.

Takaki:Này,con heo điên kia! Tại sao chỉ có mỗi mình ta khóc thôi hả?!

T/g:Thì nó hợp với anh mà

Takaki:Hợp cái con khỉ! Ta sẽ giết ng

T/g:Giết đi,rồi đừng có hòng đụng 1 ngón tay vào Akira nha!

Akira:Sao lôi tôi zô?

Takaki:Cái giề?!

Erno:Này...*toả sát khí*(ng nãy giờ bị bỏ rơi)

T/g:*chuồn lẹ*

Akira:*đi zề từ đời nào*

Takaki:Gì thằng c-hó? Y...mày định làm gì đấy...ko...đừng... Á!!!

Một phút mặc niệm cho anh có nụ-cười-toả -sáng-ko-thể-sáng-hơn

Bai,ta đi đây. Nhớ cmt và like truyện để ta có động lực làm tiếp nha! Và cảm ơn những thánh chế đã ủng hộ con heo điên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.